Chương 53 Ngươi Chính Là Ta Thân Huynh Đệ.
Diệp Phàm nín thở chỉn chu lấy diện mạo cùng thần thái, ung dung đi đến, trên miệng treo lấy 1 nụ cười ấm áp tự tin mở miệng nói:
“Tại hạ họ Diệp tên Phàm, không biết có thể cùng tiên nữ đây làm quen 1 hồi.”
Triệu Di Mẫn lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi món ăn dọn lên cũng chẳng thèm ngó ngàng đến Diệp Phàm.
Xung quanh hộ vệ trước tiên mở miệng quát nói: “Tiểu tử từ đâu mà đến? Cút nhanh cho ta.”
Tu vi kim đan cảnh toàn diện bạo phát, 1 lời không hợp liền có thể ngay tại chổ làm thịt Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị đám hộ vệ kim đan cảnh khí thế đè ép cũng không có tỏ ra vẻ sợ hãi hay nao núng, mặc dù hắn tu vi cũng mới chỉ là luyện khí tầng 9.
Diệp Phàm ung dung không thèm để ý đám hộ vệ mà nhìn lấy Triệu Di Mẫn mở miệng nói:
“Tại hạ không có ý gì khác, chỉ là muốn giao lưu kết bằng hữu cùng tiểu thư mà thôi.”
“Không có ai dạy dỗ với ngươi là nhìn chằm chằm vào người khác như vậy là vô cùng thất lễ hay sao?” Tỳ nữ bên cạnh khó chịu mở miệng nói.
Diệp Phàm nghe vậy lúng túng muốn giải thích, nhưng đối phương lúc này đã bắt đầu xuất thủ bao vây đánh đập Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị 10 tên hộ vệ kim đan kỳ tẩn cho 1 trận kêu rên thảm thiết.
Triệu Di Mẫn nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy, vẫn là nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi lên món.
Dù sao nơi này cũng nghiêm cấm động thủ, nên đối phương cũng không có ra tay tàn nhẫn, chỉ là đánh Diệp Phàm mặt mũi bậm dập như đầu heo mà thôi.
Diệp Phàm bị tên hộ về xách lên quăng đi như 1 đôi giầy rách.
Xung quanh đám người nhìn lấy cũng là 1 trận cười vang, cảm thấy tên tiểu tử này là được mời đến tấu hài.
Nhìn tràng diện của người ta khí thế như vậy, ai cho ngươi lá gan dám đến bắt chuyện a.
Ngươi tưởng ngươi là Thánh Tử chắc.
Diệp Phàm bị đánh cho hoa cả mắt, bị xung quanh đám người chế giễu cũng là vô cùng khó chịu, hắn nhìn sang chổ ngồi của mình thì phát hiện Tô Đàm đã biến mất dạng.
“Con mẹ nó, Tô huynh ngươi hại ta thảm a.”
Đúng lúc này tiểu nhị tiến đến nhìn Diệp Phàm thê thảm nằm dưới đất, mở miệng nói:
“Khách quan, của ngài hết 1000 trung phẩm linh thạch a.”
Diệp Phàm nghe xong giật cả mình lớn tiếng nói: “Nhiều như vậy?”
“Không nhiều a, ngài gọi toàn là thịt yêu thú cấp cao, giá này đã rất hợp lý a.”
Diệp Phàm nghe vậy lúng túng nói: “Ta...Ta...”
Tiểu nhị nhìn lấy Diệp Phàm như vậy không hỏi cũng biết là đối phương không có linh thạch liền thay đổi sắc mặt tươi cười thành khinh bỉ.
“Ngươi đây là muốn ăn quỵt sao?”
Xung quanh đám người nghe vậy cũng là 1 trận cười vang.
“C·h·ế·t cười ta...tiểu tử này đi vào Ngự Hương Lâu ăn quỵt còn mạnh miệng dám cùng tiểu thư bên kia kết bằng hữu, cái này là từ đâu rơi xuống thần nhân a..”
“Vị huynh đệ này cũng quá tiện đi...”
