Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3 Đêm Nay Ta Muốn Chiến 10 Hiệp

Chương 3 Đêm Nay Ta Muốn Chiến 10 Hiệp


Chương 3 Đêm Nay Hắn Muốn Chiến 10 Hiệp

Làm xong tiệc đãi khách, 2 cha con nhà họ Lâm cùng ngày trở về Đông Man thành. Từ đây cách Đông Man thành cũng không xa chỉ khoảng hơn 500 dặm khoảng cách.

Chỉ còn 2 năm nữa a, thời gian không còn nhiều phải mau chóng thực hiện những điều có thể làm để trợ giúp cho Tô gia a.

Sáng sớm hôm sau.

Nói làm liền làm, Tô Đàm đi về hướng thư phòng. Hôm nay là cuối tuần, phụ thân hắn Tô Hậu sẽ luôn túc trực ở đây kiểm kê tính toán sổ sách. Tô Hạo cảm khái không thôi, hắn luôn muốn để cho quản gia làm công việc này. Có hắn ở đây đảm bảo quản gia không giám t·ham ô· a. Nhưng phụ thân hắn nhất mực không chịu, cứ luôn muốn tự mình làm mới cảm thấy an tâm. Về vấn đề này Tô Đàm bó tay, hắn tự nhủ sau này hắn dự định cải tiến quy mô Tô gia, công việc sự vụ có thể nhiều gấp chục lần bây giờ để xem lão cha có còn muốn tự mình ngày ngày kiểm kê hay không a? Nghĩ đến lúc đó Tô Đàm không khỏi cười xấu xa lên.

Đến thư phòng, Tô Đàm đi vào trong rồi mới chịu gõ cữa. Phụ thân hắn lúc này cũng nhìn sang, tay phải để xuống sổ sách, tay trái vẫn đang cầm bàn tính giận mắng

"Ngươi cái tiểu tử thúi này, cửa không khóa ngươi gỏ cái gì? Mà ai dạy người đi vô phòng rồi mới chịu gõ cữa vậy hả?

Tô Đàm ghét bỏ liếc mắt nói

"Cái này mà cũng phải có người dậy sao? Phụ thân khinh thường ai đây"?

Nói xong không đợi phụ thân hắn trả lời, Tô Đàm tiếp tục nói

"Hôm nay mẫu thân có mua về 1 đầu cá chép rất tươi, đang chuẩn bị hấp, trưa nay 2 cha con có lộc ăn cơm mẹ nấu a"

"Ăn trưa xong hài nhi có chuyện quan trọng muốn cùng phù thân và mẫu thân thương lượng" Tô đàm nghiêm túc nhìn phụ thân nói

"Được" Tô Hậu gật đầu

"Thánh kiệm lời" Tô Đàm chậc chậc nói.

Nói xong hắn rời thư phòng 1 mạch hướng về tiểu viện đi đến. Trong khi đợi đến giờ cơm trưa, Tô Đàm nha hoàn mang dụng cụ hội họa ra, hắn muốn dùng hội họa để g·iết thời gian, dù sao tâm trạng của hắn đang rất tốt. Nha hoàn biết được nhà mình thiếu gia biểu diễn hội họa mừng khấp khởi đi đem dụng cụ ra tranh thủ gọi thêm vài tỉ muội cùng xem, đây là cơ hội ngàn năm có một a.

Giấy, bút, mựt đã sẵn sàng, Tô Đàm nhắm mắt hít sâu, tiếng vào trại thái nhập định. Mở mắt ra, Tô Đàm 2 tay 2 cây bút, hắn thủ nghệ đã có thể nói là đăng phong tạo cực. Mỗi lần vảy mực cứ như là chân long đang uống lượn. 2 tay không ngừng ngoáy ngoáy giống như trích tiên đang múa kiếm. Xung quanh nha hoàn nhìn xem 1 cách như si như say không thể chợp mắt, đôi mắt thì đã hóa thành trái tim nhấp nháy. Có nha hoàn không nhịn được la lên

"Quá đẹp trai a, ta c·hết mất a." Thế là 1 miệng máu mũi phun ra không ngừng nhìn vào trong rất biến thái, cực kỳ háo sắc.

Lúc này Tô Đàm đang chăm chú vào tác phẩm hắn hoàn toàn không để ý đến xung quanh mình.

