Chương 8 Tiến Về Thanh Vân Sơn
"Các người có gì muốn nói với người thân bằng hữu hay muốn làm gì thì nhanh tranh thủ, sáng sớm ngày mai tất cả có mặt ở đây bắt đầu tiến về Tông Môn". Hầu Phi nhìn về phía 25 người nói nói. 25 người trong đó bao gồm 9 người kiểm tra ra hợp cách linh căn, còn lại 16 người là hạ phẩm linh căn, có thể về núi làm đệ tử tạp dịch, sau này có cơ hội còn có thể thăng cấp làm ngoại môn đệ tử.
Nói xong hắn cùng tên lùn cũng rời đi quản trường. 7 vạn người mà chỉ có 25 người có linh căn, xác suất thật sự thấp đến đáng thương. Những người được chọn trên khuôn mặt treo nụ cười mừng rỡ, còn những người không được thượng thiên ưu ái, không thể bước lên con đường thành tiên ảo não đi về, có chấp nhận có không can tâm.
Tô gia phủ đệ, lúc này Tô Đàm đang nghiêm chỉnh ngồi nghe mẫu thân hắn dặn dò, phải biết chăm sốc tốt cho bản thân mình, không mạo hiểm, bla bla các thứ. Tô Đàm nghe đều muốn ngủ gật.
Sáng hôm sau, 25 người có mặt trên quản trường. Hầu Phi từ không gian giới chỉ gọi ra 1 chiếc phi chu mang theo 25 người rời đi Đông Mạn thành.
Phi Chu tốc độ cực kỳ nhanh, bây lên trời lưu lại 1 vệt sáng ở phía sau, không đến 1 khắc đồng hồ đã rời đi Đông Mạn thành.
Tông môn mà Tô Đàm sắp đến có tên là Thanh Vân Tông cách Đông Thành khoản chừng 5 vạn dặm, với tốc độ của phi chu thì chỉ cần không đến 2 canh giờ là đến. Tô Đàm cảm khái không thôi, phàm nhân không thể tự mình đến được đây a, quá xa xôi cũng quá chắc trở căn bản là không thể.
Tô Đàm rốt cuộc nhìn thấy điểm cần đến, nơi này núi cao muôn trùng thẳng tới mây xanh, diện tích bao la bát ngát cây cối cao lớn chọc trời, mắt thường nhìn không thấy được điểm cuối, tiên vụ lượn lờ.
Phi chu bay đến dưới chân núi. mọi người lần lượt đi xuống, Hầu Phi cũng đem phi chu thu vào không gian giới chỉ, 2 bên đệ tử gác cổng nhìn thấy vội tiến đến chào "Hầu sư huynh vất vả"
"Những người khác đã về chưa?" Hầu Phi đạm mạc hỏi.
"Chỉ có đội của Ung sư huynh và Nh·iếp sư tỷ là vừa về, còn những đội khác vẫn chưa". Đệ tử gác cổng cung kinh đáp.
Hầu Phi gật gật đầu rồi nói với tên đệ tử gác cổng. "Ngươi mang theo 16 người này đến thược dược cốc đi".
"Vâng! Hầu sư huynh".
"Còn các ngươi đi theo ta". Nói xong Hầu Phi dẫn theo Tô Đàm cùng tám người khác tiến vào khu vực ngoại môn.
Lúc này khu vực ngoại môn cũng tụ tập 1 đám người, trang phục không phải là đạo bào đệ tử thanh vân tông. Tô Đàm biết đám này cũng giống như hắn là đệ tử mới, số lương lên đến gần 50 người.
Tiến đến phía trước, Hầu Phi đang cùng với 1 vị chấp sự nói chuyện, sau đó hắn chỉ dẩn theo Tô Đàm, Lâm Uyển Nhi cùng Ngô Phàm tiến vào khu vực nội môn.
"Đợi lác nữa những vị sư huynh sư tỷ mang theo các đệ tử đến đông đủ lúc đó các phong chủ mới đến để quyết định có hay không thu các ngươi làm chân truyền đệ tử, nếu không được phong chủ hay trưởng lão chọn, các ngươi chỉ có thể làm đệ tử nội môn." Hầu Phi giải thích nói, nói xong hắn cũng quay người rời đi.
Không bao lâu thì các đệ tử cũng tập hợp đầy đủ, khoản chừng 40 người. Trên đại điện các trưởng la, phong chủ cung với Tông chủ cũng đến đông đủ.
Ngồi ở chính giữa vị trí Tông chủ Phạm Ứng Thiên mở miện nói.