“Trong tay không có tiền lại muốn làm người phong lưu, con mẹ nó, ta thật sự phục a...”
Diệp Phàm lúc này xấu hổ vô cùng, trong lòng hận c·h·ế·t Tô Đàm.
Nhưng cũng ngay lúc này, Tô Đàm từ đằng xa đi đến khí chất xuất thần mở miệng nói:
“Các ngươi ở đây cười cái gì? Diệp huynh chỉ đơn giản muốn kết cái bằng hữu là sai sao?”
“Bình phẩm 1 món ăn giá cả không hợp lý cũng không được sao?”
“Các ngươi phải chăng biết trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bằng hữu khó quen hay sao? Vị bằng hữu này của ta chẳng qua là nhìn thấy đối phương khí chất diễm lệ, bao phủ bởi băng lạnh sương giá, người lạ chớ gần nên lấy hết can đảm muốn cùng đối phương chân thật kết cái bằng hữu, đây có lẽ là điều mà ai cũng có suy nghĩ nhưng thực hiện lại chẳng có 1 ai.”
“Còn nữa, các ngươi cảm thấy trong tay không có tiền liền không thể phong lưu hay sao? Ấu trĩ.”
Tô Đàm khinh bỉ nhìn lấy đám người, sau đó quay sang nhìn lấy tên tiểu nhị, mở miệng nói:
“Ngươi gọi đầu bếp của ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.”
“Cái này...” Tên tiểu nhị lúng túng.
“Ngươi không muốn bọn ta trả linh thạch sao? Gọi hắn ra đây, ta không chỉ trả, mà còn trả gấp đôi.” Tô Đàm âm thanh nghiêm túc nói.
Nghe vậy tên tiểu nhị đành thành thật chạy vào phòng bếp gọi đầu bếp đi ra.
Diệp Phàm không nghĩ đến Tô Đàm không có bỏ chạy mà thay hắn ra mặt, âm thầm cảm động không thôi.
“Tô huynh...”
“Ấy..ngươi là Diệp huynh?” Tô Đàm nhìn Diệp Phàm bị đánh xưng thành đầu heo lúng túng hỏi.
“Là ta a..” Diệp Phàm xấu hổ nói.
“Là lỗi của ta, đáng lý ra ta nên nhắc nhở ngươi vài câu để trước tiên lấy lòng nữ nhân a.” Tô Đàm giả vờ nói, hắn thật ra chẳng có câu nào muốn nhắc nhở cả, nếu có cũng là tự hắn sài chứ chẳng ngu đi bày người khác tán gái.
“Nghe nói có người không hài lòng với thức ăn do ta làm?” Lúc này 1 vị trung niên dáng người to cao từ phòng bếp đi ra, khó chịu nói.
“Đúng vậy! Là ta!” Tô Đàm bình tỉnh đáp sau đó hắn liếc nhìn lên bàn của Triệu Di Mẫn thấy thức ăn còn chưa có mang lên thì mở miệng nói tiếp.
“Không biết vị bằng hữu của ta đã làm gì mạo phạm đến tiểu thư để bị ăn đòn thì ta thay mặt hắn xin lỗi, cũng để bày tỏ thành ý ta sẽ tự mình chổ tài nấu nướng mời khách.
Tô Đàm nhìn về phía tên đầu bếp nói: “Có thể cho ta mượn phòng cùng nguyện liệu nấu ăn dùng 1 chút được không? Đương nhiên ta sẽ trả đầy đủ tiền mướn phòng cùng nguyên liệu nấu ăn và ngươi cũng có thể đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình.”
Tên đầu bếp nhìn thấy Tô Đàm tự tin dáng vẻ như vậy cũng là có chút khó chịu, nhưng nếu đối phương chịu trả gấp đôi linh thạch cũng để cho hắn ở 1 bên quan sát lấy cũng là không do dự mà đồng ý, dù sao đối phường tự nấu ăn tự trả tiền, chuyện này đối với hắn cũng tốt chán a.