Sau gần 1 canh giờ cuối cùng tác phẩm cũng hoàn thành. Đây là 1 bức họa vẽ về núi, chim hạc, thác nước và may, đặc biệt còn kèm theo dòng thư pháp Bạch Lộ Sơn viết đè bên cạnh. Nếu không chú ý người ta chỉ nhìn thấy núi, chim hạc và dòng chữ Bạch Lộ Sơn. Xung quanh nha hoàn thấy thiếu gia đã hoàn thành xong tác phẩm vội vàng quay quanh nhìn xem bức ảnh, thoạt đầu cảm thấy rất lạ bức tranh này trông rất bình thường a, không đến mức tiêu tốn thiếu gia gần 1 canh giờ a, thiếu gia bình thường họa rất tốt cơ mà. Rất nhiều nghi vấn xoay quanh nhưng đợi đến khi có người hô to lên

"Ngọa tào. Nó sống. Con chim vậy mà sống"

Nghe được âm thanh hô hào mọi người nhíu này cùng nhìn về 1 phía đó, thấy hắn 1 mặc hoảng sợ không khỏi, cảm thấy rất kỳ quái. Chẳng nhẽ có điều ẩn dấu đằng sau bức tranh sao? Thế là mọi người đều chăm chăm nhìn không chớp mắt bức hoa 5 giây cả người đều ngu ra. Có người không chịu được hoảng sợ kêu lên

"Quỷ a. Nó vậy mà cư nhiên sống, còn có thác nước từ trên núi chảy xuống nữa, lúc đầu làm gì có chứ. Còn có những đám may kia là sao? Tự dưng đồng loạt xuất hiện a".

Cả đám nha hoan và gia đinh hoảng sợ không thôi. Thật lâu vẫn không thể hồi phục lại kh·iếp sợ, có người trực tiếp quỳ, thấy đám gia đinh cùng nha hoàn phản ứng Tô Đàm thật bắt đắc dĩ lắc đầu

"Không đến mức a".

Nói xong hắn nhìn về phía nha hoàn

"Đem bức tranh cất vào trong kho a".

"Vâng thiếu gia". Nha hoàn cuối đầu đáp lật đật gom dụng cụ và tranh vào nhà kho.

Xong xuôi hết thảy, Tô Đàm đi đến tiểu khu tảy sạch vết mực rồi bắt đầu tiến đến phòng ăn.

Bên trong phòng ăn, mẫu thân hắn Vân Tịch Nguyệt đang loay hoay dọn thức ăn lên bàn. Tô Đàm cũng vội vàng đi theo phụ, bày bố xong xuôi, 2 mẹ con ngồi lại trò truyện. Đại đa số là Tô Đàm ba hoa khiến mẫu thân hắn cười không thôi. Không lâu sau thì phụ thân hắn Tô Hậu đến. Cả gia đình 3 người xuống ghế và bắt đầu ăn. 2 cha con hôm nay được ăn món mẹ nấu nên cảm thấy rất ngon miệng tranh nhau ăn đến sạch cả nồi. Vân Tịch Nguyệt bên cạnh cười đắc ý. Cuối cùng ăn xong nha hoàn bắt đầu đem chén đĩa dọn dẹp sạch sẽ. Đến lúc này Tô Đàm mới nói

"Hôm nay hài nhi có việc quan trọng muốn thương lượng với phụ thân và mẫu thân"

Nhìn về phía phụ mẫu 2 người nghiêm túc đợi xem mình nói, Tô Đàm khẽ hấp 1 khẩu khí nói

"Hài nhi muốn có đệ muội, không biết phụ mẫu có từng nghĩ đến sinh thêm em bé sao?

Nói xong Tô Đàm trông mong nhìn về phía 2 người.

Nhìn thấy ánh mắt trông mong của Tô Đàm, Vân Tịch Nguyệt ấy náy nhìn về phía phu quân Tô Hậu.

Thấy nương tử ánh mắt, Tô Hậu không khỏi trầm mặt lắc đầu thở dài.

Tô Đàm cảm thấy không đúng, chỉ là tạo thêm 1 acc phụ nữa thôi mà sao nhìn thần sắc của phụ mẫu lại khổ sở thế. Tô Đàm sắn xuýt không thôi hắn suy nghĩ lung tung đột nhiên gắt giọng

"Cái này, cái này...chẳng lẽ phụ thân s·ú·n·g hỏng rồi"?

Nghe nhỉ tử rủa mình s·ú·n·g hỏng Tô Hậu khí bừng bừng trừng hắn giận mắng

"S·ú·n·g ngươi mới hỏng. Cả nhà của ngươi s·ú·n·g mới hỏng"?

"Phu quân ông bị điên hả? Làm gì rủa chính con trai ông với chính ông s·ú·n·g hỏng vậy hả"? Vân Tịch Nguyệt trợn trắng mắt quát.

