Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 38 Bí Cảnh Mở Ra.
Tam Thanh Sơn.
Khu vực phía Tây Bắc, Yêu Hoanh Sơn.
Đây là cả 1 vùng trời rộng lớn rừng rậm núi non, nơi này cũng là địa phận của Yêu Thú cũng may mắn là lối vào bí cảnh chỉ nằm phía bên ngoài khu vực.
Lúc này đứng trước lối vào bí cảnh tụ tấp rất nhiều người, có động dạng trang phục cũng có không đồng dạng.
Tất cả đều giống nhau là ngồi đấy chờ đợi đúng giờ bí cảnh tự động mở ra.
Sau vài canh giờ ngự kiếm phi hành, các đệ tử Thanh Vân Tông cũng đã kịp thời tới nơi.
Nhìn thấy trên trời hơn 500 tên đệ tử dẫm kiếm bay đến, các đệ tử tông môn Thái Vũ Tông lớn tiếng cười nhạo.
"C·hết cười ta, đám nhà quê này lại tự mình bay đến, ha ha ha..."
Xung quanh cũng là sì sào bàn tán cười lấy, dù sao cũng đều là 1 trong 3 tông môn lớn chiếm cứ lấy 3 ngọn núi lớn của Tam Thanh Sơn, ấy vậy mà đến cái phi thuyền cũng không có.
Bị xung quanh đám người không ngừng cười nhạo, đệ tử Thanh Vân Tông cũng vô cùng xấu hổ cùng tức giận nhưng cũng không có ai dám đứng ra phản bác lại.
Tô Đàm cũng chả thèm quan tâm lấy bọn chúng lôi kéo lấy Lâm Uyển Nhi đi sang 1 góc, lấy ra 1 lọ dung dịch nói.
"Tiến vào bí cảnh việc đầu tiên là đổ thứ này lên người, có biết không?
Lâm Uyển Nhi tò mò mở ra nấp lọ ngửi ngửi nhíu lại đôi mày liễu nói.
"Đây là thứ gì? Là máu sao?
"Là máu của ta, tiến vào bí cảnh mọi người sẽ bị truyền tống đi nơi khác, ngươi bôi thứ này lên người, ta sẽ cảm nhận được lập tức tìm đến." Tô Đàm nghiêm túc nói.
"Tìm ta làm gì?" Lâm Uyển Nhi không vui nói.
Tô Đàm biết Lâm Uyển Nhi còn tức giận chuyện lúc trước nên tiến đến nâng lên tay của Lâm Uyển Nhi xoa nhẹ nói.
"Tử Tâm sáng hôm qua tới đánh thức ta dậy, ta ngủ mơ vô ý thức khoa tay múa chân chạm vào ngực nàng, chuyện này là lỗi của ta, ta cũng không muốn đem chuyện xấu hỗ này nói lung tung, ngươi cũng đừng có giận a."
"Mềm mại sao?" Lâm Uyển Nhi híp mắt hỏi.
"Ta là đang ngủ nha, lúc ấy hoảng quá ta không biết gì cả" Tô Đàm lắc đầu phủ nhận lấy.
"Ngươi loại người gì ta không rõ sao, ta không tin ngươi có tiện nghi mà không chiếm lấy." Lâm Uyển Nhi liếc mắt giận dỗi nói.
"Vậy ngươi bây giờ có thể để cho ta chiếm tiện nghi sao?" Tô Đàm mông đợi hỏi.
"Ngươi nằm mơ." Lâm Uyển Nhi cảnh giác lui lại lấy tay che ngực.
"Đúng đấy, ta thật ra là nằm mơ a, suốt thời gian qua ta luôn nhớ đến ngươi, ta bôn ba dãi dầu sương gió mãi mới trở về tông môn đánh 1 giấc mộng dài, trong mộng ta mơ thấy ngươi đến bên cạnh ta, ta không chút do dự muốn ôm chầm lấy ngươi, muốn gào thét nói cho ngươi biết là ta rất nhớ ngươi, nhưng từ trong mộng ảo ta cảm nhận được mùi hương từ người ta đang ôm không phải là mùi hương đặt trưng khiến ta ngày nhớ đêm mong, chính vì điều đó đã khiến ta giật mình thức giấc, trước mắt ta đã không phải là ngươi mà là Tử Tâm, ngươi có biết lúc đó tâm trạng của ta là thế nào không?" Tô Đàm diễn kỹ xuất thần, khuôn mặt buồn bã đâu đó còn có nước mắt nói.
