Chương 54 Đưa Than Sưỡi Ấm Còn Muốn Dệt Hoa Trên Gấm.
“Có cơ hội tại hạ lại đến chổ tài nấu nướng, còn bây giờ ta phải đưa vị huynh đệ này đi trị liệu a.” Tô Đàm chấp tay cáo từ.
Triệu Di Mẫn thấy vậy cũng là vội vàng đi lên nói:
“Đây là liệu thương đan, có nhiều đắc tội mong công tử lượng thứ.”
Tô Đàm không có để ý đến Triệu Di Mẫn mà là nhìn về phía Diệp Phàm nháy nháy mắt, sau đó mở miệng nói:
“Tiểu thư hình như hiểu lầm, người bị đánh là Diệp huynh đệ a.”
Triệu Di Mẫn bị Tô Đàm không nhìn trong lòng cũng là vô cùng bực bội, nàng từ khi sinh ra chưa từng bị người nào dám không để ý a, cầm trên tay đang dược Triệu Di Mẫn hơi lúng túng không biết nên thu về hay là chạy sang chổ của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn thấy Triệu Di Mẫn lúng túng liền hiểu ý Tô Đàm “đây là muốn để cho ta giúp nàng hạ bậc thang a, Tô huynh quả nhiên quá lợi hại đi.”
“Đan dược này ta xin nhận, xem như không đánh không quen biết, có duyên hạnh ngộ.” Diệp Phàm cũng là xử lý lưu loát đi đến nhận lấy liền chấp tay cáo từ, tiêu sái rời đi, vừa giúp đối phương loại bỏ lúng túng, vừa để lại ấn tượng tốt cho người ta.
...
Ngoài đường lớn.
“Thật sự đa tạ Tô huynh...nếu không có Tô huynh ta thật không biết phải làm sao a.” Diệp Phàm chấp tay cúi người nói.
“Ai...” Tô Đàm thở dài 1 hơi sau đó nói: “Ta không nghĩ là đối phương không thấu tình ra tay đánh người như vậy, nếu không phải ta chạy đi ra ngoài mượn lấy linh thạch, đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra, thật có lỗi với Diệp huynh.” Tô Đàm có c·h·ế·t cũng sẽ không nói là hắn núp ở 1 bên nhìn lấy toàn bộ rồi cười trộm đâu.
“Tô huynh lúc nãy là đi mượn linh thạch sao?”
“Đương nhiên, ta nơi này không có thân thích, đành phải bán chút nhan sắc mới có thể từ trong tay các nàng mượn lấy linh thạch a.” Tô Đàm tỏ ra mất mát nói.
“Tô huynh a...” Diệp Phàm trong lòng cảm động không thôi, không nghĩ đến Tô Đàm đối với bằng hữu trọng tình như vậy.
“ta vậy mà lúc trước hiểu lầm hắn, ta thật không phải người a...” Diệp Phàm trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi, quyết định sau này có thứ tốt gì đều sẽ trước tiên nhường hắn.
“Chúng ta là huynh đệ nha, không cần phải câu nệ.” Tô Đàm vỗ vỗ vài Diệp Phàm, động viên lấy.
“Đúng vậy! Chúng ta từ nay chính là thân huynh đệ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.” Diệp Phàm hưng phấn nói nói.
Tô Đàm cũng là hớn hở cười theo nói: “Đúng vậy! Có phúc cùng hưởng, ha ha...đi, hôm nay ta với diệp huynh không say không về, làm lễ kết bái a.” Trong lòng của Tô Đàm còn nói thêm “Có họa ngươi gánh a...”
...
Sau khi phục dụng liệu thương đan, Diệp Phàm cũng đã nhanh chống khôi phục lành lặn, dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da, đối với tu sĩ mà nói, vết thương kiểu này không cần đến đan dược cũng chỉ tốn 1-2 ngày là khỏi hẳn.
Thúy Phong Lâu.
Tiến vào bên trong, Tô Đàm nhìn thấy rất là nhiều người, may mắn là vẫn còn bàn trống, 2 người nhanh chống ngồi vào.
Tô Đàm cảm khái nói: “Nơi này kinh doanh tốt như vậy sao?”
“Cũng không phải, thời gian này sở dĩ đông như vậy là do Đông Hoàng thánh tông sắp mở cửa chiêu thu đệ tử, mọi người khắp nơi đều ồ ạt tề tựu.” Diệp Phàm đến nơi này đã hơn 1 tháng nên hiểu rõ giải thích.
Tô Đàm sờ cầm suy tư nghĩ đến điều thú vị liền nhếch miệng cười.
“Tô huynh có chuyện gì vui sao?” Diệp Phàm thấy vậy tò mò hỏi.
“Hẳn là...” Tô Đàm thần bí cười cười lấy.
Thúy Phong Lâu kinh doanh chủ yếu là rượu, trà cùng đàn nghệ.