Nghe vậy Tô Hầu mới sực phát hiện liên tục tự vã miệng mình, Tô Đàm 1 bên buồn cười không chịu được.

"Cái này lão cha quá ngốc a" Tô Đàm tự nhủ.

"Vậy nếu s·ú·n·g vẫn bình thường tại sao lại không thể sinh hài nhi a"? Tô Đàm thắc mắc hỏi.

Phụ thân hắn trầm mặc vẫn không nói gì. Mẫu thân hắn muốn mở miệng lại thôi.

Thấy cảnh này Tô Đàm càng khó chịu xụ mặt nói.

"Có vấn đề gì có thể cùng hài nhi nói á, giấu giấu diếm diếm hài nhi cảm thấy rất khó chịu a. Với lại hài nhi thật sự rất muốn có 1 tiểu đệ đệ hay 1 tiểu muội muội để chơi a. Còn có, còn có..." Tô Đàm định mở miệng nhưng vẫn không biết nói sao. Nhìn thấy phụ thân hắn sắc mặt âm trầm không muốn nói, hắn thật rất khó chịu, cuối cùng cũng nói ra.

"2 năm nữa hài nhi có lẽ sẽ không còn ở đây a, có lẽ là 2 năm, 5 năm hoặc 10 năm hài nhi mới có thể được phép xuất sơn. Thời gian đó hài nhi không có ở bên cạnh bầu bạn cùng phụ mẫu 2 người có lẽ sẽ rất cô đơn a. ". Nói đến đây âm thanh Tô Đàm hơi nghẹn nghẹn, hắn ngước nhìn mẫu thân hắn bây giờ nước mắt đã chảy dòng dòng trên gò má, phụ phân hắn thì đỏ hết cả mắt trầm mặt. Hắn cảm thấy không ổn, quyết định đổi chủ đề.

"Ha ha thật ra nhà mình mà có thêm muội muội đệ đệ thì hay phải biết a. Nếu được thì mỗi năm sinh 1 đứa. Còn nếu phụ thân không muốn thấy mẫu thân chịu khổ 10 năm thì cố gắng dồn nén làm 1 lần sinh 10 đứa a. Lúc đó trong nhà tràn ngập tiếng trẻ con. Có khóc cười vui biết bao ha". Tô Đàm vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Mẫu thân hắn nghe hắn nói đến 1 lần sinh đến 10 đứa không khỏi trợn mắt liếc mắng

"Người xem mẫu thân ta là heo chắc". Vừa nói Vân Tịch Nguyệt vừa lâu đi nước mắt, nước mắt cũng không còn chảy nữa.

Thấy vậy Tô Đàm thừa thắng xong lên nói.

"Cái này là hài nhi đùa thôi, chứ người mang s·ú·n·g hỏng não đó thật rất khó bắn ra 2 phát huống chi là 10 đứa a". Tô Đàm chậc chậc liếc xéo cha hắn.

Tô Hậu nằm cũng trúng thương không khỏi tức giận mắng.

"Ngươi cái tiểu tử thúi, còn nhỏ mà bát quái a. Đính chính s·ú·n·g ta không hỏng a".

Tô Đàm 1 mặt ghét bỏ nói.

"Cái gì còn nhỏ a, hài nhi cũng có người đến kết thông gia a, cũng nên tìm hiểu chuyện đó rồi, không thể nói hài nhi bát quái được, đó được gọi là hiểu chuyện a. Còn có phụ thân s·ú·n·g hỏng hay không thì làm sao con biết a. Muốn chứng minh phụ thân thử làm cho mẫu thân 9 tháng 10 ngày sinh em bé a".

Biết mình không nói lại hài nhi Tô Hậu lắc đầu thở dài trầm mặt không thèm nói nữa.

Thấy vậy Tô Đàm biết phụ thân mình có chuyện khó nói hắn mới đành đổi chủ đề.

"Phụ thân có chuyện gì cứ nói thẳng với hài nhi, phụ thân cũng biết từ nhỏ đến lớn có việc gì mà hài nhi không thể giải quyết? Tin tưởng hài nhi a. Không tin tưởng hài nhi bây giờ cũng nên tin tưởng hài nhi vài năm sau a. Đến lúc đó hài nhi là tiên nhân rồi, không có chuyện gì là không giải quyết được cả. 1 kiếm không được, thì 2 kiếm, 2 kiếm giải quyết không được thì gọi thêm đồng đội a" Tô Đàm lẽ thẳng khí hùng nói. Tay phải còn không ngừng co lại thủ thế trước trái tim vỗ vỗ. Bộ dáng cực kỳ đáng tin không ngừng nháy mắt nhìn về phía phụ thân hắn.

