Chương 43 Vậy Sau Này Ta Gọi Ngươi Là Tiểu Nương Tử.
25 ngày trôi qua từ lúc bí cảnh mở ra.
Bên trong 1 hang động.
Phân thân cuối cùng cũng tìm ra được lệnh bài, Tô Đàm tò mò dùng thần thức thăm dò lấy lệnh bài.
[ Tên: Tô Đàm]
[Xuất thân: Thanh Vân Tông]
[Tích điểm: 0]
[Người đứng đầu: Lương Tuyết Y-xuất thân Phiêu Miễu Tông- tích điểm: 5201314]
"Chỉ xuất hiện người đứng đầu thôi sao?" Tô Đàm lẩm bẩm nói.
Tô Đàm lúc này đang lo lắng cho Lâm Uyển Nhi, dù có phân thân túc trực theo dõi nhưng đã 20 ngày không tìm đến nàng, Tô Đàm cũng là 1 trận bứt rứt.
Hắn thoạt đầu chỉ nghĩ đi dạo vài vòng quanh bí cảnh tìm chút niềm vui, không nghĩ đến ấy vậy mà gặp đến niêm vui lớn không tưởng.
Tô Đàm biết chuyện này đối với Lương Tuyết Y có thể là đã kích vô cùng lớn, dù sao nàng đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời con gái.
Chính vì lý dó đó, Tô Đàm mới luôn luôn bên cạnh săn sóc khiến Lương Tuyết Y có cảm giác an tâm hơn.
Vì khi nữ nhân đã mất đi thứ đó, trong nội tâm bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng trống rỗng, nếu còn bị ruồng bỏ, trong lòng sẽ xin ra ác cảm vô cùng lớn.
Tô Đàm không muốn điều đó xảy ra đành phải bỏ mặc lấy Lâm Uyển Nhi đoạn thời gian qua.
Hắn cảm thấy Lương Tuyết Y nội tâm đã ổn định cũng đến lúc nên trở về bên cạnh an ủi lấy Lâm Uyển Nhi.
Còn về Tử Tâm, hắn cũng không lo lắng lắm, nha đầu này tu vi kim đan sơ kỳ, công pháp lại là thiên cấp cực phẩm, trong bí cảnh này cũng là 1 dạng vô địch tồn tại, hắn cảm thấy cứ để nàng dạo chơi như vậy tốt hơn, dù sao nha đầu này rất dính người.
Trên 1 đồi núi nhỏ.
Lương Tuyết Y đang ngồi nghĩ ngơi lấy, không biết là nàng lúc này đang nghĩ về điều gì mà cứ thẩn thờ nhìn về nơi xa xôi phía bầu trời.
Tô Đàm từ đằng sau đi đến bên cạnh ngồi xuống lặng lẽ ngắm nhìn Lương Tuyết Y hồi lâu rồi mở miệng nói: "Hình như chúng ta chưa biết tên của nhau?"
"A" Lương Tuyết Y bị Tô Đàm lặng lẽ đến bên cạnh lên tiếng làm giật mình.
"Ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
Lương Tuyết Y đỏ mặt lắc lắc đầu nói: "Ngươi lúc nảy có hỏi gì sao?"
Tô Đàm nhìn nàng mĩm cười sau đó nói: "Ngươi biết tên của ta sao?"
Lương Tuyết Y tính mở miệng nói nhưng sau đó lắc lắc đầu, nàng dự định nói ra tên nhưng nhớ ra là nàng thật sự không biết tên của Tô Đàm, dù sao thời gian qua 2 người chưa giới thiệu qua.
"Ta tên Tô Đàm, ngươi gọi ta Tiểu Đàm hay Đàm Đàm đều được." Tô Đàm mĩm cười nói.
"Ta là Lương Tuyết Y, gọi ta là..." nàng định nói gọi ta là Tuyết Y nhưng lại im bặt, nàng hiện tại vô cùng thẹn thùng, nàng cũng không hiểu sao lại trở thành dạng này khi nói chuyện với Tô Đàm.
"Vậy ta gọi ngươi là tiểu nương tử có được hay không?" Tô Đàm trêu chọc nói.
Lương Tuyết Y cũng không có phản đối gay gắt mà đỏ măt cúi đầu, âm thanh như muỗi kêu nói: "Không..không thể nha."
Cảm thấy phản ứng của Lương Tuyết Y quả thật quá đáng yêu, Tô Đàm lúc này trái tim đập rộn lên như muốn xông ra khỏi lòng ngực.
Tô Đàm to gan nhích lại gần Lương Tuyết Y, cầm lấy tay nàng ôn nhu nói: "gã cho ta, có được hay không?"
