Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37 Cảm Giác Vô Cùng Vừa Tay.

Chương 37 Cảm Giác Vô Cùng Vừa Tay.


"Các vị sư huynh đây là có điều khó nói sao?" Tô Đàm âm thanh lại 1 lần nữa phát ra.

Đám đệ tử nội môn luống cuống rất sợ bị Tô Đàm xong lên đấm cho 1 phát a, hoảng sợ nhìn nhau muốn tìm ra cách giãi quyết.

Nhìn thấy không ai trả lời Tô Đàm mở miệng nói.

"Sư đệ ta đây làm người luôn nói nghĩa khí nhưng cũng là người có ân báo ân có oán báo oán a."

Tô Đàm bắt đầu kể lễ lấy " ta vì bí cảnh tam thanh sắp mở ra mà chăm chỉ ngày ngày tu luyện, quanh năm suốt tháng bôn ba sương gió chưa có 1 ngày được nghỉ ngơi, nay bí cảnh sắp mở ra, ta muốn an ổn ngủ 1 giấc ấy vậy mà không không bị các vị sư huynh không lý dó q·uấy r·ối, thử hỏi xem ta đã làm gì sai a."

Đám đệ tử cũng cảm thấy tội lỗi vô cùng mở miệng xin lỗi lấy.

"Xin lỗi sư đệ, là bọn ta hiểu nhầm sư đệ, mong.."

"Nếu làm sai chỉ cần xin lỗi thì cần cảnh sát để làm gì?" Tô đàm cắt ngang lời mở miệng nói.

"Dù sao cũng không thể nào tiến vào mộng đẹp 1 lần nữa nên ta cũng không muốn làm khó cái vị sư huynh. Như vậy đi, bồi thường cho ta 1000 viên lịch thạch sửa chữa cánh cửa và 4000 viên lịch thạch chữa trị tổn thương tinh thần là được."

"Không quá đáng chứ." Tô Đàm vừa nói vừa bẻ ngón tay 'rắc rắc' nói.

Đám đệ tử nội môn bị Tô Đàm công phu sư tử ngoạm bức bách tức giận mà không dám phản đối, dù sao đánh cũng đánh không lại, lỗi còn là do bọn hắn trước đến gay sự.

Cuối cùng cắn răn móc ra 5000 viên linh thạch giao cho Tô Đàm chuẩn bị rời đi.

"Ấy ấy...Không phải như vậy, ý của ta là mỗi người 5000 viên linh thạch cho mỗi 1 người, ở đây có đến 15 người tính cả vị sự huynh không rõ sống c·hết kia nữa là 16 người ai cũng phải công bằng, không nên để cho 1 vị sư huynh kia trả hết được, 5000 không chia đều cho 16 người được nên làm tròn mỗi người 5000 linh thạch như vậy mới công bằng nha."

Xung quanh đám đệ tử nghe vậy cũng là tức giận muốn thổ huyết, ta thà nguyện ý không công bằng cho nhiều hơn 1 tí cũng còn tốt hơn kiểu công bằng mà nhà ngươi nói a.

Nói thì nói vậy nhưng nhìn đến Tô Đàm không có chịu thu lại khí thế, đứng đó bẻ bẻ cổ khiến đám đệ tử nội môn cũng nuốt giận móc linh thạch giao ra, còn không quên móc thêm 5000 viên linh thạch trả thay cho vị đệ tử không rõ sống c·hết bên trong bức tường kia.

Giao xong linh thạch, đám đệ tử nội môn không 1 chút lưu luyến quay người bỏ chạy, trong lòng thề không bao giờ đi đến nơi này nữa.

Tô Đàm nhìn lấy cánh cửa bị phá hỏng cũng mặt kệ lấy, tiến vào giường ôm lấy chăn nệm tiếp tục đi ngủ.

Ngày 9, tháng 7, Sơ Lịch năm 7035.

Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng bình mình dịu nhẹ len lỏi từng ngóc ngách, Tô Đàm vẫn lười biếng nằm trên giường ngủ.

Lúc này Tử Tâm rón rén từng bước từng bước tiến lại gần ngắm nhìn Tô Đàm, nàng đã lâu chưa được gặp Tô Đàm nên cảm thấy rất nhớ hắn, liền nhân cơ hội lúc Tô Đàm đang ngủ mà tiến gần đến hôn nhẹ lên mặt của hắn.