Lâm Uyển Nhi nghe vậy cũng là xoắn xuýt không thôi, Tô Đàm chớp thời cơ tiến đến ôm chầm lấy Lâm Uyển Nhi nói.
"Ta biết trong lòng của ngươi ta không có bao nhiêu quan trọng, không đáng để ngươi tự mình tìm đến, nhưng ngươi chỉ cần biết trong lòng của ta ai cũng không thay thế được ngươi, chỉ cần mỗi đêm trước lúc ngủ ta gọi thầm lấy 8 vạn 6 ngàn 400 lần tên của ngươi là ta có thể mơ thấy ngươi rồi, đối với ta như vậy là quá đủ rồi." Tô Đàm âm thanh trầm ổn, mang theo 1 chút nghẹn ngào nói.
Lời nói của hắn đánh động sâu khảm trong lòng Lâm Uyển Nhi, nàng lúc này cũng không còn giận dỗi Tô Đàm nữa mà vòng tay ra ôm chặc lấy hắn, mở miệng nức nỡ nói.
"Ai bảo là trong lòng ta ngươi không quan trọng? Không biết từ lúc nào ngươi đã là người quan trọng nhất cuộc đời ta...Tiểu Đàm..Ta..hình như thật sự...yêu ngươi rồi." Lâm Uyển Nhi lấy hết can đảm thổ lộ.
Nghe được lời nói thật lòng của Lâm Uyển Nhi, Tô Đàm vô cùng đắc ý, lúc này không chiếm tiện nghi nàng thì đợi đến lúc nào.
Tô Đàm dùng tay đẩy nhẹ Lâm Uyển Nhi ra, ánh mắt đầy trìu mến nhìn nàng nói.
"Uyển Nhi, ta yêu ngươi."
Nói xong hắn cúi đầu hôn mãnh liệt lấy, cảm thấy được Lâm Uyển Nhi cũng đáp trả, Tô Đàm lúc này liền không thành thật, đôi bàn tay hư hỏng không ngừng sờ soạn, bắt đầu xoa nhẹ từ mông, Tô Đàm luồng luồng dần vào trong lớp áo mò đến ngực không ngừng bóp lấy.
Có thể là do lần đầu, hoặc nói Tô Đàm quá hưng phấn nên bóp hơi mạnh khiến Lâm Uyển Nhi cảm thấy đau nên giật mình vội buông ra Tô Đàm lui xa vài bước.
Lâm Uyển Nhi lúc này đã không còn là bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng mà thay vào đó là 1 dạng thiếu nữ e dè thẹn thùng, nàng đỏ mặt cúi đầu, 2 tay nắm chặt lấy góc áo không dám nhìn thẳng vào Tô Đàm.
Nhìn Lâm Uyển Nhi rụt rè xấu hổ như vậy, Tô Đàm cũng đành thôi mặc dù trong lòng hắn vô cùng bứt rứt và khó chịu, hôm qua đã bị Tử Tâm làm 1 vố khiến hắn huyết khí dương cương, nhưng hắn đối với Tử Tâm dù sao cũng là muội muội, cho dù s·ú·n·g đã cứng cũng không muốn vượt rào, nhưng bây giờ Lâm Uyển Nhi mỡ đã dâng tậng miệng mà hắn cũng không ăn được.
Nhìn thấy Tô Đàm đứng ở 1 bên khó chịu tự trách, Lâm Uyển Nhi âm thanh như muỗi kêu khẽ nói.
"Hôm nay..không được...ta...ta..chưa kịp chuẩn bị...với lại...với lại bí cảnh cũng sắp mở ra a." Lâm Uyển Nhi xấu hổ ấp úng nói.
Tô Đàm biết hôm nay thật không thích hợp để tiến thêm nhưng dù sao trong lòng cũng khá là hậm hực, Tô Đàm tiến đến ân cần giúp Lâm Uyên Nhi sửa soạn lại trang phục chỉnh tề ngay ngắn, còn không quên hôn lên chán của nàng ôn nhu nói.
