Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4 Chuyển đến Đông Man Thành

Chương 4 Chuyển đến Đông Man Thành


Nữa tháng sau.

Sáng sớm bên ngoài cổng lớn Tô gia có 5 cổ xe ngựa, Tô Đàm cũng không có chế tạo ra Ô Tô hay đại loại các phương tiện di chuyển bốn bánh. Hắn mặc dù có thần bí không gian mang đến vô vàn tri thức hắn cũng không thể dễ dàng chế tạo ra được những thứ đó a. Nhưng chế tạo ra các loại máy móc thô sơ như máy kéo, máy cày thì trong thời gian ngắn cho phép hắn vẫn có thể làm ra, hắn cũng lười tìm hiểu chuyên sâu thêm, khoa học kỹ thuật không phải sở thích của hắn, có thể nói ghét cũng không quá đáng.

Hôm nay Tô gia chuẩn bị cho chuyến đi đến Đông Man thành. Các nha hoàn gia đinh bận rộn thu gom đồ đạt để theo gia chủ lên huyện thành định cư, trong phủ Tô Gia chia ra 2 thế lực. 1 thế lực vui mừng hạnh phúc khi được gia chủ chọn lựa để theo lên huyện thành định cư, 1 thế lực là bi thương ai oán trách mình không được chọn, vấn phải ở lại nơi này. Đau khổ nhất là bọn nha hoàn, nghĩ đến việc từ nay không còn được thấy Tô thiếu gia nữa khiến bọn hắn đau khổ muốn c·hết, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn hướng Vân Tịch Nguyệt mang theo bọn họ. Điều này khiến Vân Tịch Nguyệt rất khó xử a. Nàng cũng muốn mang theo hếch nhưng Tô gia nơi này cũng cần bọn họ chiếu cố a.

Tô Đàm lúc này đang trèo ở trên 1 ngọn cây cao nhìn gần 5 trượng nhìn về Bạch Vĩ thôn, trong lòng cũng có vô hạn cảm khái a. Sống ở nơi này hơn 10 năm rồi vậy mà hắn cũng chỉ có đi được vài nơi a. Đơn giản hắn lười hoạt động cũng s·ợ c·hết không dám đi lung tung lỡ chẳng may gặp c·ướp hay quái vật thì xong con bê. Muốn xông xáo chí ít cũng có vài cái bảo mệnh mới an tâm a.

Bạch Vĩ Thôn diện tích cũng không lớn lắm, dù sao cũng la nơi sinh sống của phàm nhân nên diện tích cũng tương đương với thôn xóm bên địa cầu a.

Phương thế giới này được gọi là Sơ Huyên đại lục, Diện Tích ước chừng 50 vạn tỉ km2 gấp gần 100000 lần diện tích trái đất và đây cũng chỉ là 1 trong vô số các tiểu thiên thế giới đồng dạng tồn tại. Bên trên tiểu thiên thế giới còn có trung thiên thế giới. Tô Đàm cũng không tò mò kiếm chuyện không đau. Hắn 1 tên chẳng có tí tu vi nào, trời sập có người ở trên lo. Đợi đến khi hắn bước vào con đường tu tiên sau tìm hiểu sau vào cũng không muộn. Hắn không muốn bệnh tò mò mà c·hết người đâu.

Cuối cùng đồ đạc hàng hóa cũng đã thu gom xong, mọi người chuẩn bị khởi hành. Tô Đàm từ trên cây trèo xuống hắn tiến về chiếc xe ngựa ở giữa đây là chiếc xe giành cho gia đình hắn. phía trước xe là đội hộ vệ cùng hàng hóa nhu yếu phẩm đằng sau cùng là gia đinh và nha hoàn. Hắn tiến vào trong khung xe, bước vào trong xe mẫu thân hắn tò mò hỏi?

"Tiểu Đàm, Hành lý của ngươi đâu"?

Tô Đàm 2 tay vỗ vỗ 2 bên hông áo bĩu môi đáp

"Cần gì phải mang theo chi cho nặng a, lên huyện thành thiếu gì rồi mua cũng được a"

Mẫu thân hắn muốn há miệng nói gì đó lại không biết nói gì, cũng cảm thấy Tô Đàm nói có đạo lý. dù sao Tô gia cũng không thiếu tiền.

