Chươn 42 Hoàn Mỹ Có Tồn Tại?
Thái Vũ Tông
Núi cao trùng vân, linh khí dồi dào, diện tích rộng lớn, xung quanh là rất nhiều những ngọn núi to nhỏ bao quanh lấy.
Bên trong 1 ngọn núi.
“Ầm.”
“Phong Nhi a.”
1 tiếng bạo nổ chấn thiên kèm theo 1 giọng nói già nua chứa tận vô vàn sát ý vang vọng Thái Vũ Tông.
Từ bên trong động phủ bay ra 1 vị lão giả khuôn mặt vô cùng tức giận, tu vi hoá thần trung kỳ toàn bộ bạo phát phóng thẳng đến phía khu vực Tây Bắc Yêu Hoành Sơn.
Lấy tu vi hoá thần kỳ bạo phát tốc độ cũng phải mất hơn 1 canh giờ mới có thể từ Thái Vũ Tông đi đến khu vực bí cảnh Tam Thanh.
Bên ngoài bí cảnh.
Các Tông chủ cùng với các thế lực gia chủ khu vực núi tam thanh đều ở trạng thái nhập định tỉnh tu chờ đợi bí cảnh kết thúc, 1 tháng thời gian đối với cấp bậc tu vi bọn hắn quả thật chỉ như là 1 giấc ngủ ngắn.
Mỗi 1 lần bế quan không phải 1 năm, 10 năm hay trăm năm thì cũng là vài trăm năm, ngồi đây chờ đợi cái 30 ngày quả thật như muối bỏ biển.
Không lâu lắm tất cả mọi người cảm nhận được 1 cổ khí tức cực kỳ cường đại không hề che dấu sát ý đang lao nhanh đến.
Mọi người từ trong trạng thái tỉnh toạ đều vội vàng mở mắt đứng dậy như lâm đại địch.
Bởi vì không biết đối phương là ai nhưng sát ý tản phát ra quá đáng sợ rồi.
Cũng đúng lúc này Lưu Đức Khải mở miệng nói: “Khí tức này là của đại trưởng lão Cố Trường Thanh.”
Biết được thân phận người đến, mọi người cũng là nhẹ nhàng hơn không ít, miễn không phải là đại ma đầu nào đó xuất thế là được.
Mọi người đứng dậy nghiêm chỉnh muốn chào đón vị cường giả này, dù sao so thân phận Cố Thanh Phong cũng là người đời trước, so tu vi lại lợi hại hơn bọn hắn nhiều lắm.
Mặt mũi thế nào cũng phải cấp cho người ta 7 phần.
Mọi người chấp tay cúi đầu vấn an nói: “Vãn bối bái kiến Cố tiền bối.”
Cố Trường Thanh cũng không có nhìn lấy đám tông chủ, gia chủ này, âm thanh nghiêm nghị chứa lấy khủng bố sát ý nói: “Đưa ra danh sách đệ tử có tu vi kim đan kỳ mang lên cho ta.”
Đám tông chủ, gia chủ bị sát ý khoá chặt cũng là mồ hồi lạnh lâm ly vội vàng đưa lên danh sách của các đệ tử có tu vi kim đan kỳ ra.
Phiêu Miễu Tông chỉ có 1 người là Lương Tuyết Y kim đan sơ kỳ.
Thanh Vân Tông có Tử Tâm là kim đan sơ kỳ.
4 vị gia tộc lớn cũng chỉ có Đoàn gia, Đoàn Kỳ là tu vi kim đan sơ kỳ.
Thái Vũ Tông thì nhiều hơn có đến 2 vị là kim đan sơ kỳ.
Nhìn qua danh sách Cố Trường Thanh không cảm thấy đám này có khả năng đánh bại được cháu của hắn.
Hắn giận dữ nói: “Ghi rõ công pháp của bọn chúng, không được phép dấu diếm, nếu không…”
Cố Trường Thanh không có nói hết lời nhưng sát ý toả ra cũng đủ khiến mọi người biết được hậu quả.
Đám tông chủ cùng gia chủ cũng là bắt đắc dĩ không thôi, đệ tử tông môn của mình ai chẳng nắm giữ công pháp trấn phái, nói ra hết còn gì là đòn sát thủ.
Nhưng trên lệch tu vi còn ở đó cùng với sát khí khủng bố như vậy, tất cả mọi người đều thành thật nói ra.
Xem hết 1 lượt Cố Trường Thanh cũng không phát hiện ra ai khả nghi, vô cùng tức giận gào thét hét lớn.
“Rốt cuộc là ai dám g·i·ế·t tôn tử của ta.”
Bạo khí xung thiên càn quét toàn bộ khu vực, mọi người xung quanh bị âm thanh chấn động, tu vi hơi yếu liền thổ huyết trọng thương.