Tô Đàm cảm thấy nếu như thay đổi 1 chút biến nơi này thành Club Bar như hiện đại thì kiếm bộn a, hắn cảm thấy kinh doanh vẫn là con đường kiếm linh thạch tốt hơn bán công pháp nhiều.
Tô Đàm cũng sẽ hợp tác với Ngự Hương Lâu, biến nó thành khách sạn 5 sao.
Và hắn sẽ đứng sau màn làm người đầu tư, còn bọn chúng sẽ là người làm thuê và Diệp Phàm sẽ là người phát ngôn.
Nếu lỡ có chuyện gì thì đã có tên ngốc Diệp Phàm gánh.
Khí vận chi tử luôn luôn có đặc hiệu là rất biết hút người a.
Diệp Phàm không hiểu sao có cảm giác bị dòm ngó, ớn lạnh cả người.
“Không biết Diệp huynh có hứng thú hay không vào việc kiếm linh thạch?” Tô Đàm tươi cười nhìn lấy Diệp Phàm, mở miệng hỏi.
“Đương nhiên! Tô huynh đây là có biện pháp nào sao?” Diệp Phàm mong đợi hỏi, hắn quả thật thời gian qua vì linh thạch mà chịu nhiều khổ sở a.
“Biện pháp đương nhiên là có, chỉ cần Diệp huynh nguyện ý là được.”
“Nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý a! Chỉ cần Tô huynh muốn Diệp Phàm ta làm gì ta đều nguyện ý a.” Diệp Phàm khẳng khái trả lời.
Tô Đàm âm thầm cười lấy, đây cũng là lý do hắn hố Diệp Phàm để hắn bị người khác đánh đập khinh bỉ rồi thời điểm máu chốt giúp hắn giải vây, đây gọi là đưa than sưỡi ấm ngày tuyết rơi a.
Tô Đàm lại mở đường cho Diệp Phàm kiếm thêm linh thạch, đây gọi là dệt hoa trên gấm a.
Vừa đưa than sưỡi ấm hắn, vừa dệt hoa cho hắn, thử hỏi xem ai mà không cảm động a.
“Việc này rất là đơn giản, chỉ cần Diệp huynh theo lời ta nói mà làm theo là được, hiện tại thì uống thỏa thích thôi.”
Tô Đàm hiện tại chỉ là có suy nghĩ chứ vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, vì vậy trước tiên vẫn là hợp tác với Ngự Hương Lâu a.
...
Tô Đàm cũng không có uống bao nhiêu rượu, hắn kiếp trước cho đến kiếp này cũng chẳng có uống qua bao nhiêu thứ đồ này, đơn giản hắn cảm thấy đắng và quá nồng, hắn giờ phút này rất nhớ thứ nược ngọt có gas màu đen a.
Diệp Phàm bị Tô Đàm trút say bí tỉ ném về căn lều nhỏ, còn hắn thì 1 đường đi đến Ngự Hương Lầu.
Ngự Hương Lầu.
“Lão bản, không biết ngài có dự định mở rộng thêm nơi này hay không?” Tô Đàm mở miệng hỏi.
Lúc này hắn đang cùng Dương Triều Ân bên trong phòng khách bàn chuyện hợp tác.
“Không biết ý của Tô công tử là...”
“Khi nãy ngươi cũng đã đếm thử đồ ăn ta chế biến, mỹ vị không tồi chứ?”
“Quả thật rất mỹ vị.”
“Nếu như ta cung cấp gia vị cùng phương pháp chế biến cho ngươi, ngươi cảm thấy có thể thu vào bao nhiêu lợi nhuận?”
“Đại khái ít nhất gấp 3 lần a.”
“Vậy nếu như ta có phương pháp giúp việc kinh doanh của ngươi tăng lến ít nhất 6-7 lần?”
“Công tử không có đùa ta chứ?” Dương Triều Ân hô hấp dồn dập hỏi.
“Tuyệt đối không đùa ngươi, chỉ cần ngươi nghe ta mà làm việc ta đảm bảo có thể, mặc dù ngươi nghe ta làm việc nhưng ngươi vẫn là lão bản, ta chỉ lấy 4 thành lợi nhuận.”
“Cái này...” Dương Triều Ân lộ vẻ khó xử, hắn cũng không muốn nghe theo lệnh người khác a.
“Ta có thể cho ngươi thời gian 1 ngày để suy nghĩ, sáng mai ta lại đến nơi này tìm ngươi, hãy nhớ cơ hội chỉ có 1 lần duy nhất.”
...
Ngự Hương Lâu chỉ phục vụ thức ăn cũng không có phục vụ chổ ở, hiện tại tấm lều nhỏ của Tô Đàm đã nhường cho Diệp Phàm, Tô Đàm đành chịu thiệt đi đến Thanh Lâu ngủ tạm vậy.