Trên đường đi Tô Đàm thong dong giựa vào khung xe, mặt ngoài là bình tĩnh nhưng tâm hắn loạn a, hắn sợ có c·ướp giữa đường hay đại loại yêu thú đột nhiên xuất hiên, hắn đọc tiểu thuyết thấy rất có khả năng xảy ra. Tâm tình chập chờn không yên, mãi thấy được cỗng thành hắn mới trì hoãn được chút ít a. Mặc dù vào đến cỗng thành nhưng mục tiêu của đoàn xe còn xa a, bởi vì Đông Man Thành diện tích khá lớn khoảng chừng 1 vạn km2.

Khoản chừng đâu đó tầm hơn 1 canh giờ đoàn xe ngựa mới đến được địa điểm cần đến. Nơi đây cách phủ thành chủ rất gần, khoảng chừng 4-5 dặm tả hữu. Nhờ quan hệ với Lâm thành chủ nên tô gia mới chiếm được mãnh đât này, khuôn viên rất lớn, chiếm diện tích khoản 4 vạn m2. Vì Đông Man Thành có hơn chục chi nhánh Tô gia hoạt động ở đây, nên đoàn xe khi đến nơi không cần phải quét tước hay dọn dẹp gì nhiều. Có thì cũng chỉ là trang trí lại phòng ngủ hay phòng khách thôi. Vào đến phòng Tô Đàm liền đi nhà cầu, ngôi trên xe suốt hơn 2 canh giờ hắn thật sự rất bí. Cũng không phải hắn bị tào tháo dí chủ là hắn hoang mang lo lắng dẫn đến bí thôi. Giải quyết xong hắn cùng với 2 hộ vệ và 1 nha hoàn đi ra ngoài mua quần áo cũng như vật dụng sinh hoạt cần thiết.

Cái nay cũng không thể nói Tô Đàm nhát, lúc ở địa cầu hắn chán nản 1 bộ cẩu thả mặc dù s·ợ c·hết nhưng không như lúc bây giờ. Hắn s·ợ c·hết nguyên nhân rất đơn giản, hắn hiện tại biết rất nhiều, lại có ước mơ đang cần hắn thực hiện, hắn không muốn xảy ra ngoài ý muốn khiến hắn lành lạnh 1 cách lãng nhách. Chí ít để hắn sờ đến tu chân a.

Đông Man thành có khác, nơi này xa hoa vượt xa Bạch Vĩ thôn, quày hàng buông bán rất nhiều thứ, nhiều thứ mới lạ khiến hắn có cảm giác hơi hơi thích đi mua sắm a. Hắn trước tiên đi vào tiệm bán quần áo.

Tiệm này khá lớn chiếm diện tích khoản 70m2 có đến 2 lầu. Nhân viên thấy khách hàng đến cũng chạy vội tiếp nhưng khi nhìn thấy hắn thì lập tức cuối đầu hô chào

"Tô Thiêu gia"

Tô Đàm nhìn hắn gật gật đầu, xua tay bảo bọn hắn làm gì làm không cần quan tâm đến hắn rồi sai nha hoàn lựa cho hắn vài bộ quần áo. Đây là tiệm của nhà hắn, Tô gia mở rộng rất nhiều chi nhánh ở Đông Man Thành nhãn hiệu có thể nói là đứng đầu thành, kinh doanh rất nhiều mặt hàng. Còn hắn thì đứng bên cạnh hộ vệ, hắn có đi theo vào cũng vô dụng, hắn mù phối đồ. Đó là lý do hắn đi ra ngoài mang theo tiểu nha hoàn giúp hắn mua sắm. Tiểu nha hoàn tên Tiểu Linh niên kinh 14 tuổi, rất khả ái, là trong số các nha hoàn hắn vừa í nhất. Khoác lên 1 bộ đồ mới hắn cảm thấy mình soái lên không ít a. mặc dù hắn chỉ 10 tuổi nhưng khí chất bất phàm, 1m5 nhưng hắn là chiến đấu cặn bã a. Cái này cũng là do hắn quá lười vận động nguyên nhân. Học lực giỏi không liên quan đến vận động cũng giỏi a. Tô Đàm cũng chẳng quan tâm về vấn đề này, phàm nhân dù cho dù rèn luyện xuyên năng đến mức nào cũng là phàm nhân, tiên nhân 1 ngón tay cũng gánh không nổi vì vậy hắn mới lười nhác đến rèn luyên. Chỉ cần đợi đến ngày khảo hoạch mọi thứ đều sẽ thay đổi.

