Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6 Lễ Hội Hoa Đăng

Chương 6 Lễ Hội Hoa Đăng


Sáng hôm sau.

Tô Đàm cùng phụ thân hắn Tô Hậu tiến đến phủ thành chủ để bái phỏng, người ta làm thành chủ đã 2 lần đến phủ Tô gia, đây còn không đến đáp lễ thì quá không ra gì. Tô gia lần này rất thành ý mà đến. Dù sao bây giờ Tô Đàm cùng Lâm Uyển Nhi cũng đã là bằng hữu chí thân, hắn cũng đã mặc định Lâm Uyển Nhi là nữ nhân của hắn. Hắn cũng không thể mặc kệ người cha vợ này a. Hắn quyết định bàn chuyện hợp tác làm ăn với Lâm Cảnh. Lâm Cảnh bỏ sức hắn bỏ mưu, thu nhập chia đều 5-5. Đây cũng là lý do hắn muốn Tô gia di cư lên Đông Man thành và mua khuôn viên gần với phủ chủ để tiện đường giao lưu hợp tác. 2 năm sau hắn sẽ rời đi Tô gia, hắn sợ Tô gia đơn phương bị các thế lực khác chèn ép, Tô gia cần phải có thế lực lớn mạnh để tựa vào, phủ thành chủ là lựa chọn số 1 của hắn.

Lúc ban đầu hắn cũng chỉ muốn an ổn trạch ở Bạch Vĩ thôn chờ Tiên nhân xuất sơn chiêu thu đệ tử đến lúc đó chạy đến tham gia là được. Nhưng ở kiếp trước hắn quá phế vật, hắn muốn thay đổi điều đó, thế là tìm tòi học hỏi tri thức bên trong không gian thần bí xây dựng phát triển Tô gia. Không nghĩ đến vậy mà giúp Tô gia vươn mình nhanh như vậy, thoáng cái đã đạt đến trình độ phải khiến cho thành chủ của 1 thành tự tìm đến muốn kết thông gia. Hắn cảm khái không thôi.

Đàm luận xong xuôi, 2 cha con rời đi phủ thành chủ lên xe khởi bước về nhà. Lúc này Tô gia không khí nhộn nhịp vui vẽ, các gia đinh và nha hoàn đang bố trí đèn hoa chuẩn bị cho ngày hôm sau mở tiệc Tân Gia đãi khách.

Thiệp mời đều đã được phát đi, các gia tộc lớn đều được mời.

Tô Đàm về phòng ngủ như mọi khi tiến vào không gian thần bí tìm tòi.

Sáng hôm sau, Tô gia tấp nập người đến, các gia tộc lớn cơ hồ không ai không đến, đều rất cho Tô gia mặt mũi, có nhà còn mang theo cả nữ nhi của mình, rất rõ ràng đây là muốn đàm luận thêm thông gia a. Phụ thân Tô Đàm cũng rất khách khí đứng ở trước cổng Tô gia chào tiếp khách. Nhân ngày hội họp, các gia tộc cũng bàn luận chuyện hợp tác, tất cả đều muốn hướng về phía Tô gia lấy lòng. Tô gia ai đến cũng không từ chối, luôn lấy phương châm 'thêm bạn chứ không thêm thù' đễ đối đãi. Chỉ cần đối phương chịu bỏ sức phân nhiều chén canh cũng không thành vấn đề. Dù sao tiền bạc đối với Tô Đàm cũng chỉ là con số, trong đầu hắn có rất nhiều phương án kiếm ra tiền, kiếm nhiều kiếm ít với hắn không quan trọng, quan trọng là đôi bên không thể sinh ra mâu thuẩn, luôn lấy ổn định làm trọng.

Hai tháng sau.

Bên trong Tô phủ, nhìn đến mẫu thân Vân Tịch Nguyệt, Tô Đàm nhẹ nhàng thở ra 1 hơi, cuối cùng thì mẩu thân của hắn cũng đã mang thai. Hắn không khỏi cảm thán phụ thân hắn tốt ra sức a. Hắn gánh nặng trong lòng cũng vơi bớt đi không ít, phụ mẫu sẽ không cảm thấy hiu quạnh khi thiếu đi hắn, hắn cũng sẽ an tâm hơn mà tu luyện.