"Ta không sao, ta chờ ngươi."
Lâm Uyển Nhi cũng là nhẹ nhàng thả lỏng thân thể nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Lối vào bí cảnh Tam Thanh.
"Tích Vân, đã lâu không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp lộng lẫy như ngày nào." Phạm Ứng Thiên nhu tình nói.
"Phạm Tông chủ xin tự trọng, ta không muốn bị người khác gọi thẳng tên." Hạ Tích Vân hơi khó chịu âm thanh lạnh lùng nói.
Nàng mang lấy trang phục váy dài màu trắng vô cùng lộng lẫy, mái tóc đen dài bị 1 chiếc trâm cài đính lại rất tinh xảo, trên mặt còn che lấy dải lụa mỏng nhìn không rõ dùng nhan, nhưng có thể nhìn từ vóc dáng, đôi mắt hút hồn kia cũng có thể xác định được nàng là 1 đại mỹ nhân.
Phạm Ứng Thiên cũng không cảm thấy bị ghẻ lạnh mà lúng túng xấu hỗ, vẫn tiếp tục nở nụ cười hướng tới nói.
"Tích Vân Tông chủ lần này có mầm móng tốt sao? Nếu không ngại có thể cùng với đám đệ tử của ta cùng 1 chổ liên thủ, dù sao lần này ngươi cũng chỉ có mang theo có hơn 300 người a."
"Không cần, cũng mong Phạm Tông chủ xưng hô bỏ đi 'Tích Vân' mà thêm 'Hạ' vào, nếu không như vậy xin thất lễ ta sẽ không tiện chào hỏi." Hạ Tích Vân lạnh lùng nói.
"Ha ha..Phạm Ứng Thiên, ngươi có thể muốn chút mặt mũi a, người ta năm lần bảy lượt ghét bỏ ngươi, ngươi vậy mà mặt dày không biết xấu hỗ cứ bám lấy mấy trăm năm nay. Còn nữa, đến cả phi thuyền cũng không có còn có mặt mũi cùng người ta liên thủ, ngươi xứng sao?" Lưu Đức Khải miệng đầy trào phúng nói.
"Hừ." Phạm Ứng Thiên hừ lạnh lấy cũng chẳng thèm đáp trả.
Phía dưới đám đệ tử Thanh Vân Tông cũng là vô cùng tò mò hỏi lấy.
"Người kia là ai? lại phách lối như vậy."
"Hình như là Tông Chủ của Thái Vũ tông, thực lực nghe nói mạnh hơn Tông Chủ của chúng ta 1 bậc."
"Ta cũng nghe nói 2 người đó lúc trước là tình địch, cùng nhau truy cầu qua Hạ tông chủ, nhưng đều bị lạnh lùng từ chối, cũng chính vì điều đó mà đám đệ tử của Thái Vũ Tông có cơ hồi đều sẽ bắt nạt chúng ta."
Tô Đàm đứng ở 1 bên cảm khái nói "đám này tuy tu luyện chẳng ra sao nhưng chuyện bát quái trên trời dưới đất đều biết a, cũng không biết vị Hạ tông chủ kia đẹp đến đâu mà khiến tông chủ mê muội như vậy? Gần nhà có Lưu phong chủ xinh đẹp không đi truy cầu mà chạy qua xóm khác tia gái. Cái này gọi là thỏ không ăn cỏ gần hang sao?" Tô Đàm cũng rất là tò mò lấy dung nhan của vị tông chủ Phiêu Miễu tông này.
"Ầm." cũng ngay lúc này 1 tiếng động lớn truyền đến, toàn bộ khu vực đều bị run chuyển, lối vào bí cảnh cũng xuất hiện lấy 1 đạo không gian móp méo.
Sau 1 phút thời gian cuối cùng chấn động cũng trở nên yên tĩnh, lối vào bí cảnh cũng đã hoàn toàn mở ra, xung quanh các đệ tử vô cùng háo hức không kịp chờ đợi, ngự kiếm lao vào bên trong.
Tô Đàm cũng nhân lúc này hất 1 tí máu của mình lên người Tử Tâm làm dấu, dù sao hắn cũng khá lo lắng an toàn của tiểu muội muội này.