Đi ra khu thay đồ hắn còn bảo nha hoàn đóng gói thêm 10 món đồ nữa, dù sao nơi này cũng thuộc sản nghiệp của nhà hắn, nên hắn tiêu phí thoải mái không cần phải bỏ tiền.

Đi ra tiệm quần áo hắn nhìn đằng xa xuất hiện 1 bóng người rất quen thuộc, Tô Đàm từ từ đi tới.

"Tô thiếu gia đã lâu không gặp a" Lâm Uyển Nhi cười chào hỏi,

Lâm Uyển Nhi vẫn là 1 bộ váy đỏ lụa là, trên tóc còn buộc 1 dải băng màu lam buộc lại thành chiếc nơ rất tinh xảo. Lạc vào đám đông vẫn rất dễ dàng khiến người khác chú ý, giống như 1 viên dạ minh châu vậy. Nhìn đến nàng, Tô Đàm vẫn bị rung động như lần đầu tiên, khiến hắn thật cảm khái, lại muôn yêu a.

"Cũng mới chỉ có 13 cái buổi sáng và cách thêm 1 cái buổi trưa thôi thật không lâu a. Cái này là Lâm tiểu thư đang đi dạo phố sao"? Tô Đàm mĩm cười đáp. Xung quanh hộ vệ cùng nha hoàn hiểu ý lui ra phía xa xa 1 khoảng cách vừa không gây trở ngại cho chủ nhân lại có thể kịp thời thủ hộ.

"Tô công tử đoán xem"? Lâm Uyển Nhi nhìn về phía Tô Đàm tiếu ý nói.

"Thoạt đầu hắn cố ý nói rõ thời gian, ám chỉ rất rõ ràng là hắn rất để ý đến lần đầu gặp mặt, nhưng đến đoạn sau lại tỏ vẻ không quan trọng, không tưởng niệm đến ta đây là cố ý lạc mềm buộc chặc sao?" Lâm Uyển Nhi rất nghi hoặc.

"Có gợi ý sao? hay được quyền hỏi ý kiến người thân?" Tô Đàm nói

Nói xong Tô Đàm không đợi Lâm Uyển Nhi trả lời tiếp tục nói.

"Nếu như ta đoán không lầm thì Lâm tiểu thư chắc chắn không phải đi dạo phố a".

"Tại sao Tô công tử lại chắc chắn như vậy?" Lâm Uyển Nhi hiếu kỳ hỏi.

Tô Đàm làm ra vẻ suy tư nói nói.

"Trên tay Lâm tiểu thư không thấy mua bất cứ thứ gì, đặc biệt 1 người rất ít rãnh rỗi tự mình đi dạo phố, trừ phi có bằng hữu rủ đi cùng mà bên cạnh Lâm tiểu thư hình như không có ai cả cho nên ta mới xác định Lâm tiểu thư dạo phố là hoàn toàn không phải a"

Lâm Uyển Nhi thấy Tô Đàm phân tích rất hợp lý cũng gật đầu biểu thị đúng là nàng không có dạo phố.

"Vậy Tô công tử đoán xem tại sao ta lại ở đây"?

Tô Đàm thấy nàng dò hỏi không khỏi muốn chửi bậy lên. Nàng 1 cái thiên kim tiểu thư là công chúa của quận này, nơi này cũng như là nhà nàng, nàng muốn đi đâu làm sao ta biết được chứ. Mặc dù trong lòng là chửi bậy không ngừng nhưng bên ngoài Tô Đàm vẫn mĩm cười nói.