Trong hai tháng qua, dưới sự hướng dẫn của Tô Đàm, Tô gia lớn mạnh không ít, việc kinh doanh mở rộng ra gần như hầu hết khắp Đông Man thành. Hiện tại đã có hơn 50 cửa tiệm tiệm lớn nhỏ. Các quận thành lân cận cũng mộ danh mà đến, Đông Man thành dân số tăng lên gần 0.4 % nhiều. Đây là con số khá khổng lồ. Tính toán Đông Man thành lúc trước có khoản hơn 100 vạn dân, trong vòng 2 tháng đã có gần 4 ngàn người từ nơi khác chuyển đến. Điều này khiến Lâm Cảnh vui mừng không thôi. So với các Quận thành lân cận thì Đông Man thành thuộc dạng ít người nhất, cũng là nghèo nhất. Làm thành chủ của quận thành này Lâm Cảnh phiền muộn không thôi, hắn luôn bị các thành chủ khác chê cười. Nhưng bây giờ đã khác, cùng Tô gia hợp tác Lâm Cảnh rốt cuộc bước ra được thời kỳ đen tối, hắn dám tin chỉ cần không đến 10 năm nữa thôi Đông Man thành sẽ vươn mình trở thành một đầu mãnh hổ vượt xa các quận thành khác a. Hắn cảm thấy cùng Tô gia kết thông gia là kiện đúng đắn nhất cuộc đời của hắn.

Thấm thoát một năm trôi qua. Tô gia trong phòng, Tô Đàm đang nằm nghiêng người 1 bên trên giường, tay phải đang cầm 1 cái trống đồ chơi không ngừng lật qua lật lại tạo ra âm thanh, tay trái thì không ngừng xoa xoa chọt chọt vào khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của đứa bé. Đứa bé này không phải ai khác chính là đê đệ của hắn tên là Tô Vũ, tính toán cũng đã được 5 tháng tuổi. nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của tiểu đệ đệ, Tô Đàm lại nhớ đến lúc lần đầu xuyên qua đến phương thế giới này.

"vậy mà cũng đã hơn 11 năm a, cũng sắp đến lúc rời đi nơi này, thực hiện mộng tưởng của ta." Tô Đàm cảm khái không thôi, về phần hắn tự tin có thể rời đi nơi này cũng nguyên do là hắn có không gian thần bí, chỉ cần có linh thạch, mặt kệ hắn có linh căn hay không đều có thể tu luyên. Còn đến lúc kiểm chắc đến không ra linh căn cũng không quan trọng, không làm được đệ tử ngoại môn cũng có thể xin làm đệ tử tạp dịch a, về phần làm tạp dịch có khổ cực hay không không quan trọng, miễn là có thể lên tiên sơn, hắn sẽ có thể bắt đầu kiếm linh thạch để tu luyện. Muôn lên Tiên Sơn phải biết bay, phàm nhân không thể nào tự leo lên nuối cao mấy vạn trượng và khoản cách mấy ngàn vạn dặm xa, chưa kể xung quanh còn có rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng. Đó là lý do cứ cách 15 năm tiên nhân mới xuất sơn chiêu thu đệ tử mà không phải đệ tử tự tìm đến cửa để bái phỏng cầu đạo.

Đông Man thành hôm này tràn ngập đèn hoa, phố xá tấp nập, phương thế giới này cũng tồn tại Đông, Hạ, Thu, Đông bốn mùa. Các ngày lễ cũng tổ chức linh đình. Hôm nay tháng 8 cũng là lễ hội rước đèn hoa đăng. Đối với trạch nam như Tô Đàm, hắn rất ít tham gia những lễ hội như vậy, có lẽ kiếp trước hắn không có bằng hữu, 1 mình đi tham gia lễ hội chẳng thà ở nhà đắp chăn lên mạng lướt web thú vị hơn. Nhưng bây giờ có lẽ đã khác, hắn lúc này cũng không phải tên phế vật lúc trước, hắn đã có bằng hữu, bằng hữu lại xinh đẹp như vậy nếu cùng đi thả đèn, cùng như lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ cũng là 1 điều thú vị a. Nghĩ nghĩ, hắn lập tức rời giường đi đến phủ thành chủ tìm đến Lâm Uyển Nhi.

Dù sao Lâm Uyển Nhi cũng dự định cùng Tô Đàm đi ngắm đèn hoa đăng, gặp Tô Đàm chủ động đến nhà trước cũng vui vẽ đồng ý.

Xung quanh bờ hồ tụ tập rất là nhiều người, có trẻ nhỏ, có lão nhân cũng có rất nhiều đôi tình nhân, nhưng số đông là các thanh niên thiếu nữ kết bè kết phái tụ tập lại.

Tô Đàm cùng Lâm Uyển Nhi song hành dạo bước trên cây cầu nói nói cười cười rất vui vẻ, dưới mặt hồ có rất nhiều chiếc thuyền giấy lấp lánh ánh lữa chiếu rọi cả bờ hồ, trên bầu trời có vô số chiếc đèn được thả bay theo chiều gió, ánh lữa lấp lánh chiếu rọi cả 1 bầu trời đêm, 1 khung cảnh đẹp khó thể tả bằng lời.