Tô Đàm cũng vô ý thức vồ lấy Tử Tâm ôm vào trong lòng, 2 chân dạng ra kẹp chặc Tử Tâm như gối ôm đồng dạng.

Tử Tâm bị Tô Đàm ôm chặc lấy cũng là giật mình nhưng không có phản ứng lấy mà mặt đỏ như cà chua nép mình trong ngực của Tô Đàm.

Tô Đàm quen tay sờ soạn lấy, vô ý thức bóp lấy 2 cái bánh bao đầy co giản của Tử Tâm, hành đồng này khiến Tử Tâm gần như ngất xỉu, nàng như 1 quả bóng da bị xì hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ không thể đỏ hơn, trong miệng còn không ngừng rên nhẹ lấy.

Cảm xúc chân thật cùng mùi hương cơ thể khiến Tô Đàm dần dần sinh ra phản ứng, Tử Tâm cảm nhận được đằng sau lưng có vật thể cứng không ngừng đâm lấy mông của nàng, nàng hoảng loạng cực kỳ, đầu óc như muốn bóc khói.

Lúc này Tô Đàm bị lọn tóc dài của Tử Tâm cọ lấy lỗ mũi khiến hắn ngứa ngoáy khó chịu dần dần tỉnh dậy, nhìn thấy trong lòng đang ôm lấy 1 nữ nhân, bàn tay còn đặt ở chổ không nên để, hắn cứ nghĩ là nằm mơ nên tiếp tục bóp lấy, sau vài lần bóp cảm giác vô cùng chân thật Tô Đàm mới thật hoàn hồn bật dậy nói.

"Cái này là Thanh Vân Tông hay là Hợp Hoan Tông."

Tô Đàm lúc này đầu óc điên cuồng suy nghĩ nói.

"Nếu là hợp hoan tông thì ta tại sao lại ở nơi đó, nếu là Thanh Vân Tông vậy vị cô nương này là ai, chiếm tiện nghi người ta, sẽ không b·ị b·ắt cưới chứ?"

"Đàm Đàm, ngươi cũng thật sự quá xấu bụng rồi." Tử Tâm lúc này cũng là vô cùng thẹn thùng, âm thanh như muỗi kêu nói.

"Ngươi là Tâm Tâm" Tô Đàm giật mình kêu lên.

Hắn thật sự không nghĩ đến tiểu la lỵ ấy vậy mà có thể phát d·ụ·c tốt như vậy, cảm giác lúc ấy quả thật quá vừa tay a.

"Khi nãy ta thực sự không cố ý, ta chỉ tưởng là đang nằm mơ, mơ lấy gối ôm...ôm...sau đó." Tô Đàm vô cùng ngượng ngùng nói.

Tử Tâm cúi đầu đỏ mặt chỉ chỉ dưới hán Tô Đàm, Tô Đàm thấy vậy cuối xuống cũng là mặt mo đỏ ửng, không nghĩ đến là đệ đệ lại phản ứng dữ dội như vậy, thật sự quá xấu hổ đi.

Tô Đàm trong lòng chửi bậy nói "Trang phục thời này không có quần chip thật đúng là bất tiện, cũng may ta ngủ có mặt quần áo, không như kiếp trước có thói quen thả rong a."

Tô Đàm lúng túng xoay người lại nói. "Cái này mỗi sáng sớm tất cả nam nhân đều như vậy, ngươi cũng đừng để ý a."

Cảm thấy quá lúng túng, Tô Đàm đổi chủ đề hỏi "Ngươi tại sao lại đến nơi này?"

"Bí cảnh ngày mai là mở ra, ta sợ ngươi quên nên mới đến để gọi ngươi." Tử Tâm vẫn còn ngại ngùng, âm thanh vô cùng nhỏ trả lời lấy.

"Ha ha. Ta ấy vậy mà xém quên đi, vậy giờ đi thôi ha, cùng nhau đi ha." Tô Đàm cố tỏ ra thật tự nhiên nói.

"Ân". Tử Tâm gật đầu cùng Tô Đàm đồng hành đi đến khu vực quảng trường ngoại môn.

Thanh Vân Tông.

Quảng trường khi vực ngoại môn.