"Dù sao cũng là đoán, đoán sai không sao, đoán trúng có thưởng chứ?"

"Nha~ ta chỉ là hiếu kỳ, con người ta không thích cá cược a" Lâm Uyển Nhi lắc đầu thản nhiên đáp.

"Vậy ta chỉ có thể đành nhắm mắt đón bừa vậy. Lâm tiểu thư đến đây hoàn toàn chính xác là tìm ta có phải hay không? Ta cũng không tin là Lâm Uyển Nhi tiểu thư để ý đến ta mà tự tìm đến, khả năng cao là Lâm Bá Phụ cũng đang ở nhà ta, việc Lâm Tiểu thư có mặt ở đây hoàn toàn chính xác là do Lâm bá phụ thúc ép. Còn việc duyên phận dẫn đến Lâm tiểu thư xuất hiện ở đây khiến chúng ta tình cờ gặp nhau là ta chắc chắn không tin a". Tô Đàm nhắm mắt đoán bừa, dù sao cũng đoán bừa nếu sai không đến mức trở mặc chứ. Hắn nhắm mắt là để cảm thấy được tự tin, dù sao không thấy không sợ a. Nhưng hắn không biết là khi hắn nhắm mắt nói năng lưu lót câu câu chính xác càng làm cho người ta cảm thấy 1 cổ bức khí tự tin hơn người, rất soái a. Nói xong Tô Đàm từ từ mở mắt ra nhìn xem phản ứng của Lâm Uyển Nhi, chỉ thấy nàng 1 mặc không thể tin nhìn chằm chằm Tô Đàm, ánh mắt này có chứa 1 tia sùng bái 1 tia hiếu kỳ và 8 tia dụ hoặc a. Tô Đàm bị Lâm Uyển Nhi nhìn chằm chằm như thế không hoang mang có tia kinh hoảng a, hắn nhe ho 'khục khục' 2 tiếng để che lấp đi bối rối. Lâm Uyển Nhi phát hiện mình hơi thất thố nên cũng ho nhẹ 2 tiếng, mở miệng xin lỗi.

"Là ta đường đột" .

"Nhưng ta thật không thể tin là Tô công tử lại đoán chính xác không sai 1 từ a". Lâm Uyển Nhi khó có thể tin nói, nàng càng ngày càng hiếu kỳ vị thiếu niên tài hoa này.

Tô Đàm còn chẳng dám tin huống chi là nàng, gật đầu đón bừa lại trúng làm hắn nhớ đến câu thơ 'vô tình cấm liễu, liễu lại xanh a'.

Mặc dù Tô Đàm không phải tình thánh, hắn cũng chưa từng yêu đương và đặc biệt hắn cũng quyết không làm liếm cẩu trừ phi liếm ra tiền a. Hắn đối với cuộc hôn nhân này thành cũng được bại cũng chẳng sao, dù gì 2 bên chẳng có tình cảm. Nhưng nếu cuộc hôn nhân này thành hắn cũng nguyện cùng nàng kết làm đạo lữ, không có tình cảm có thể bồi đấp, quan trong là nàng đẹp a. Tính cách cũng chưa thấy điểm trừ. Nhưng nếu là nàng thì câu trả lời sẽ là không a. Bề ngoài nàng nghe lời phụ thân đồng ý cuộc hôn sự này thế nhưng đưa ra điều kiện đã hoàn toàn tứ chối hắn a. Hắn cũng không rõ là tại sao 1 người kiêu ngạo như Lâm Uyển Nhi lại nghe lời phụ thân muốn cùng hắn giao lưu.

"Người như nàng thiếu gì đối tượng muốn hướng tới a. Chẳng nhẽ vì nghe đồn ta là tiên nhân chuyển thế? Không nên a. Rút cục thì Lâm thành chủ nhìn chúng ta ở điểm nào? Còn có Lâm Uyển Nhi không có tình cảm với ta nhưng lại cứ tìm đến ta là sao? Nữ nhân a."

Tô Đàm có rất nhiều nghi vấn muốn biết đáp án.

