Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50 Tô Đàm Trở Thành Tín Ngưỡng.

Chương 50 Tô Đàm Trở Thành Tín Ngưỡng.


Tô Đàm nhìn xung quanh mọi người vì hắn mà đứng ra nói đỡ, Tô Đàm không chỉ không cảm thấy cảm động mà còn vô cùng nghi hoặc.

“Con mẹ nó, không phải chứ? Ta chỉ nói có vài câu thôi mà, cũng không đến mức đó chứ.”

“Tô Tiểu tử, dù sao ngươi cũng đã s·át h·ại lệnh tôn, ngươi chỉ cần đứng ra xin lỗi bồi thường cho Cố đạo hữu hợp tình hợp lý, bần đạo đây nguyện vì tiểu hữu đứng ra nói đỡ.” Lão Tổ Đoàn Duyên Hải 1 mặt từ tốn nhìn Tô Đàm cười nói.

Đám lão giả xung quanh cũng đều giống như vậy nhìn lấy Tô Đàm.

Tô Đàm không hiểu sao nổi cả da gà lên, hắn quen mắt liền sử dụng《Tuệ Nhãn》 xem xét.

Xem xong khuôn mặt Tô Đàm càng co giật, âm thầm chửi bậy lên: “Con mẹ nó, ta biết ngay mà, làm gì có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống chứ, đám lão tặc này là ham muốn thể xác...à không ham muốn thần thông cân đẩu vẩn của ta, muốn dùng ân huệ ép ta giao ra thần thông.”

“Đám lão hồ ly này cũng quá thâm đi, muốn ta mang ân huệ, nằm mơ đi.” Tô Đàm âm thầm cười lạnh.

Tô Đàm cũng không nhìn lấy đám lão già này mà ngẩn đầu nhìn lên trời lạnh lùng nói:

“Cố Thanh Phong đáng c·h·ế·t ngàn vạn lần, nếu như không phải duyên trời mang ta đến kịp thời, có lẽ ta sẽ hối hận cả 1 đời.”

“Kẻ nào dám làm tổn thương người ta thương yêu ta sẽ cùng hắn bất cộng đái thiên.”

“Mạnh đến đâu cũng sẽ g·i·ế·t, xa đến đâu cũng phải diệt.”

Sau đó Tô Đàm nhìn lấy Cố Trường Thanh, âm thanh bình tĩnh nói:

“Nếu ngươi muốn vì Cố Thanh Phong trả thù thì đến đi, ta Tô Đàm tuyệt không nhượng bộ.”

Lúc này, Vân Khởi Thành lo lắng mở miệng nói:

“Tô tiểu tử, không nên vì 1 phút nông nổi mà bỏ mình a.”

“Lão Tổ không cần lo lắng cho ta, mạng của ta tự ta định, muốn ta nhượng bộ xin lỗi là tuyệt đối không xảy ra.”

Tô Đàm nói nói sau đó cưỡi cân đẩu vân bay lên trời hung tợn nhìn lấy Cố Trường Thanh quát nói:

“Đến a, ta muốn xem xem cảnh giới hóa thần kỳ có bao nhiêu lợi hại.”

“Tiểu tử ngông cuồng.” Cố Trường Thanh lớn tiếng quát 1 tiếng, bào phát tu vi bay theo.

“Ngông cuồng sao? Ta sẽ cho ngươi biết ngông cuồng là như thế nào?” Tô Đàm đứng giữa trời cao bộc phát toàn bộ tu vi, hắn giờ phút này đứng thẳng nguy nga, trên hông còn treo lấy 1 thanh trường kiếm tinh xảo như 1 tôn trích tiên chiến thần, đạo bào bị gió thổi lay phần phật ngạo nghễ ngâm nga.

“Chân dẫm đại địa đầu đội thiên

Khí vũ hiên ngang bình thiên hạ

Thiên hạ chúng sinh không ta ngạo

Ngạo thế gian, có ta Tô Đàm liền có thiên.”