Mọi người xung quanh cũng không ai dám lên tiếng ngăn cản sợ bị vị lão giả này trong cơn tức giận 1 vỗ c·h·ế·t oan.
Hét dài 1 hơi, Cố Trường Thanh nhìn sang Lưu Đức Khải hỏi: “Tông chủ, còn bao lâu nữa thì bí cảnh mới kết thúc?”
Lưu Đức Khải tuy là tông chủ của Thái Vũ Tông, cấp bậc lớn hơn Cố Trường Thanh nhưng xét về vai vế lại là tiểu bối, tu vi lại thua 1 cấp bậc, hơi hơi cung kính nói: “Hiện tại mới trôi qua 4 ngày, bí cảnh đại khái phải 26 ngày nữa mới kết thúc.”
“Ta muốn từ trong đám đó dò xét hung thủ g·i·ế·t hại tôn tử của ta, các ngươi sẽ không có ý kiến chứ?” Cố Trường Thanh lời nói không cho phép phản đối khiến đám tông chủ cùng gia chủ thế gia đành ngậm ngùi tiếp nhận không dám có ý kiến.
Trong lòng âm thầm cầu mong sự việc không liên quan đến bọn hắn, nếu không hậu quả thật khó mà nghĩ tới.
Phạm Ứng Thiên trong lòng cũng là vô cùng lo lắng, không hiểu tại sao hắn nghĩ đến chuyện này 99% liên quan đến Tô Đàm, điều này khiến Phạm Ứng Thiên bất an không thôi.
Bên trong bí cảnh.
Tô Đàm giờ phút này đã đày máu phục sinh đồng hành cùng Lương Tuyết Y đánh quái mà không hề hay biết nguy cơ đang chờ đợi hắn phía sau màn.
Cũng tại hắn trên người không có lệnh bài nên gặp phải yêu thú hắn chỉ khống chế còn nhất kích tất sát là việc của Lương Tuyết Y.
10 ngày sau.
Lúc này Tô Đàm đang cùng Lương Tuyết Y ngồi dựa lưng vào vách núi ngắm nhìn phong cảnh.
Tô Đàm nhàm chán lấy cầm ra đàn, Lương Tuyết Y thích thú nghiêm túc ngồi lắng nghe.
Đoạn thời gian qua, Tô Đàm tuy nói là truy cầu nàng nhưng không hề có hành động, chỉ đơn giản cùng nàng đánh quái thu thập điểm số, lâu lâu pha trò trẻ con nghịch ngợm cùng yêu thú khiến Lương Tuyết Y cảm thấy rất buồn cười.
Hành động của Tô Đàm khiến 1 người lạnh lùng băng giá như nàng dần dần phá đi từng mảng băng sương, nàng cũng không nghĩ đến có 1 ngày lại có thể nở nụ cười hôn nhiên như vậy.
Tiếng đàn của Tô Đàm sau lắng buồn bã như 1 kẻ đơn độc, ngồi lặng lẽ cuộn mình giữa biển cả mênh, rất mong chờ được ai đó đưa đôi tay kéo hắn vùng dậy.
Lương Tuyết Y cảm nhận được nổi lòng sâu lắng trong lòng tự nhủ nói: “Đây mới là con người của ngươi sao? Thời gian qua vì để ta được vui vẻ nên ngươi mới cố tỏ ra ngốc nghếch nô đùa cùng đám yêu thú kia để cho ta cười sao?”
Lương Tuyết Y nhìn vào nét mặt buồn bã đang chăm chú gãy đàn Tô Đàm, trong lòng nàng lúc này kìm nén 1 cảm xúc không tên, trái tim của nàng càng lúc đập càng nhanh, khuôn mặt không hiểu tại sao đỏ ửng.
Tô Đàm lúc này cũng ngừng đàn mở mắt, ánh mắt nhu tình nhìn về phía của Lương Tuyết Y nói:
“Nhân sinh như đoạn trường hà
Chẳng cần biết cuối điểm có gì
Chỉ cần cùng ngươi tay trong tay.”
Rồi lại quay sang nhìn về phía xa bầu trời than thở nói: “Thế gian ngàn vạn tự, chỉ có tình tự khó giải nhất.”
“Tình tự khó giải nhất.” Lương Tuyết Y không hiểu sao cứ lập đi lập lại câu nói này của Tô Đàm, trong lòng nàng lúc này cũng là 1 mớ ngổn ngang.
Tô Đàm lúc này đứng dậy nhìn về phía Lương Tuyết Y đưa tay ra nói: “Cùng ta đi đến 1 nơi?”
“Ân” Lương Tuyết Y gật đầu nắm lấy tay của Tô Đàm cũng đứng dậy.