Lúc này tất cả đệ tử dưới 30 tuổi đều đã tập trung đầy đủ, chỉ chờ đợi lấy người dẫn đội.

Tô Đàm cùng Tử Tâm cũng đồng hành đi tới, trên đường đi 2 người hoàn toàn trầm mặt không nói 1 lời, Lâm Uyển Nhi n·hạy c·ảm phát hiện có vấn đề mở miệng nói.

"Tiểu Đàm, ngươi ở sâu lưng ta lén lúc làm chuyện xấu sao?"

Tô Đàm giật cả mình vội vàng nói.

"Không có, không hề, ta không làm bất cứ điều gì cả."

"Hừ." Lâm Uyển Nhi không vui quay đầu sang hướng khác không thèm hỏi nữa.

Tô Đàm mới vừa chiếm tiệm nghi của Tử Tâm cho nên hắn thật không muốn ở trước mặt Tử Tâm chối bỏ lấy mà tiến đến dỗ dành Lâm Uyên Nhi, cho nên chọn cách im lặng đứng giữa 2 người làm như không nghe không thấy, Tử Tâm cũng là im lặng không nói, nàng thật sự không muốn để cho người khác biết đặc biệt là Lâm Uyển Nhi, dù sao Lâm Uyển Nhi mới thật là vị hôn thê của Tô Đàm.

Ngô Phàm từ sa quan sát Tô Đàm đứng giữa 2 vị mỹ nhân, 1 lớn 1 nhỏ cũng là ghen ghét hâm mộ không thôi, trong mắt nổi lên vô tận sát ý nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tô Đàm...tên đáng c·hết nha ngươi, đợi đến khi tiến vào bí cảnh ta sẽ cho ngươi sống không bằng c·hết."

Cảm nhận được sát ý Tô Đàm nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là Ngô Phàm cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.

Ngô Phàm nhìn thấy Tô Đàm phản ứng cũng là vô cùng tức giận, hắn cảm thấy Tô Đàm là đang khinh bỉ hắn, đây đích thị là tận cùng của khinh bỉ a, cảm thấy quá tổn thương Ngô Phàm không chịu nổi tức giận đến thổ huyết.

Không lâu lắm thì Tông Chủ Phạm Ứng Thiên xuất hiện, âm thanh hùng hậu uy nghiêm nói.

"Tông môn thu hoạch được bao nhiêu khí vận, bao nhiêu tài nguyên, linh khí dồi dào ra sao tất cả đều nhờ vào các ngươi. Ta hy vọng các ngươi cố gắng hết sức, ta cũng không hy vọng các ngươi liều mạng bỏ mình nhưng nếu như thành tích có thể đứng trong top 2 lập tức trở thành thủ tịch đệ tử, ban thưởng lấy địa cấp trung phẩm công pháp được đích thân ta dậy dỗ ngoài ra sẽ được ban thưởng thêm 1000 thượng phẩm linh thạch."

"Các ngươi có quyết tâm dành lấy thành tích tốt sao?" Phạm Ứng Thiên bạo thanh nói.

"Có" hơn 500 tên đệ tử đồng thanh đáp, âm thành hùng hồn vô cùng, được tông chủ cổ vũ kèm theo phần thưởng dụ hoặc, đám đệ tử cũng trở nên sĩ khí hơn hẳn.

Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Phạm Ứng Thiên dẫn đội ngự kiếm bay theo 1 hướng, đám đệ tử cũng bám thành hàng đuổi theo.

Mặc dù Tông Môn có phi tru dùng để trở người nhưng sù sao số lượng đệ tử cũng vượt qua 500, tông môn cũng không giầu có đến mức tế ra pháp bảo phẩm cấp như vậy, đành để mọi người tự mình ngự kiếm bay lấy.

Bí cảnh Tam Thanh sau 30 năm sẽ ngẫu nhiên xuất hiện không cố định vị trí, lần này bí cảnh nằm ở phía Tây Bắc khu vực núi Tam Thanh, cách Thanh Vân Tông khoản chừng hơn 1 vạn dặm.

Lấy tốc độ phi kiếm của đám đệ tử phải tốn 6 canh giờ mới có thể tới nơi.

Chương 37 Cảm Giác Vô Cùng Vừa Tay.