Lương Tuyết Y bị Tô Đàm nói cho điến cả người, trái tim đập thình thịch, khuôn mặt đỏ như quả cà chua cúi đầu lấp bấp nói không ra lời.
"Ta..ta..ta.."
Tô Đàm thừa thắng không chịu buông tha, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn không xương của Lương Tuyết Y để vào lòng ngực nói: "Ngươi có thể cảm nhận được nhịp tim của ta sao?"
Lương Tuyết Y lúc này gần như tê dại, không mở lời nổi.
"Ngươi có cảm thấy hay không lúc này nó đập vô cùng nhanh và dữ dội?"
Lương Tuyết Y không nói nhưng lại gật gật đầu.
"Vậy người có thể giúp nó trở lại bình thường có được hay không?"
Lương Tuyết Y đỏ mặt lấp bấp âm thanh như muỗi kêu nói: "Vậy...ta...ta phải làm gì?"
Tô Đàm nở nụ cười khuôn mặt áp sát rất gần Lương Tuyết Y sau đó dùng lấy 1 tay còn lại gỡ đi khăn che mặt của Lương Tuyết Y thâm tình nói: "Gã cho ta."
Lương Tuyết Y mặt đỏ không thể đỏ thêm nhắm mắt hít sau lấy 1 hơi không dám thở ra.
Tô Đàm thấy vậy làm sao có khả năng buông tha.
Không do dự, Tô Đàm áp sát hôn lấy đôi môi anh đào của Lương Tuyết Y.
Không mạnh bạo, rất nhẹ nhàng hôn lấy, Lương Tuyết Y không biết làm sao nhắm mắt ngồi im cho Tô Đàm hôn.
Lần trước là nàng bị mê tình đan khiến cho thần hồn điên đảo mất đi lí trí, nàng lúc đó chẳng hề hay biết gì cả.
Nhưng lần này trải nghiệm là thật sự, điều đó khiến nàng bối rối vô cùng, nhưng cũng không có chống trả Tô Đàm.
1 hồi lâu nàng bị Tô Đàm hôn cho tê dại cũng bắt đầu theo nhịp đáp trả lấy.
...
Không biết qua bao lâu 2 người mới tách nhau ra.
Lúc này Lương Tuyết Y ngồi kế bên Tô Đàm, tay trái của nàng đang xen vào tay phải của Tô Đàm nghiêng người tựa đầu vào vai của hắn hưởng thụ lấy.
"Tiểu Đàm."
"Hả?"
"Ngươi Yêu ta sao?" Lương Tuyết Y vô ý thức hỏi.
"Nếu như trên thế gian này có vạn người yêu ngươi, trong đó khẳng định có ta, nếu như trên thế gian này chỉ có 1 người yêu ngươi, đó nhất định là ta, nếu như tình yêu đối với ngươi vô nghĩa, đó nhất định là do ta c·hết đi." Tô Đàm không nghĩ ngợi mở miệng thâm tình nói.
Nghe được câu trả lời ngọt ngào như vậy, Lương Tuyết Y cũng là vô cùng hạnh phúc, trên gương mặt không còn là băng sương lạnh lùng như trước, giờ phúc này chỉ có là mặt trời rạng rỡ.
Tô Đàm cũng không muốn phá đi bầu không khí này, lặng lẽ cùng Lương Tuyết Y ngồi đấy tựa vào nhau.
Thời giàn dần dần trôi, Tô Đàm cũng là vô cùng sốt ruột lấy, hắn có cảm giác chỉ cần đợi thêm chút nữa thì mọi chuyện có lẽ sẽ không thể nào vãng hồi.
Tô Đàm cũng không nghĩ đến cô nàng này sau khi thổ lộ xong lại dính người như vậy, khiến Tô Đàm thật sự khó mà nói lời tạm biệt.
Tô Đàm lúc này như ngồi trên chảo nóng cố gắng tìm cách an toàn thoát vây.
"Tiểu nương tử, ngươi có hay không đang lo lắng cho đám tỷ muội đồng môn?"
"Lúc đầu ta có nghĩ đến nhanh chóng tìm lấy bọn họ tụ tập nhưng...nhưng bây giờ ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi." Lương Tuyết Y thành thật nói, cũng không còn thẹn thùng như lúc trước nữa.
"Khục khục..."
