Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5 Bằng Hữu

Chương 5 Bằng Hữu


Vào đến Tô Gia, việc đầu tiên Tô Đàm làm là tiến đến phòng khách chào hỏi Lâm thành chủ, trò chuyện đôi ba câu hắn mới cùng Lâm Uyển Nhi rời đi tiến đến hoa viên.

Hoa viên rất lớn, có hoa có hồ được trang trí rất bắt mắt, dù sao cũng là hắn tự tay họa ra để cho người ta bố trí theo.

Lâm Uyển Nhi bước vào hoa viên cảm thán không thôi, nàng cảm thấy nơi đây thật đẹp, cũng thật tĩnh lặng, đúng là nơi hoàn hảo để thả mình a.

Nhìn Lâm Uyển Nhi rung động, Tô Đàm rất đắc ý nhếch nụ cười lên, ở đây không thơm sao, quan trọng là chỉ có 2 người a, tội gì đi ra ngoài dạo phố cho mỏi chân.

Cảnh đẹp người lại càng đẹp hơn, điều này không khỏi khiến Tô Đàm muốn yêu a, tâm tình tốt hắn hướng tới căn chồi nhỏ được xây ở giữa hồ gãy 1 khúc đàn tình ca.

Tô Đàm ngồi xuống khoanh chân đặt đàn lên, nhìn nhìn Lâm Uyển Nhi mỉm cười rồi nhắm mắt lại tiếng vào nhập định trạng thái.

Đôi bàn tay linh động lã lướt nhìn như rất chậm lại có ảo giác bóng mờ, tiếng nhạc sâu lắng, rất êm tai, mặc dù chỉ là âm thanh nhưng khiến người nghe như có cảm giác đang nếm mật 1 dạng, rất là ngọt ngào.

Lâm Uyển Nhi cũng không nhìn Tô Đàm mà đứng giựa vào bên cạnh cây hoa đào, nhắm mắt từ từ cảm thụ. Rất thần kỳ là nàng không ngủ nhưng lại có thể mơ, bên trong giấc mơ nàng trải qua yêu đương, ở cạnh bên người mình thích rất hạnh phúc hưởng thụ lấy, vừa mơ hồ vừa chân thật. Phân cảnh từng giây trôi qua có thể rất chậm cũng có thể rất nhanh. Tiếng nhạc êm tai, ngọt ngào, mộng mơ quanh quẩn trong tâm trí nàng. Rồi bất chợt 1 tiếng trầm bổng âm cao v·út lên khiến mộng cảnh thay đổi, nàng đứng lẵng lặng trên mặt hồ chân không có chạm nước, xung quanh chỉ có mặt nước trong veo như tấm gương. Bên cạnh nàng người yêu thương cũng không có, hoàn toàn trống rỗng, âm thanh dần dần nhỏ cho đến mức im lặng hoàn toàn. Xung quanh tĩnh mịch như ngưng đọng, Lâm Uyển Nhi hoảng loạn nhìn xung quanh như muốn tìm bắt thứ gì đó. Im lặng hồi lâu, tiếng đàn lại lần nữa vang lên, nàng 1 lần nữa lại chuyển về đến khung cảnh ban đầu, nơi mà nàng cùng người mình thương hay ở bên nhau, nhìn thấy được người thương nàng mừng rỡ chạy đến muôn ôm 1 cái thật chặt nhưng nàng phát hiện, nàng vậy mà chạm xuyên qua thân thể, cảnh sắc xung quanh đang bắt đầu thay đổi nhanh chóng, chớp mắt thôi chỉ còn lại duy nhất 1 màu trắng xám và người mình thương cũng đang dần dần tan biến. Nàng không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, không ngừng gào khóc.

"Không muốn a, không a, đừng bỏ ta a..."

Nàng nghẹn ngào nói không ra lời.

Tiếng đàn chậm rãi ngân van lắng đọng sâu trong tâm trí tiếp tục đưa nàng đến khung cảnh khác. Lúc này nàng mới phát hiện thì ra người mình thương đã không còn trên thế gian này. Nàng vừa đau, vừa thương vừa hận, nàng gầm thét khóc.