Tô Đàm xuất kiếm ra khỏi vỏ khí thế bừng bừng, mái tóc dài không ngừng phiêu lãng giữa trời xanh, 2 tay cầm chắc lấy trường kiếm nộ quát:

“NHẤT KIẾM...KHAI THIÊN......”

1 luồn kiếm ý sắt bén vô tận giữa thiên đại khóa chặt lấy Cố Trường Thanh, lúc này Tô Đàm vận dụng toàn bộ sức mạnh tung ra 1 đòn cuối cùng.

Hư không bị kiếm ý sắc biến làm cho uốn lượn, thiên địa cũng vì 1 kiếm này mà gần như mất sắc.

Đám đệ tử bị lĩnh vực kiếm ý đè ép thở không nổi, bọn hắn có cảm giác như muốn bị kiếm ý cắt cho thành từng mảnh vụn, đám trưởng bối lập tức bạo phát tu vi dùng linh áp che chở bọn hắn.

Trong lòng bọn hắn lúc này vô cùng kinh dị, sợ hãi không thôi, thật không thể tưởng tượng nổi chỉ là uy áp thôi đã khiến đám đệ tử chống đở không nổi, nếu như là trực diện bị chém thì lại thế nào.

Cường giả nguyên anh kỳ cũng không dám đón đở nhất kiếm a.

Cố Trường Thanh bị toàn bộ kiếm ý lĩnh vực khóa chặt lấy cho nên hắn cảm nhận sâu sắc nhất sự cường đại của nó.

Mặc dù có chút mất tập chung, nhưng chênh lệch tu vi còn ở đó, Cố Trường Thanh cũng không xem trọng Tô Đàm bao nhiêu.

Hắn cũng không muốn dùng đến võ kỹ mà chỉ dùng lấy tu vi trấn sát Tô Đàm, dù sao hắn cũng là Hóa Thần đại năng, đối phó 1 tên còn chưa có trúc cơ mà phải vận dụng công pháp, hắn cũng muốn mặt mũi a.

“Ầm”

Nhất kiếm khai thiên không những không phá vở được linh khí hộ thể của Cố Trường Phong còn bị xung kích của vụ nổ phản phệ lấy, khiến Tô Đàm trọng thương bay ra vài dặm.

Cố Trường Thanh trảo thủ bị cắt để lại 1 đạo vết thương sâu khoản chừng 1 phân, cũng không có bị đánh lui nữa bước.

Chứng kiến cảnh này toàn trường đều hít vào 1 ngụm khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi, Tô Đàm lại có thể làm bị thương được Cố Trường Thanh.

Mặc dù hắn bại nhưng không ai dám chê cười hắn ngông cuồng cả, hắn thật sự có tự tin để ngông.

Tô Đàm nhìn lấy 1 đòn mạnh nhất của hắn cũng chỉ có thể lưu lại 1 đạo vết thương nhỏ cho Cố Trường Thanh còn bị xung kích phản phệ đánh ngược trở về, than thở nói: “Vẫn là tu vi quá yếu a.”

Lúc này trường kiếm của Tô Đàm dần dần hóa hư vô, đôi tay của hắn cũng bắt đầu không có cảm giác, hắn biết đến lúc rời đi rồi nên nhìn về phía Lương Tuyết Y thâm tình nói:

“Tiểu nương tử, xin lỗi vì đã giấu diếm ngươi, thật ra trước đó ta đã có thê tử, ta rất rất yêu nàng...”

“Ta không thể vì ngươi mà rời bỏ nàng, ta cũng không thể vì nàng mà xa lánh ngươi..”

‘Ta đối với người cũng là thật tâm thật ý, chỉ là không thể yêu lấy 1 mình ngươi...Tha lỗi cho ta vì đã luôn giấu diếm.”