Tô Đàm giả vờ ho nhẹ 2 tiếng sau đó nói: "Ngươi cũng nên đi tìm bọn họ tụ tập giúp đỡ lấy, mặc dù ta không nỡ để ngươi đi, nhưng ta sợ để bọn họ biết vì ta mà ngươi không chịu chăm lo cho đồng môn tỷ muội, bọn họ sẽ có ác cảm đối với ta, sau này ta đi qua hỏi cưới ngươi sẽ bị các tỷ muội của ngươi gây khó dễ, mặc dù ta không sợ nhưng ta lo lắng cho ngươi bị người khác đàm tiếu."
"Hơn nữa, ta cũng muốn trở về giúp đỡ các vị sư huynh đệ, tích thêm chút chút điểm cho tông môn, dù sao cũng nhờ có bọn họ ta mới thành công tiến vào nơi này để gặp được ngươi a."
Tô Đàm dỗ dành nói lấy.
"Ngươi có thể dùng điểm của ta." Lương Tuyết Y không do dự nói.
"Không thể! Đây là điểm số của ngươi, với lại ta khó khắn lắm mới có thể tạo ra con số đó." Tô Đàm thần thần bí bí nói.
"Con số này có ý nghĩa gì sao?" Lương Tuyết Y tò mò hỏi.
"Đây là cách phát âm của 1 loại ngôn ngữ mà ta từng học qua, nó có nghĩa là ta yêu ngươi một đời một kiếp."
Lương Tuyết Y lại 1 lần nữa bị Tô Đàm thao tác khiến cho phương tâm không ngừng rung động, không nghĩ đến Tô Đàm lại có thể dùng đến điểm số để nói ra lời thâm tình như vậy.
"Tiểu Đàm."
"Hả?"
"Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa ta đều sẽ yêu ngươi." Lương Tuyết Y thâm tình nắm lấy tay của Tô Đàm nói.
"Chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không bao giờ c·hết, nên sẽ không có kiếp sau, chỉ sống vì kiếp này, mãi mãi luôn bên nhau." Tô Đàm thâm tình nói.
"Ân, mãi mãi luôn bên nhau."Lương Tuyết Y nở nụ cười xinh đẹp hạnh phúc nói.
Nhìn thời gian đang dần trồi, Tô Đàm quyết định thút giục Lương Tuyết Y đi tìm các tỷ muội đồng môn, riêng phần hắn cưỡi lấy 《Cân Đẩu Vân》 vội vàng tìm đến Lâm Uyển Nhi.
Cũng mất vài cái nhún nhảy, Tô Đàm liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc Lâm Uyển Nhi.
Tô Đàm hợp thể lại với phân thân âm thầm quan sát lấy.
Lúc này Lâm Uyển Nhi trạng thái không tốt lắm, nàng tu vi trúc cơ trung kỳ nhưng lại chọn đánh 1 đầu kim đan sơ kỳ.
Mặc dù không rơi vào hạ phong nhưng cứ kéo dài như vậy, rất có thể sẽ ra chuyện, vì xa xa có 1 đám người đang dòm ngó lấy.
Lâm Uyển Nhi liên tục bạo phát võ kỹ, khí lực tiêu hao rất nhanh, cuối cùng sử dụng đại thành 《Vạn Vật Tịch Diệt Kiếm》 thiên cấp cực phẩm thành công kết liễu được yêu thú nhưng nàng cũng không còn bao nhiêu sức lực, khuỵ 1 chân dùng kiếm chống đở lấy.
Cảm thấy thời cơ chín mùi đám đệ tử Thái Vũ Tông cầm đầu là 1 tên nam tử tướng mạo thường thường không có gì nổi bậc có tu vi kim đan sơ kỳ bao quanh lấy Lâm Uyển Nhi.
Tên đệ tử cầm đầu kim đan sơ kỳ mở miệng nói: "Đời ta chưa từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, c·hết ở đây thì thật đáng tiếc, không bằng làm nữ nhân của ta để ta bảo vệ ngươi a."
Lệ Thanh khuôn mặt háo sắc, ánh mắt không kiêng kỵ quan sát lấy Lâm Uyển Nhi.
"Cút." Lâm Uyển Nhi lạnh lùng hung ác quát 1 tiếng.
"Ây da, thanh cao nhỉ, vậy ta đành phải..."
Lệ Thanh chưa kịp nói hết câu thì lúc này bầu không khí trở nên thất sắc, xung quanh cay cỏ đất đá đều biến đổi thành 1 màu tro tàn ảm đạm vô quang, đây là viên mãn 《Vạn Vật Tịch Diệt Kiếm》kiếm xuất vỏ, vạn vật đều hóa hư vô.
Kiếm quang như chớp vụt sáng giữa thiên địa tối tăm, cả đám đệ tử Thái Vũ Tông đều biến thành bụi bậm tan rả khỏi thế gian này.