"Tại sao lại xuất hiện bên cạnh ta? Tại sao lại quan tâm ta? Tại sao lại lừa dối ta a? Tại sao lại bỏ ta mà đi a?"

Tiếng đàn du dương đưa nàng đến từng phân đoạn, nàng mới biết được hắn không phải ghét bỏ nàng, lừa phĩnh tình cảm của nàng không muốn nhìn thấy nàng mà bỏ đi. Hắn trốn về nơi núi xa tự sinh tự diệt, hắn trong người mang 1 căn bệnh lạ không có thuốc chữa, hắn không dám đối diện với người mình thương. Ngồi tựa vào gốc cây cổ thụ, hắn từ trong túi móc ra 1 bức tượng điêu khắc bằng gổ, dĩ nhiên đó là khuôn mặt của nàng, ngón tay cái không ngừng xoa xoa khuôn mặt bứt tượng, hắn nghẹn ngào nói.

"Xin lỗi a, ta thành thật xin lỗi a. Ta còn không có nói ta yêu ngươi a."

Nước mắt hắn không ngừng rơi, sinh mệnh cũng dần dần mất đi và biến mất hoàn toàn trên thế gian này. Lưu lại 1 mình nàng bơ vơ trên cõi đời, suốt quãng thời gian còn lại, nàng sống trong nỗi nhớ nhung vì chỉ có nhìn về quá khứ nàng mới thấy được hắn đang cùng nàng ở bên nhau.

Tô Đàm dần dần mở mắt ra, 2 bàn tay cũng thu về lại nhìn về phía đằng trước Lâm Uyển Nhi đang đứng tựa vào cây hoa đào. Khoé miệng vểnh lên cực kỳ đắc ý.

Lúc này Lâm Uyển Nhi cũng từ trong mộng ảo tĩnh lại, nàng từ từ mở mắt ra, tầm mắt bị nhoè đi không nhìn thấy rõ ràng xung quanh, nàng lấy tay dụi dụi mới phát hiện toàn là nước mắt. Nàng khóc? Còn là chảy không ngừng cái dạng kia.

Tô Đàm tiến đến duỗi tay áo đưa trước mặt nàng, một mặt vô tội nói

"Áo mới mua, rất sạch, yên tâm lau".

Lâm Uyển Nhi trợn mắt nhìn hắn, ghét bỏ nói.

"Không cần, ta có khăn, không có thói quen dùng áo lau mặt."

Nói nói, Lâm Uyển Nhi lấy từ trong người ra khăn lau đi nước mắt, nàng dung mạo thiên sinh lệ chất, mắt phượng long lanh sắc xảo mị hoặc ngời ngợi, đôi long mi cong dài tinh xảo, đôi môi đỏ chúm chím, mặt trắng hồng hào xinh đẹp tuyệt mỹ. Lau đi nước mắt nàng vẫn là Lâm Uyển Nhi vẫn xinh đẹp đọng lòng người. Thấy cảnh này Tô Đàm âm ầm líu lưỡi "Quá mức a, không trang điểm mà vẫn động lòng người, vậy nếu như trang điểm lên ai mà chịu nổi a. Cũng không đúng, khuôn mặt nàng đã tinh xảo đến hoàn mỹ vẽ vời thêm chỉ tổ xấu thêm a."

Lâm Uyển Nhi nhìn về phía Tô Đàm vẻ mặt u oán nói.

"Khúc nhạc lúc nảy là thế nào? Tại sao sau khi nghe ta lại rơi vào mộng cảnh?"

Tô Đàm vô tội nói.

"Ta cũng không biết a, chắc là do Tô tiểu thư quá chú tâm nên mới tưởng tượng ra a."

Lâm Uyển Nhi giật giật khóe mắt nắm chặc nấm đấm rất muốn đập hắn 1 phát. Nàng cũng chẳng phải kiểu thơ mộng thiếu nữ, nàng rất kiêu ngạo, tu tiên mới là mục tiêu của nàng, nàng chưa bao giờ yêu đương cũng chẳng muốn yêu đương. Nhưng hôm nay, tự dưng nghe 1 khúc nhạc lại lạc vào mộng cảnh, còn trải nghiệm được yêu hận, thương nhớ mang đến. Nói không liên quan đến Tô Đàm, đ·ánh c·hết nàng đều không tin.