Nói nói Tô Đàm cảm thấy đôi tay của hắn truyền đến cảm giác đau nhói, hắn nhìn lại thì phát hiện đôi bàn tay đang dần dần hóa hư vô và không ngừng lan khắp cơ thể, Tô Đàm cũng không có hoảng hốt mà nhìn lên trời cao u buồn mở miệng nói:

“Ta năm lần bảy lượt làm nàng phải rơi lệ

Ta tồi tệ khiến nàng chịu đựng ngàn tổn thương

Nói thương nàng nhưng chỉ làm nàng đau khổ

Ta khổ sở vì 1 lúc yêu cả hai...

Ta thành thật xin lỗi a....” Tô Đàm lúc này cả thể xác lẫn linh hồn đều đau nhói.

Lương Tuyết Y không hiểu sao cảm giác bất an xong thằng lên đầu, mặc dù Tô Đàm nói hắn có lưu lại bí mật khiến hắn sẽ bình yên thoát khỏi kiếp nạn, nhưng Lương Tuyết Y không hiểu sao trong lòng vô cùng lo lắng, nước mắt nàng không kiếm chế mà lăn lệ, nàng mở miệng âm thanh rưng rưng nói:

“Phu quân, ngươi sẽ không rời ta mà đi chứ? Chỉ cần ngươi không rời bỏ ta, ta đều tha thứ cho ngươi.”

Tô Đàm nhìn nàng mĩm cười lắc đầu nói:

“Ta không rời đi đâu cả, ta sẽ mãi mãi tồn tại trong trái tim ngươi.”

Lương Tuyết Y nghe xong càng cảm thấy không đúng, nỗi lo lắng bất an càng lúc càng lớn.

Tô Đàm lúc này 2 tay đã hoàn toàn biến mất và cũng dần dần lan đến thân thể, cũng ngay lúc này Lâm Uyển Nhi thiêu đốt khí huyết 1 đường đuổi kịp đến, nhìn thấy thân thể đang dần dần tiêu thất Tô Đàm, nàng không do dự mà lao đến ôm lấy hắn gào khóc nói:

“Ngươi trạng thái này là sao..? Đừng bỏ ta...làm ơn đừng bỏ lại ta..ta cầu xin ngươi...”

Nhìn thấy nàng bộ dạng lúc này vô cùng yếu ớt,lo lắng, lọn tóc đã dần dần chuyển trắng do thời gian dài thiếu đốt khí huyết đuổi đến nơi này.

Tô Đàm lòng đau như cắt, hắn thật sự không muốn để cho nàng thấy cảnh này mới cố ý đưa nàng trở về Thanh Vân Tông.

Lại không nghĩ đến nha đầu ngốc này vẫn có thể thiêu đốt khí huyết đuổi theo đến tận nơi này.

Tô Đàm cố gắng kiềm lòng tránh né ánh mắt của nàng mở miệng nói:

“Ngươi chẳng phải rất hận ta sao? Tại sao lại đuổi đến nơi này rồi.”

“Đừng bỏ lại ta có được không? Ta mặc kệ ngươi thế nào, chỉ cần đừng rời bỏ ta...ta tha thứ cho ngươi.” Lâm Uyển Nhi ủy khuất nói.

Nàng lúc này khuôn mặt xinh đẹp đã tiều tụy đi không ít, bụi bậm bám đầy mặt khiến nước mắt lăn lệ chảy thành từng hàng dài ngoằn ngèo.

Tô Đàm đau lòng không thôi muốn dùng tay lau đi nước mắt cùng vết bẩn của nàng nhưng hiện tại đôi tay của hắn đã hoàn toàn tan biến trong hư vô.

Hắn mím môi cố gắng nói lấy:

“Là ta có lỗi với ngươi, cuộc đời ta chưa từng hận ai cả nhưng hôm nay ta cực hận chính bản thân mình.”

“Làm tổn thương ngươi, ta thật không xứng tồn tại, quên ta..”