Tô Hầu lúc này vô cùng băn khoăn, không biết nên nói hay không nói nhìn về phía nương tử.

Vân Tịch Nguyệt nhìn về phía hắn ồn nhu gật gật đầu.

Được nương tử động viên, Tô hầu lúc này mới đem hết mọi chuyện kể ra. Câu chuyện này phải nói đến đời gia gia của hắn. Thành niên anh em lập gia đình rồi bắt đầu t·ranh c·hấp gia sản. Con trưởng Tô Vinh tức bá bá của Tô Hầu vì là lão đại nên chiếm đoạt hết tài sản. Cảm thấy lão nhị dễ bắt chẹt nên 1 mực chèn ép mà lão nhị cũng chính là phụ thân của Tô Hầu tên làTô Hải. Tô Hải bản tính thiện lương không muốn cùng huynh trưởng t·ranh c·hấp quyết định nhượng bộ nhưng Tô Vinh bá đạo không tha người, tìm mọi cách để đuổi lão nhị rời đi Tô gia. Không chịu nổi bị bức bách Tô Hải chấp nhận rời đi Tô gia và sẽ không lấy 1 xu nào với điều kiện là Tô Vinh phải chăm sốc tốt cho lão nhân gia cũng chính là gia gia của Tô Hậu tên là Tô Quốc. Tô Vinh đồng ý nhường cả nhà Tô Hải rời đi Tô gia phiêu bạc tha hương cuối cùng đến Bạch Vĩ thôn định cư. Nhưng vì lao lực quá độ trong lòng đau thương không chịu nổi bỏ mình, vài năm sau nương tử Tô Hãi cũng mang trong mình bệnh tật mà q·ua đ·ời bỏ lại Tô Hậu lúc này 10 tuổi, may mắn được thôn xóm giúp đở mới sống được và có ngày hôm nay. Tô Hầu cũng thề sẽ không đi theo vết xe đổ của gia gia hắn, sau này có nương tử cũng chỉ sẽ sinh hạ 1 đứa quyết không sinh thêm đứa thứ 2.

Hiểu được đầu đuôi câu chuyện, Tô Đàm cảm khái không thôi, không nghĩ đến đời cha, ông của mình lại trải quá khổ hải như vậy. Đúng là anh em cây khế. Tô Đàm chậc chậc tắc lưỡi

Đã vậy Tô Hậu cũng không hận bá bá Tô Vinh của hắn. Tô Đàm tức giận không thôi, hắn biết cha hắn thà để bản thân hắn tổn thương chứ không muốn người khác tổn thương đặc biệt là đối với người thân của mình. Tồ Đàm lẩm bẩm

"Lão cha ngu ngốc, đã không muốn tổn thương người khác thì để nhi tử làm thay a. Thù cha nhi tử trả, nhi tử trả không được thì để Tô Đàm đời Tôn này chả a". Hắn đã quyết định mục tiêu đầu tiên nằm trong danh sách đen cần chăm sóc là Tô gia Tô Vinh, cũng không biết hắn còn sống hay không nữa. hắn c·hết rồi thì tìm con hắn a

Tô Đàm nhìn về phía Tô Hậu nói

"Không thể vi phạm lời thề sao"?

Tô Hậu không trả lời mà chỉ gật đầu.

"Cái này ngốc bức lão cha thật khó giải quyết a" Tô Đàm vò đầu bức tóc lẩm bẩm.

"Vậy nếu như, hài nhi nói là nếu như nha. Bây giờ hài nhi cho phụ thân và mẫu thân nữa cân xuân dược cùng nhốt trong 1 căn phòng thì thế nào nhỉ"?

Vân Tịch Nguyệt đỏ hết cả khuôn mặt không thể tin được đứa con trai đáng yêu của mình có thể nói như vậy.

Bên cạnh đó Tô Hậu khí thẳng dậm chân tay chỉ vào Tô Đàm quát.

"Ngươi..ngươi..tiểu tử thúi, ai lai chơi thuốc a"

Tô Đàm xụ mặt ghét bỏ nói

"Mẫu thân ngươi xem phụ thân kìa, cho hắn cơ hội hắn cũng không dám thử a. 2 năm nữa hài nhi đi rồi hài nhi thật sự lo lắng cho 2 người a. Phải chăng lúc trước phụ thân thề sau này sẽ không để chuyện như vậy xảy ra ta Tô Hầu lấy được nương tử chỉ sinh 1 đứa không sinh đứa thứ hai có phải hay không"?

Tô Đàm nhìn về phía lão cha nói rõ từng chữ hỏi.