"Các người đều là những đệ tử có thiên phú thượng đẳng nên được đặc cách làm đệ tử nội môn, còn về việc có thể trở thành chân truyền đệ tử hay không thì quyết định vào các vị phong chủ cùng trưởng lão có muốn hay không có hứng thú với các ngươi." Âm thanh không có chút mảy may tình càm, xen vào đó là vô cùng uy nghiêm khiến người nghe có cảm giác kính sợ không thôi.
Gần 40 người có là đến từ các thế gia, hoàng triều dòng dõi. Những thứ này thế gia công tử, hoàng tử bây giờ trên mặt, đều tràn đầy vẻ tôn kính.
Bọn họ biết mình chỉ là phàm nhân, đứng trước mặt tiên nhân chẳng khác gì sâu kiến.
Đợi tông chủ nói xong, 1 âm thanh thanh lãnh cũng lên tiếng.
"Uyển Nhi. Ngươi rốt cuộc cũng đã đến a?' phong chủ Lưu Thanh Hà nhìn Lâm Uyển Nhi ôn nhu nói, nàng vóc người thon dài, vận vị phi thường, dung mạo xinh đẹp. Đây xác thực là đại mỹ nhân, mặc dù Lâm Uyển Nhi cũng rất đẹp nhưng có thể là nàng thiếu đi 1 chút phong tình mị hoặc.
"Uyển Nhi bái kiến sư tôn" Lâm Uyển Nhi đi lên cúi người hành lễ nói.
"Tốt" Lâm Thanh Hà gật đầu, sau đó nàng chào hỏi Tông Chủ rồi phấc tay mang theo Lâm Uyển Nhi biến mất ở đại điện. Lưu lót thành thục, đến nhanh lúc đi càng nhanh hơn. Các vị phong chủ bắt đắc dĩ nở nụ cười.
Tiếp đó là lần lượt các vị phong chủ cùng trưởng lão thu đồ. Những đệ tử này mặc dù đều là thưởng phẩm linh căn nhưng các vị phong chủ cũng không có nhiều hứng thú lắm. Làm chân truyền đệ tử cũng không thể thu bừa, ngoài linh căn cao ra còn cần xem ngộ tính, ngộ tính ngu ngốc thì cũng chẳng đi được đến đâu.
Trong đám đông có 1 thiếu niên bị các phong chủ tranh nhau kịch liệt.
"Tề Vô Hối, ngươi có thôi đi không a, ta chủ tu kiếm đạo, chỉ có ta mới là thích hợp nhất làm sư phụ của hắn. Hắn trong mình mang theo 1 viên sơ minh kiếm tâm thể chất đặc thù, ngươi 1 cái Đao Đạo tranh với ta làm cái gì." Phong chủ Uôn Văn Phong khó chịu nói.
"Tại sao lại không được? Hắn cùng ta đều là quang linh căn, ta cũng có thể bồi dưỡng được hắn a." Tề Vô Hối cũng không chịu thua nói.
"Ngươi là sợ ta thu lưu được 1 vị thiên tài kiếm đạo nên tìm cách phá có phải hay không? Uôn Văn Phong khí nói.
"Ai sợ ngươi? Chẳng qua ta cảm thấy ta cũng có thể dậy bảo tốt hắn mà thôi." Tê Vô Hối thờ ơ đáp.
Nhìn 2 vị phong chủ cãi cọ, thiếu niên mang trong mình thể chất sơ minh kiếm tâm cũng đưa ra quyết đinh.
Hắn đi lên hướng về phía Uôn Văn Phong chấp tay cuối người nói "Đồ nhi Trần Nghị nguyện bái phong chủ Uôn Văn Phong vi sư".
Nghe được Trần Nghị chọn mình, Uôn Văn Phong cười to lên nói.
"Tốt.Tôt. Đồ nhi ngoan, quyết định rất chính xác." Uôn Văn Phong hài lòng nhìn về phía Trần Nghị nói tốt không ngừng, cũng không quên đắc ý nhìn nhìn Tề Vô Hối. Đối với cái này Tề Vô Hối cũng không thèm để ý, chẳng qua hắn chỉ muốn làm khó dễ đối phương. Dù sao hắn cũng không muốn dậy hư người mang thể chất đặc thù.