Tô Đàm chưa nói hết câu thì đã bị Lâm Uyển Nhi cưỡng ép hôn lấy, nàng không muốn nghe Tô Đàm nói gì nữa.

Tô Đàm nhắm mắt lại, cắn nát lợi của hắn để máu tươi không ngừng trào ra, rồi hôn ngấu nghiến lấy Lâm Uyển Nhi.

Lâm Uyển Nhi cũng không chê máu tanh của Tô Đàm, cùng hắn ôm hôn thật sâu, máu tươi cũng bị Lâm Uyển Nhi không ngừng uống lấy.

Lọn tóc do bị thiêu đốt khi huyết mà trở nên trắng xóa cũng dần dần hóa thành đen, khí tức suy yếu của nàng cũng dần dần ổn định lại.

Lâm Uyển Nhi lúc này không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ muốn cùng Tô Đàm hòa quyện thành một nhưng thời gian lại không nguyện ý, cớ thể Tô Đàm lúc này đã dần dần hóa thành hư vô.

Lâm Uyển Nhi không còn cảm nhận được ấm áp từ Tô Đàm, nàng dần dần mở mắt ra, Tô Đàm đã hoàn toàn biết mất, chỉ còn soát lại mảnh nhỏ vụn trang phục.

Lâm Uyển Nhi đưa tay đón lấy, ôm mảnh trang phục siết lấy lòng ngực đau đớn gào khóc gọi.

“KHÔNG...KHÔNG MUỐN A...”

“Tiểu Đàm..làm ơn trở lại đi..đừng có rời bỏ ta..”

“Ta cho phép ngươi dối gạt ta nhưng không cho phép người rời xa ta a...”

“Chẳng phải ngươi nói muốn cùng ta kết hôn sao? Ngươi đã hứa chứng minh cho ta thấy là ngươi xứng đáng với ta sao?”

“Ngươi không thể...làm ơn đừng đối với ta như vậy..”

Lâm Uyển Nhi khóc trong tuyệt vọng, đôi mắt dần dần mất đi tiêu cự rồi ngất hẳn đi.

Lưu Thanh Hà lúc này cũng kịp thời đở lấy, không nói 2 lời mang nàng bay trở về Thanh Vân Tông.

Lương Tuyết Y nước mắt không ngừng rơi lấy, trong lòng nàng lúc này còn có 1 tia hy vọng cứu sống Tô Đàm, nàng không do dự liền hướng khu vực phía Bắc Yêu Hoành sơn lao đi.

Tử Tâm cũng khóc ngất đi được Phạm Ứng Thiên đở lấy.

Xác nhận Tô Đàm đã c·h·ế·t, Cố Trường Thanh cũng tuân thủ lời thề, không gây khó dễ cho bất cứ ai, vô thanh vô tức rời đi bí cảnh Tam Thanh.

Toàn trường 1 trận tĩnh mịch, không ai nói lấy 1 lời nào.

Đám lão tổ một mặt tiếc hận không thôi, nhưng cùng đành thở dài rời đi.

Tô Đàm tồn tại trong lòng đám đệ tử như 1 tín ngưỡng, ngạo nghễ cùng thâm tình là những gì người ta sẽ nhớ đến hắn.

...

Tiệc nào chẳng có lúc tan

Diệm sơn có hỏa cũng lụi tàn

Hoa nở hoa thơm hoa úa tàn

Tình đậm tình sau tình ly tan.

P/S: 50 chương đầu tác viết còn hơi non tay, từ chương sau trở đi, tác sẽ viết theo phong cách mới hoàn thiện hơn, có chém g·i·ế·t, có thi thố, có hài hước và 1 thế giới rộng lớn hơn. Mọi ngươi có thể ủng hộ tác bằng cách đưa ra cảm xúc mỗi chương được không ạ, để tác cảm thấy không có cô đơn mà tiếp tục theo đuổi đam mê viết lách của mình, cảm ơn mọi người

Chương 50 Tô Đàm Trở Thành Tín Ngưỡng.