Tô Hậu sờ cầm suy tư 1 thoáng rồi trả lời

"Hình như vậy"

"Vậy thì mọi chuyện lại dễ rồi" Tô Đàm vỗ mong của mình 1 cái tiếp tục nói.

"Là như vầy, phu thân nghe con phân tích. Phụ thân thề sau này sẽ không để chuyện đó xảy ra 1 lần nữa nếu như lúc đó hài nhi kịp thời đứng ra giải quyết sắp đặt ổn thỏa bảo đám không đứa nào dám nhảy ra làm loạn. Lúc này có phải phụ thân có thể yên tâm không làm trái lời thề có phải sao"?

Tô Hậu câu hiểu câu không nhưng nghe nhi tử giải thích lại thấy rất có đạo lý.

Nhìn về Tô Hậu đang đứng giữa băn khoăn Tô Đàm thừa thế không tha người tiếp tục bổ cứu.

"Câu tiếp theo phụ thân thề sau này lấy được nương tư chỉ sinh 1 đứa quyết không sinh đứa thứ 2 có phải hay không"?

Tô Hậu gật gật đầu.

Tô Đàm tiếp tục nói.

"Vậy nếu như phụ thân 1 lần sinh song bào thì sao? Tính cả hài nhi nữa thì là 3 đứa. Không hề vi phạm lời thề a. Câu thề này phụ thân nhấn mạnh quyết không sinh 2 đứa nhưng có thể sinh 3 đứa a. Chỉ cần sinh 1 đứa, 3 đứa, 4 đứa mà không phải 2 đứa là hoàn toàn không vi phạm lời thề a. Có hài nhi ở phía trước chặn xung đột xảy ra, phụ thân chỉ cần ở phía sau liên tục tạo acc phụ là được. Phụ thân thấy có đúng không?

Tô đàm 1 đôi mắt mông lung nhìn về phía phụ thân hắn.

Tô Hầu nguyên bản trầm mặt hắn lúc này đang phân tích lời nói của nhi tử, hắn cảm thấy không tìm ra lối sai nhưng vẫn cứ cảm thấy kỳ kỳ. suy nghĩ kỹ hắn cảm thấy nhi tử nói hoàn toàn chính xác a. Chỉ cần không đi theo vết xe đổ của gia gia là được và cũng không sinh 2 đứa hoàn toàn không vi phạm lời thề a. Thế là hắn nhìn về phía nương tử rồi nghĩ đến việc 2 năm sau Tiểu Đàm rời đi tu tiên. Tô gia chỉ còn mỗi hắn và nương tử sẽ rất tịch mịch a. nghĩ đến điều đó hắn hỏa d·ụ·c tăng l·ên đ·ỉnh điểm.

Tô Hậu cảm thấy nương tử mình hôm nay cực hấp dẫn, hắn s·ú·n·g đã lên đ·ạ·n chỉ chờ để bắn thôi. Đột nhiên nhớ ra điều gì Tô Hậu gắt giọng lên

"Tiểu tử thúi, ngươi dám nói phụ thân ngươi s·ú·n·g hỏng, hôm nay ta cho người biết rõ s·ú·n·g của phụ thân mạnh cở nào. Đêm nay Tô Hậu ta muốn bắn 10 phát. Ha ha ha..."

Nói xong hắn không đợi thêm, nữa tránh cho đem dài lắm mộng. Nhấc lên nương tử ôm theo kiểu công chúa chạy vội vào phòng ngủ.

Tô Đàm 1 bên cảm khái không thôi, lẩm bẩm cổ vủ.

"Cố lên lão cha ngu ngốc, ít nhất cũng phãi đến cái song bào thai a".

Tô Đàm cười hắc hắc. Thật ra hắn cũng không phải đặc biết muốn có đệ đệ hay muội muội, chẳng qua con đường của hắn khác biệt, hắn không biết sau này mình có thể hay không giúp được phụ mẫu bước chân vào con đường tu tiên. Bởi vì tu tiên cần có linh căn a, cũng có thể là thông qua thiên tài địa bảo để cải thiện linh căn, nhưng thiên tài địa bảo là thuộc về thiên đại tạo hóa, muốn sở hửu 1 quả, thật sự quá khó khăn. Điều mà hắn có thể làm bây giờ là giúp Tô gia lớn mạnh, và duy trì nòi giống a, duy trì nòi giống thì có phụ thân hắn lo.

Bây giờ phụ mẫu đang cố gắng tạo acc phụ hôm nay muốn bàn về việc chuyển giời Tô gia đến Đông Man thành đành để ngày mai vậy.

Chương 3 Đêm Nay Ta Muốn Chiến 10 Hiệp