Tô Đàm cùng tên đầu bếp tiến vào phòng bếp, hắn đối với cách nấu nướng của tên đầu bếp này không có chổ chê, chỉ là gia vị có chút thiếu thốn mà thôi.
Tô Đàm là 1 kẻ biết tận hưởng cuộc sống nên hắn đối với việc nấu nướng cũng là vô cùng có hứng thú, lúc còn chưa thể tu luyện hắn cũng dành rất nhiều thời gian cho việc học tập nấu nướng, mặc dù tạo nghệ không sâu như âm nhạc cùng hội họa nhưng cũng không thua bất kỳ ai a.
Và đặc biệt ở chổ là Tô Đàm chế biến ra rất nhiều loại gia vị cùng hương vị mà ở thế giới này không biết cũng như không có.
Chính vì lẽ đó mà món ăn Tô Đàm làm ra kết hợp với thịt yêu thú khiến món ăn mang đến hương vị vô cùng đậm đà.
Đứng ở 1 bên, tên đầu bếp không ngừng nuốt nước miếng, hắn thề là nấu nướng mấy trăm năm, hắn chưa từng ngửi qua món ăn nào thơm đến như vậy.
Tô Đàm đơn giản làm 4 phần thức ăn gồm có thịt hấp, thịt nướng, rau xào cùng với thịt kho tàu, kèm theo đó là nước sốp vô cùng đậm đà kèm theo từng món.
Tô Đàm bắt đầu bưng thức ăn lên, hắn cũng chừa lại 1 phần nhỏ cho tên đầu bếp kia, dù sao hắn cũng cần tên đầu bếp này phẩm vị.
Tô Đàm từ từ mở nấp nồi ra giới thiệu lấy, hương thơm ngào ngạt lan tỏa cả Ngự Hương Lâu, mọi người xung quanh đều ồ ạt ghé mắt nhìn sang, nước miếng không ngừng nuốt lấy.
Triệu Di Mẫn cũng là không kiềm chế được nuốt lấy 1 ngụm nước miếng, thật sự là mùi hương quá mỹ vị.
Đám hộ vệ làm tròn chức trách bao vây lấy bàn ăn quay mặt lại che chắn tầm nhìn của tất cả mọi người.
Tỳ nữ trước tiên thử thức ăn, sau khi gấp 1 miếng, nàng thân thể không tự chủ uốn éo run bần bật, Triệu Di Mẫn nhìn vậy nhíu nhíu mày, sau đó tỳ nữ lại tiếp tục gấp lấy miếng thứ 2, nàng lần này lại run mạnh hơn, khuôn mặt của nàng ửng đỏ thỏa mản như động tình muốn gấp thêm 1 miếng thứ ba thì Triệu Di Mẫn ngăn lại.
Tỳ nữ biết mình thất thố vội vàng bỏ đũa xuống cúi người hành lễ.
Triệu Di Mẫn cũng không quở trách nàng mà hỏi:
“Thức ăn như thế nào?”
Tỳ nữ không do dự trả lời ngay tức khắc: “Cực kỳ cực kỳ mỹ vị, nô tì chưa bao giờ nếm qua thứ nào ngon đến như vậy...”
Xung quanh đám người nghe vậy cũng là 1 trận thèm thuồng, bọn hắn tuy chưa ăn nhưng chỉ cần ngửi thôi cũng đủ biết món ăn này mỹ vị đến nhường nào a.
Triệu Di Mẫn lúc này cũng không kiềm chế nữa, muốn nếm thử hương vị.
Lúc ăn nàng cũng không có tháo ra khăn che mặt, từ tốn gấp thức ăn đưa vào miệng, hương vị đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng, nàng từ từ cảm nhận hương vị rồi chậm rãi nuốt xuống, thân thể nàng lúc này run nhè nhẹ.
Nàng vội vàng gắp miếng thứ 2, rồi thứ 3,...thức ăn nhanh chóng bị nàng ăn hết, nàng cũng không quan tâm ăn nhiều hay ăn ít, nàng hiện tại chỉ muốn thỏa mãn cái miệng thèm thuồng này.