Nhìn thấy Lâm Uyển Nhi khí muốn ăn thịt mình bộ dáng, Tô Đàm vội vàng giải thích nói.

"Thật ra mộng cảnh mà Tô tiểu thư nhìn thấy đúng là do khúc nhạc này mang đến, khi người nghe dùng tâm cảm thụ khúc nhạc này cũng là lúc mộng cảnh xuất hiện. Khi đạt đến cảnh giới hóa cảnh, người ta có thể dùng tiếng nhạc để diễn tả lời nói hay sự vật 1 cách tỉ mỉ, khiến người nghe bước vào mọng ảo, tự thân cảm nhận ý cảnh mà khúc nhạc muốn diễn tả". Tô Đàm giải thích.

Người khác có thể đạt đến cảnh giới đó hay không thì Tô Đàm không biết, hắn chỉ biết mình 1 phàm nhân có thể đ·ạ·n ra như vậy cũng là nhờ học theo tri thức bên trong không gian thần bí.

"Thật lợi hại" Lâm Uyển Nhi bội phục không thôi, cầm kì thi họa nàng cũng đều học qua, nhưng để đạt đến cảnh giới như Tô Đàm là nàng chưa từng thấy hay nghe nói. Nàng càng lúc càng tò mò về thiếu niên này, hắn mới 10 tuổi a, nghe nói hắn hội họa cũng rất cao thâm. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy Tô Đàm thật sự là tiên nhân chuyển thế a. Nếu thật như vậy đợi đến lúc kiểm chắc thiên phú thật sự cao hơn nàng thì phải làm sao? Nàng nhìn nhìn Tô Đàm 1 thoáng rồi lại cuối đầu thầm nghĩ.

"Nếu thật thiên tư cao hơn ta, kết hôn với hắn cũng không có vấn đề a, hắn cũng rất soái a."

Nhìn thấy Lâm Uyển Nhi buông ra nấm đấm lâm vào suy tư, Tô Đàm mĩm cười thầm nghĩ.

"Ổn a".

Tô Đàm mở miệng nói.

"Tô tiểu thư thư cảm thấy khúc nhạc này thế nào?"

Nghe được Tô Đàm hỏi, Lâm Uyển Nhi lườm hắn 1 cái nói.

"Ta từ nhỏ đến bây giờ chưa khóc lần nào, nhưng nghe ngươi đàn thì thành dạng này, Tô thiếu gia cảm thấy thế nào?"

Tô Đàm ho khan 2 tiếng ngượng ngùng nói.

"Ta cũng không cố ý a. Chẳng là hôm nay cảnh đẹp ý vui nên ngẫu hứng gãy 1 khúc."

"Khiến người nghe rơi lệ mà là cảnh đẹp ý vui sao? Lâm Uyển Nhi trợn mắt nói.

"Khục khục" Tô Đàm che miệng ho khan nói.

"Lâm tiểu thư có thể không biết. Ta là dùng khúc nhạc này diễn tả thâm ý a".

Lâm Uyển Nhi nhìn Tô Đàm nghi vấn hỏi.

"Thâm ý gì?"

"Yêu đương mang đến hạnh phúc sao?" Tô Đàm hỏi.

Lâm Uyển Nhi mặt đỏ lên rất khó nói nên lời, nàng chưa từng yêu đương a. Đời thực và mộng cảnh là hoàn toàn không giống nhau a. Nhưng tự dưng nghĩ đến trong mọng cảnh trải qua, ma xuôi quỷ khiến nàng lại gật gật đầu, không thể không nói là ở trong mộng cảnh lúc yêu đương nàng thật sự rất hạnh phúc.

Tô Đàm lại hỏi tiếp.

"Lúc xa cách có phải rất đau thương, khổ sở đúng không?"

"Ân" Lâm Uyển Nhi gật đầu đáp.