Lâm Uyển Nhi giống như là 1 viên dạ minh châu phát sáng giữa đám đông, người qua đường ai ai cũng đều nhìn về phía nàng, nhưng không ai dám có ý định nhảy ra trêu chọc, hay ngáng đường chỉ là gặp qua lên tiếng chào hỏi bắt chuyện đơn giãn, chưa nói đến phụ thân nàng là phủ thành chủ, nàng sau này còn là đệ tử của tiên nhân. Nàng mặc định là người ở trên không phải phàm nhân có thể nhúng chàm. Tô Đàm bên cạnh cũng cảm khái không thôi, hắn cứ nghĩ đi cùng với Lâm Uyển Nhi sẽ rất phiền phức, sẽ có vài tên phú nhị đại ngốc bức q·uấy r·ối. Nhưng không nghĩ đến bọn hắn vậy mà thật sự thành thành thật thật đứng 1 bên không có gây sự, cũng rất là cho Tô Đàm mặt mũi. Dù sao phụ thân của bọn hắn luôn luôn dặn dò là không được phép đắc tội Tô Đàm, bọn hắn sinh ý đều đáp lên Tô Gia đầu thuyền lớn này. Đắc tội Tô Đàm cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với cả cái Đông Man thành này, cho nên bọn hắn không giám máu c·h·ó hành động dại dột.

Tô Đàm càng nghĩ hắn càng giống phản phái, vì chỉ có khí vận chi tử mới đi trang bức đánh mặt còn phản phái sinh ra đã để người khác trước tiên phải nịnh bợ. Lắc Lắc đầu Tô Đàm nói nói "Phản phái thi phản phái, miễng là ta có thần bí không gian."

Lúc này Tô Đàm cũng cầm trên tay 1 chiếc lộng lẫy đèn hoa đăng chuẩn bị thả lên trời, đôi mắt thâm thẩm nhìn về phía xa chân trời, có chờ mông, có t·ang t·hương cũng có không buông bỏ. Bên cạnh Lâm Uyển Nhi nhìn thấy hắn dáng vẻ như vậy không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, lúc đó hẳn cũng là 1 bộ tâm sự nặng trĩu còn kèm theo tiếng đàn thuê lương khiến người nghe cảm giác sầu muốn khóc. Nàng chần chờ nhìn lấy Tô Đàm không biết nói gì, đôi mắt phượng mông lung khẽ hép, 1 bộ muốn nói lại thôi. Nhìn thấy nàng bộ dạng Tô Đàm khẽ mìm cười nói nói.

"Uyển Nhi cô nương đây là đang lo lắng cho ta sao?"

"Ân". Lâm Uyển Nhi nhẹ gật đầu, âm thanh nhỏ nhẹ lanh lãnh. Nàng vẫn là mang bộ váy màu đỏ, có vẽ như nàng rất thích màu đỏ, dung mạo xinh đẹp, gốc cạnh tinh xảo hoàn mỹ, vóc dáng cũng bắt đầu lồi lổm rỏ rệt.

Nhìn nàng,Tô Đàm lúc này rất muốn giang tay ôm vào lòng để vuốt ve, có lòng nhưng không dám hành động a, dù sao hắn thấp hơn nàng nữa cái đầu, khí lực cũng thuộc dạng cặn bả, tội gì rước nhục. Hắn đăm chiu mở miệng nói.

"Chỉ là có chút chút nhớ đến cố hương".

Lâm Uyển Nhi gật gật đầu nhưng có chút khó hiểu, cố hương hắn không phải Bạch Vĩ thôn sao? Không đến mức tâm trạng nặng nề như vậy a? Dù sao Bạch Vĩ thôn cách Đông Man thành cũng không xa a.

"Ta cũng nên lưu lại chút gì đó trong lòng mọi người a". Nói nói Tô Đàm hướng về 1 chiếc thuyền bè, cũng mang theo 1 cây cổ cầm bước lên. Giao xong tiền hắn nhờ người lái đò trèo thuyền ra giữa hồ, Tô Đàm bắt đầu gãy đàn.

Tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên, không khí luyên thuyên ồn ào dần dần tĩnh lặng lại, xung quanh tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe nhạc khúc. Lần này Tô Đàm không có đưa người nghe tiếng vào mộng cảnh nhưng khiến người nghe có cảm giác tâm tình như được thả lỏng, tất cả phiền muộn, ưu sầu đều bị tiếng đàn cho đánh tan ra. người người cùng nhau hưởng thụ lấy cảm giác bình yên hiếm có này.

Sau 1 thời gian Tô Đàm cũng đã đ·ạ·n xong, mọi người cũng trong hồi ức tĩnh lại, tiếng vổ tay, tán dương không ngừng vang lên. Tô Đàm lúc này có thể nói là vạn chúng chú mục, nếu là lúc trước hắn có thể sẽ cảm thấy khó thở, ngại ngùng hoặc bên trong sẽ có chút hư vinh. Nhưng Tô Đàm bây giờ đã khác xưa, hắn lúc này rất bình tĩnh, có lẽ là người tài cao gan cũng lớn đi hoặc cũng là do hắn không còn hứng thú đến hư vinh mà 1 lòng chỉ muốn cầu đạo.

Chương 6 Lễ Hội Hoa Đăng