Tô Đàm nấu 4 phần nhưng thật ra cũng không có dùng bao nhiêu nguyên liệu nên Triệu Di Mẫn chỉ gắp vài đũa liền hết sạch.
Sau khi ăn xong, Triệu Di Mẫn vẫn chưa thỏa mãn nhưng lại không cách nào mở miệng gọi thêm, Tô Đàm đắc ý nở nụ cười nói:
“Không biết thức ăn ta làm có hợp khẩu vị của tiểu thư?”
“Quả thật rất ngon.” Âm thanh của Triệu Di Mẫn như cửu thiên tiên nữ, thanh lãnh mà trong trẻo khiến người nghe 1 trận thổn thức không thôi.
Diệp Phàm cũng là bị âm thanh này làm cho mê mẫn.
Tô Đàm nghe Lương Tuyết Y âm thanh êm ái cũng đã quen thuộc nên cảm thấy cũng thường thường không có gì hơn.
“Tiểu thư hài lòng là được rồi.” Tô Đàm nho nhã lễ độ đáp.
Sau đó Tô Đàm nhìn sang tên đầu bếp nói: “Ngươi cũng nên nếm thử a.”
Tên đầu bếp lúc này đã sắp không chịu nổi, vội vàng tiến vào phòng bếp nếm thức ăn.
“Um......hà....” Tên đầu bếp liên tục rên rỉ lấy, đám người xung quanh nghe mà rùng mình.
Tên đầu bếp sau khi ăn xong vội vàng chạy ra quỳ gối trước mặt Tô Đàm bái: “Sư phụ xin hãy thu nhận đệ tử .”
Tô Đàm không có đáp ứng hắn mà mở miệng hỏi:
“Thức ăn ta làm...vẫn được chứ?”
“Ta trong đời chưa từng ăn qua món nào mỹ vị như vậy!”
“Vậy nếu như ta đem thức ăn này cùng ngươi so sánh giá cả? Ngươi cảm thấy giá cả lại như thế nào?”
“Ta cũng không thể nào định giá a, nhưng ta chắc chắn 1 điều là thức ăn của ta xách giầy cho ngài cũng không xứng a.” Tên đầu bếp chân thành nói.
Tô Đàm mĩm cười nói: “Ngươi hài lòng là được.”
Sau đó Tô Đàm lấy ra 20 vạn hạ phẩm linh thạch đưa cho tiểu nhị.
“Không cần...không cần, không biết vị huynh đệ này xưng hô như thế nào? Có hay không hứng thú trở thành đầu bếp của Ngự Hương Lâu?” Lão bản Ngự Hương Lâu, Dương Triều Ân lúc này lên tiếng cười hỏi.
Tô Đàm cười cười nho nhã đáp: “Ta chẳng qua rảnh rỗi nên học chút nấu nướng mà thôi, chẳng dám để lại tên, nếu không phải vị thân huynh đệ này của ta bị người ức h·i·ế·p ta cũng không tiện múa rìu.
Triệu Di Mẫn lúc này cũng nhìn sang Diệp Phàm vô cùng ấy náy, nàng tiến lên cúi nhẹ người âm thanh trong trẻo nói:
“Là bọn ta có lỗi, thành thật xin lỗi vị công tử này.”
Diệp Phàm được Triệu Di Mẫn nói tiếng xin lỗi khiến hắn vô cùng lúng túng, trong lòng thì sung sướng không thôi vội vàng chấp tay nói: “Không...không sao..là ta thất lễ bị đánh cũng là.”
Đám người xung quanh thấy cảnh này nào dám chê cười Diệp Phàm nữa, bắt đầu xin lỗi nịnh nọt lấy, dù sao miếng ăn là miếng nhục nha.
Diệp Phàm nhìn thấy mọi người đối hắn lấy lòng cũng là trong lòng lâng lâng, âm thầm cảm kích Tô Đàm, không những giúp hắn giải vây, còn khiến tiên nữ xin lỗi hắn.
Diệp Phàm âm thầm thế lấy “Tô Huynh, về sau ngươi chính là ta thân huynh đệ.”