Về sau cuối cùng 1 vị phong chủ vóc dáng mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn cũng thu Ngô Phàm làm thân truyền đệ tử, dù sao lôi hệ linh căn thật sự rất hiếm thấy hắn cũng không muốn bỏ qua. Cảm thấy mình cũng là 1 vị chân truyền đệ tử, Ngô Phàm cũng là tự tin mười phần, hắn thấy Tô Đàm mãi mà không có vị phong chủ nào chịu để ý thu lưu, nói rõ hắn chình là cái phế vật ngủ hành linh căn. Hắn từ đây thân phận thua xa mình, không có tư cách cùng nữ thần đi cùng nhau. Chỉ có hắn mới có tư cách cùng Lâm Uyển Nhi đi cùng a. Nghĩ đến điều đó Ngô Phàm không khỏi nhìn thêm Tô Đàm nở nụ cười khinh bỉ.
Tô Đàm thấy vậy không khỏi lắc đầu thở dài.
"Tên đậu bỉ ngốc bức này lại lên cơn a".
Chỉ có Lâm Uyển Nhi, Trần Nghị và Ngô Phàm bị phong chủ nhìn trúng thu lưu làm chân truyền đệ tử, số còn lại cũng có lác đát vài người được trưởng lão thu nhận làm chân truyền. Những người còn lại thất vọng không thôi.
"Những người không được chọn cũng không cần phải thất vọng, về sau còn nhiều cơ hội để thăng cấp, chỉ cần các ngươi thể hiện ra thiên phú đến lúc đó trở thành chân truyền đệ tử hay thủ tịch đệ tử cũng không phải không thể". Tông chủ nghiêm nghị nói, chuẩn bị xua tay giải tán thì Tô Đàm lúc này lên tiếng nói.
"Tông chủ đại nhân, đệ tử lúc trước đo đạt gặp trục trặc nên vẫn chưa xác thực được tư chất của mình, không biết Tông chủ đại nhân có thể vì đệ tử kiểm tra 1 phen." Tô Đàm hơi hơi cuối đầu ngượng ngùng hỏi.
Nghe vậy Phạm Ứng Thiên khẽ "Ồ" 1 tiếng búng tay chỉ vào chán Tô Đàm đễ xem xét. Xem xong hắn nhíu mày tỏ vẻ khó có thể tin nói.
"Ngươi người không chỉ mang ngủ hành linh căn mà còn thêm cả 5 loại biến dị linh căn, trường hợp này ta chưa bao giờ gặp qua nên cũng không dám nắm chắc nói rõ. Nhưng có thể khiến cho thạch trụ không chịu nổi mà nức vỡ chứng tỏ không đơn giản. Có thể nói ngươi thân hòa tự nhiên, cảm ngộ thiên địa pháp tắc có lẽ vượt xa người khác nhưng cũng không thể bù đấp được tốc độ tu luyện, người cần biết người khác chỉ cần tu luyện 1 loại linh căn nhưng người phải đồng đều tu luyện 10 loại, ngươi có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên để có thể đuổi kịp bọn họ. Đồng giai có thể xưng vô địch a ." Phạm Ứng Thiên ý vị sâu xa nói.
"Như vậy chỉ cần lúc bọn hắn ăn đệ tử tu luyện, hắn ngủ đệ tử tu luyện, hắn chơi đệ tử cũng tu luyện, hắn bỏ 1 thì đệ tử sẽ bỏ ra gấp 10-20 lần, đuổi kịp bọn hắn cũng là không thể a." Tô Đàm trên khuôn mặt kiên định bất khuất đáp.
"Rất tốt. Có tinh thần, có quyết tâm ta coi trọng ngươi a." Nói xong Phạm Ứng Thiên phất tay biến mất để lại khuôn mặt mộng bức Tô Đàm.
"Hả, nói coi trọng ta nhưng không cho ta chút đồ tốt gì sao? Ít ra thấy ta tư c·hất đ·ộc lạ thì cũng phải đầu tư 1 cái ngàn vạn linh thạch hoặc động thiên phúc địa gì gì đó để ta cẩu lấy chứ? Là ngươi không hiểu ý tứ của ta hay là không tin vào ta đây? Là ta diễn xuất không đạt sao? Không có sư phụ làm chổ dựa biết nhờ ai đầu tư linh thạch bây giờ?" Tô Đàm bắt đắc dĩ thở dài.
"Hay là đi mượn nhờ Lâm Uyển Nhi? Nàng tư chất cao như vậy, được vị phong chủ kia ưu ái nói không chừng linh thạch cho nàng rất nhiều a? Mà thôi, với thân phận của mình muốn gặp nàng coi bộ còn khó hơn lên trời a. Bắt đầu từ số 0 đi lên cũng không sao cả." Lắc lắc đầu Tô Đàm rời đi đại điện theo đám đông hướng về khu vực ngoại môn đăng ký thân phận.