Nhìn thấy người đến là Tô Đàm, Lâm Uyển Nhi liền tức giận không thèm chào hỏi quay người bỏ đi.
Tô Đàm nhanh chóng tiến đến nắm lấy tay của Lâm Uyển Nhi vội vàng nói: "Ngày đầu tiên ngươi đã cùng 2 đầu yêu thú cấp 2 đỉnh phong giao thủ, trong vòng 3 chiêu nhanh gọn giải quyết chúng."
"Ngày thứ hai ngươi đi ngang qua 1 khúc sông ngồi thẩn thờ 1 canh giờ nghịch nước."
"Ngày thứ ba...
"Ngày thứ 19 ngươi viết tên của ta trên vách núi sau đó không ngừng lấy kiếm đâm 753 nhát."
...
"Ngày thứ 24 ngươi khóc lóc gọi lấy tên ta bảo ta là đồ ngu ngốc Tô Đàm, liên tục bảo ta đi c·hết đi, còn có..."
Tô Đàm chưa nói xong thì Lâm Uyển Nhi lúc này đã quay người sang nhào vào lòng ngực Tô Đàm không ngừng dùng tay đánh vào ngực hắn miệng không ngừng nức nở nói:
"Đồ thối tha, tại sao bây giờ ngươi mới chịu xuất hiện a."
Tô Đàm ôm chầm lấy Lâm Uyển Nhi không ngừng vỗ vỗ lưng của nàng ôn nhu nói: "Tiến vào bí cảnh việc đầu tiên ta làm là tìm ngươi, âm thầm theo dõi bảo vệ ngươi, sợ ngươi gặp phải nguy hiểm, ta cũng biết bản tính ngươi kiêu ngạo muốn tự mình xông pha, có ta ở bên cạnh sợ ngươi không thể phát huy toàn bộ thực lực, chỉ khi ngươi thật sự nguy hiểm ta mới xuất hiện, xin lỗi vì sự ích kỷ của ta."
Tô Đàm có thể nói ra rõ ràng từng chi tiết chứng tỏ thời gian qua đúng thật Tô Đàm luôn từ phía xa mỗi giây mỗi phút mỗi giờ đều nhìn nàng, điều đó khiến Lâm Uyển Nhi cảm động nhưng lại rất khó chịu nức nở nói:
"Ngươi có thể thấy ta nhưng ta hoàn toàn không nhìn thấy ngươi, ngươi nói vào bí cảnh sẽ đến tìm ta, ngươi có biết điều đó khiến ta rất chờ mong ngươi có biết không? Nhưng ngươi lại nói chỉ khi ta gặp nguy hiểm mới chịu đi ra, vậy nếu như ta không có gặp nguy hiểm thì ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện có phải hay không?"
Lâm Uyển Nhi đẩy Tô Đàm ra rất tức giận nhìn chằm chằm Tô Đàm.
Tô Đàm cười hì hì làm lành nói: "Ta đã sớm muốn lộ mặt rồi nhưng nhìn đến ngươi khắc họa ta rồi dùng kiếm đâm mấy trăm nhát như vậy làm ta không dám lộ diện a, ngươi quá hung dữ đi."
Nói nói Tô Đàm đưa tay ra lau lấy khé mắt của nàng thâm tình nói: "Nhưng nhìn thấy ngươi thật sự gặp nguy hiểm, trong lòng ta rối rít muốn c·hết, liền vội vàng xuất thủ diệt sát hết thảy không còn để ý đến nổi sợ bị ngươi đâm nữa."
Tô Đàm đưa tay ra ôm lấy Lâm Uyển Nhi nói: "Ta đã sẵn sàng để ngươi xử lý, chỉ mong ngươi thôi giận dữ quên đi buồn bực có được hay không?"
Lâm Uyển Nhi lúc này cũng không còn nứt nở, cũng khônh còn tức giận chỉ là cảm thấy tủi thân ôm lấy Tô Đàm dùng lấy hàm răng trắng ngọc ngà cắn mạnh vào vai của hắn.
"A...a" Tô Đàm kêu lên đau đớn cũng không có ý định vùng vảy, mặc kệ cho Lâm Uyển Nhi thỏa sức cắn.
Lâm Uyển Nhi dùng sức cắn mạnh sâu hấp lấy 1 khẩu khí thì ngữi thấy trên người của Tô Đàm tỏa ra 1 mùi hương của nữ nhân khác.
P/S: Đoạn này hơi thiên về tình cảm, dù sao main sắp bỏ đi nên tác muốn viết rõ chuyện tình cảm của các nữ chính 1 chút.
Cảm ơn mọi người ủng hộ ạ.