Trong mọng cảnh nàng trải nghiệm qua, xác thực rất thống khổ.

Tô Đàm tiếp tục nói.

"Chính vì lẽ đó đừng yêu đương a, yêu đương hại thân a. Tu tiên mới là vương đạo a, đợi thành tiên rồi đàm luận chuyện yêu đương cũng không muộn a, đến lúc đó sẽ không vì những lý do như bệnh tật ngăn trở a".

"????".

Lâm Uyển Nhi 1 mặt mộng bức nhìn lấy Tô Đàm. Nàng không hiểu Tô Đàm thao tác a. "Lúc trước tự tin muốn kết hôn với ta, bây giờ khuyên ta không nên yêu đương. Vậy có muốn hay không cùng ta kết hôn a".

Nhìn Tô Đàm bộ dáng chân thành thổ lộ, Lâm Uyển Nhi cũng không muốn suy nghĩ nhiều, có lẽ đây mới là điều hắn muốn.

Tâm tình nàng cũng buông lỏng ra, thành thật nói.

"Tô thiếu gia nói rất có đạo lý a, nói thật ngay từ đầu ta đã từ chối cuộc hôn sự này, đi theo phụ thân đến gặp Tô thiếu gia cũng chỉ để kết thêm 1 người bạn, ta cảm thấy Tô thiếu gia có lẽ khác người nên mới tò mò đến. Ta không thích giao du với bất kỳ ai, hòa hợp không vào bọn họ, vì lẽ đó ta cũng không có bằng hữu, không biết Tô thiếu gia cảm thấy cùng ta làm bằng hữu như thế nào?"

Không phải Tô Đàm không muốn kết hôn mà hắn đang chầm chậm thả lưới a. Hắn biết hiện tại không có thực lực mà muốn ôm lấy nữ thần là đang tự tìm đường c·hết a. Hắn có thể cam đoan nàng mang trong người quang hoàn nữ chính a. Mệnh cách này như là nam châm vậy, rất dễ hút đến khí vận chi tử a, nếu như mình là khí vận chi tử thì không có gì phải nói, nhưng lở như không phải thì sao? Càng nghĩ hắn càng thấy hắn không phải khí vận chi tử a, càng giống như vai phản diện lót đường cho khí vận chi tử. Không có thực lực còn dám ngấp nghé trong lòng nữ thần của bọn khí vận chi tử vậy không phải xong con bê sao? Cách tốt nhất là ngăn cản Lâm Uyển Nhi yêu đương a. Chỉ cần truyền tư tưởng yêu đương không tốt cho nàng hiểu để nàng đề phòng, tránh cho trường hợp bọn khí vận chi tử phóng ra quan hoàn vừa thấy đã yêu, hay g·ặp n·ạn nảy sinh tình cảm c·h·ó má các kiểu. Hắn cảm thấy chỉ cần cẩu lấy cái vài năm, vài chục năm tiến vào không gian thần bí tu luyện hắn ra ngoài có thể đi ngang a, đến lúc đó ôm nữ thần ai dám ngăn cản hắn.

"Ta cũng không có bằng hữu, người bạn như Tô Tiểu thư ta kết định". Tô Đàm thành ý nói.

"Như vậy sau này ta có thể gọi Lâm tiểu thư là Uyển Nhi sao? Lâm tiểu thư có thể gọi ta là Đàm Đàm a." Tô Đàm cười cười nói.

Lâm Uyển Nhi khẽ cười nói.

"Tô thiếu gia nhỏ hơn ta 4 tuổi a. Vậy đi, sau này ta gọi Tô thiếu gia là tiểu Đàm, Tô thiếu gia có thể gọi ta là Uyển Nhi tỷ a"

Tô Đàm tùy ý nói.

"Được, Uyển Nhi cô nương".

Lâm Uyển Nhi khé mắt giật giật không biết nói thế nào, mĩm cười lắc đầu.

"Muốn làm tỷ tỷ của ta sao? Làm muội muội còn được a. Sau này ta còn muốn để cho ngươi gọi ba ba a". Tô Đàm cười xấu xa nghĩ nghĩ.

Chương 5 Bằng Hữu