Tô Đàm gọi ra cân đẩu vân trở Lương Tuyết Y nhanh chóng bay đi đến 1 thảo nguyên toàn bộ đều là hoa thơm cỏ dại.
Nhìn thấy 1 rừng hoa thơm, Lương Tuyết Y cũng là vô cùng kinh ngạc cảm thán, nàng sâu hấp 1 hơi hít vào hương hoa vui vẻ nói: “Thật thơm, nơi này thật đẹp.”
Tô Đàm lắc đầu nói: “Hoa có đẹp cũng không xinh bằng ngươi, hoa có thơm cũng không có như ngươi hương.”
“Cảnh đẹp nơi này đủ mọi sắc màu cũng không như ngươi lộng lẫy
Ngàn vạn hoa cũng không thể lựa ra được 1 đoá có thể cùng ngươi sánh vai
Nơi này muôn màu muôn vẻ nhưng thiếu đi điểm sáng
Mà ngươi chính là điểm sáng để tô lên vẻ đẹp muôn ngàn hoa.”
Tô Đàm nói nói từ không gian giới chỉ lấy cuộn giấy cùng bút mực, hai tay múa lượn như rồng bay phượng múa, phong cách vẻ tranh xuất thần nhập hoá, động tác lưu loát lay động phương tâm người nhìn.
Lương Tuyết Y bị đôi lời ngon ngọt của Tô Đàm khiến cho trái tim e thẹn, phương tâm nàng lúc này đã không ngừng lay động lấy.
Tô Đàm lúc này đang hoà mình cùng với phương thế giới này nhanh chóng hoạ ra tranh ảnh, Lương Tuyết Y nhìn đắm đuối lấy Tô Đàm, nàng lúc này cảm thấy Tô Đàm vô cùng nổi bật, vô cùng có sức hút, trái tim nàng không ngừng loạn nhảy, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập, nàng phát hiện ra mình đã yêu người nam nhân đa tài này.
Cũng không tốn bao lâu thời gian, Tô Đàm cũng hoàn thành bức tranh đưa tặng cho Lương Tuyết Y.
Lương Tuyết Y lúc này nào có tâm trạng xem tranh, nàng lúc này đã bị Tô Đàm thôi miên, đứng ngốc lặng nhìn đắm đuối Tô Đàm.
Thấy vậy Tô Đàm cũng nở nụ cười nhẹ nhàng cầm lấy tay của Lương Tuyết Y vỗ về nói: “Ngươi cảm thấy bức tranh này ta vẽ có đẹp không?”
Lương Tuyết Y lúc này mới hoàn hồn lại, thẹn thùn vô cùng tiếp nhận tranh xem xét.
“Rất đẹp, chỉ là hơi thiếu 1 chút gì đó.”
Nàng cảm thấy bức tranh vô cùng đẹp nhưng không hiểu tại sao lại thấy góc phải phía bên trên thiếu thiếu thứ gì.
“Là thiếu tên bức hoạ sao?” Tô Đàm từ tốn hỏi.
“Đúng rồi! Bức tranh này nên có tên chứ?” Lương Tuyết Y mong đợi nhìn lấy Tô Đàm hỏi.
Tô Đàm lắc đầu nói: “Đây là tranh vẽ ngươi, ta không thể tự lấy tên, cũng như ta không thể tự tay tháo dở tấm vải lụa trên mặt ngươi.”
“Thế giới này không hề có sự hoàn mỹ, hoàn mỹ chỉ là do mỗi người tượng tưởng ra.”
“Giống như ta, mặc dù không thể mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của ngươi nhưng điều đó cũng không thể ngừng khiến ta tưởng tưởng nhìn thấu đằng sau lớp khăn che là 1 tấm dung nhan tuyệt sắc.”
“Cũng giống như bức tranh này, có lẽ không hoàn mỹ nhưng chỉ cần ngươi muốn nó hoàn mỹ có thể tuỳ ý tưởng tượng ra 1 cái tên thật hay thật ý nghĩa mà ngươi cảm thấy hoàn mỹ có đúng hay không?”
Tô Đàm nhu tình vì Lương Tuyết Y giải đáp nghi hoặc.
Lương Tuyết Y lúc này cũng bắt đầu tưởng tượng lấy thật nhiều cái tên kiểu như ‘người ta mãi mãi yêu, công chúa trong lòng ta, tiên nữ của đời ta…’ càng nghĩ nàng càng cảm thấy Tô Đàm nói có đạo lý, khuôn mặt nàng lúc này cũng là càng đỏ không ngừng mơ mộng lấy.
Cũng là vô ý thức lẫm bẩm nói: “Hoàn mỹ chỉ là do con người tưởng tượng ra sao?”