Có vẽ như nàng rất tự tin về thiên phú của mình, hắn đọc qua rất nhiều tiểu thuyết hắn biết, nữ nhân càng đẹp càng ngạo kiều, nhìn như kiểu thần nữ thánh nữ 100% mang theo thể chất đặt thù, hay huyệt mạch thần thú a. Còn soái chỉ cần nàng nhận định Tô Đàm không đủ soái thì cho dù Tô Đàm dung mạo thiên tiên cũng vô dụng a. Tô Đàm suy nghĩ rất thoáng hắn hiện giờ còn chưa sờ múi được tu chân nên cũng không ham hố nữ nhi tình tường, với lại lấy hắn thân thể thiếu niên 10 tuổi thì làm ăn được gì?

Tô Đàm nhìn về phía Lâm Uyển Nhi ra vẻ khó xử nói.

"Cái này 2 lần Lâm Tiểu thư cùng Lâm bá phụ đều đến nhà bái phỏng, ta vậy mà 2 lần đều để Lâm tiểu thư tìm đến trước, thật có lỗi a."

"Không được ta phải chạy về vấn an Lâm bá phụ mới được" Tô Đàm vội vàng nói muốn chạy về nhà

"Tô công tử không cần bận tâm a, lần trước là do ta đến sớm, lần này là đột ngột mà đến không thể trách Tô công tử được, cũng không cần Tô công tử chạy về đâu, dù sao phụ thân ta là đến gặp mặt Tô gia chủ, ta tiểu bối tìm đến Tô công tử bắt chuyện cũng là thường tình a. Dù sao 2 bên cũng đang có ý định thông gia chỉ chờ 2 năm khảo nghiệm nữa thôi a" Lâm Uyển Nhi vội vàng giải thích nói

Tô Đàm lúng túng không biết làm sao, hắn cũng không muốn ở cùng 1 chổ với Lâm Uyển Nhi a. Cua nàng cũng không được, mà ghét bỏ cũng không xong. Hắn hiện tại rất khó chịu a. Nếu như bây giờ cho hắn 1 ức linh thạch để hắn tu luyện 1 cái 2 năm thêm cái 18 tuổi, hắn thề hắn quyết cầm nàng không dậy nổi a. Nhưng vấn đề là hắn bây giờ mới 10 tuổi, cũng không biết trên tiên sơn có nhiều linh thạch hay không? nếu như 1 tháng 1000 khối thì tốt, nhưng nhở đau linh thạch cực kỳ quý hiếm mỗi tháng 2 viên thì hắn lúc nào mới hack được a. Đến lúc đó Lâm Uyển Nhi cảnh giới đã bỏ xa xa hắn, nguy hơn nữa là đụng đến khí vận chi tử nữa thì xong con bê a.

Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.

"Nếu vậy không biết ta có thể đảo khách làm chủ mời Lâm tiểu thư dạo phố không? Nhưng nếu Lâm tiểu thư cảm thấy không ổn thì.." nói đến đây Tô Đàm dưng lại, khuôn mặt lúng túng nhìn Lâm Uyển Nhi.

Lâm Uyển Nhi vội nói. "Đương nhiên không có vấn đề rồi, dù sao cũng là ta tự đến." Lâm tiểu thư ung dung mỉm cười.

Tô Đàm gật gật đầu cùng Lâm Uyển Nhi đi dạo nhưng trong lòng lại đậu đen rau muốn nói.

"Đây là địa bàn của ngươi, ta 1 cái dân quê mới lên thành thị, ngươi không thể hiểu ý giới thiệu sao? Ta 1 cái mù đường a."

Càng nghĩ hắn càng thấy không ổn, hắn 1 cái nhà quê, ở đây không ai biết hắn cũng chẳng ai cho hắn mặt mủi lại còn mang theo 'quả bom' bên cạnh, nhở đâu gặp phải bọn phú nhị đại thì rất phiền toái a, mặc dù Tô gia không sợ nhưng hắn phiền a. Thế là hắn tìm lý do về nhà, quyết không đi dạo, về nhà an toàn hơn. Còn rất nhiều cơ hội để dạo phố không cần nhất thiết phải hôm nay.

Chương 4 Chuyển đến Đông Man Thành