Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9 Cuối cùng cũng tìm ra

Chương 9 Cuối cùng cũng tìm ra


Đông Vực.

Thanh Vân Tông, khu vực ngoại môn. Lúc này chỉ còn có vài người xếp hàng trên đại điện để tiến hành đăng ký thân phận. Năm nay Thanh Vân Tông chiêu thu khoản 500 tên đệ tử.

Tô Đàm 1 mình tiến vào xếp hàng dù sao cũng chỉ có 1 mình hắn là đến muộn nhất, những người khác thời điểm trước cũng đã đăng ký thành công.

"Tên". Ngoại môn chấp sự nhìn Tô Đàm hỏi.

"Tô Đàm". Tô Đàm chấp tay cuối người nói.

"Ngươi đem máu của mình nhỏ vào đây. Ta cần máu của ngươi để xác nhận thân phận" Ngoại môn chấp sự nói.

Tô Đàm không do dự lấy răng cắn vào đầu ngón tay để máu nhỏ xuống lệnh bài. Ngoại môn chấp sự cầm lấy lệnh bài, hắn bấm chỉ làm phép xong đưa lại cho Tô Đàm nói.

"Đây là lệnh bài của ngươi, phải luôn mang theo bên người, không được làm mất.Nếu làm mất phải nhanh chóng nói cho ta biết để xử lý. Có rõ không." Chấp sự nghiêm mặt nói.

"Vâng" Tô Đàm nhận lấy gật đáp.

"Còn có đây là đạo bào của ngươi và kèm theo 5 viên linh thạch. Nơi ở của ngươi nằm ở phía sau chân núi, trên lệnh bài của ngươi có số phòng ngươi có thể tự tìm." Nói xong ngoại môn chấp sự phất tay đuổi đuổi.

"Đệ Tử xin cáo từ" Tô Đàm chấp tay nói xong bước ra đại điện.

Nơi ở của đệ tử ngoại môn được xây thành 1 chuỗi các phòng nhỏ cách xa xa nhau. Không phải là 1 chuỗi nối liền nên vấn đề riêng tư cũng phải có. Vì đến sau cùng nên Tô Đàm được phân ở 1 nơi khá xa.

Đi được 1 đoạn thời gian Tô Đàm cuối cùng cũng tìm đến nơi ở của mình. Hắn mở cửa phòng tiến vào bên trong. Căn phong rất đơn sơ 1 cái giường, 1 cái cửa sổ và 1 cữa chính cùng 4 bức tường. Tô Đàm cảm khái nói

"Đơn sơ đến phát sợ a, cũng may là đơn phòng, riêng tư cũng không có vấn đề gì."

Tô Đàm vứt đồ đạt qua 1 bên cạnh giường rồi nằm xuống, 1 tay gối đầu 1 tay để lên chán suy tư.

"Nơi ở cũng đã có, vấn đề bây giờ là linh thạch. Làm sao để kiếm linh thạch a? Làm sao từ 5 viên linh thạch biến thành 500 viên đây? Mỗi tháng ta chỉ được phát có 5 viên, không biết gom góp nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu cái mùa thu mới cho đủ đây a? Tô Đàm nhăn nhó thở dài.

"Thôi, cũng đã chễ rồi, để mai đi đại điện tìm xem có nhiệm vụ nào có thể kiếm linh thạch hay không?" Tô Đàm quyết định không suy nghĩ nữa, nằm trên giường ngủ thẳng cẳng 1 giấc tới sáng.

Sáng hôm sau Tô Đàm từ trong mệt mỏi tỉnh dậy. Hắn đi đến bờ suối rửa mặt tắm gội mặc vào đạo bào đệ tử ngoại môn chuẩn bị đi đến nhiệm vụ đường. Đạo bào đệ tử ngoài môn là màu xám, nội môn là màu trắng và thân truyên là màu tím.

Trên đường đi hắn tìm đến 1 vị sư huynh hỏi đường, dù sao hắn là lần đầu đến nên không biết nhiệm vụ đường hướng nào. Vị sư huynh thấy Tô Đàm lễ phép cũng nhiệt tình giúp đỡ.

Vòng vèo 1 hồi cuối cùng Tô Đàm cũng đến Nhiệm Vụ đường.

Tiến vào bên trong, Tô Đàm nhìn xem trên tường treo đầy các nhiệm vụ, hắn tìm đọc từng cái, nhìn xem cả buổi mà hắn cũng không chọn được cái nào cả. Đại đa số là những nhiệm vụ ra ngoài đánh quái hay hái linh dược, linh thạch tuy cao nhưng hắn 1 cái phàm nhân chẳng có chút tu vi nào làm sao dám đi ra. Cũng có vài nhiệm vụ trông coi linh dược, chăm sốc linh điền, rất ổn không có nguy hiểm nhưng thời gian quá lâu, đều tính bằng tháng mà linh thạch cũng chỉ có 10-15 viên. Tính toán đâu ra đấy làm liên tục 10 tháng cũng chỉ có kiếm được gần 200 linh thạch. Quá lâu Tô Đàm thật không chấp nhận được. Lắc đầu rời đi nhiệm vụ đường, Tô Đàm lúc này cũng không đi về phòng mà tiến hành đi loanh quanh khu vực ngoại môn, vừa đi vừa nghĩ cách.

"Làm sao mới ổn a? Cứ đà này thì bao lâu ta mới có đủ linh thạch để bật hack a? Người khác xuyên việt đều có hệ thống, còn ta mặc dù có không gian thần bí nhưng mà người ta được hệ thống tặng gói quà lần đầu gặp mặt a, ta không có phụ cấp biết làm sao bây giờ a." Tô Đàm vò đầu bức tóc khó chịu nói.

"Hay là vẽ tranh bán nhỉ? Cũng không được, phàm nhân có thể vô giá tranh mua họa ta vẽ, nhưng tiên nhân sẽ hứng thú sao? Tất nhiên là không a." Tô Đàm như mất hồn đi thẳng không để ý va vào 1 vị sư huynh đang uể oải ngồi giữa đường.

"Thật xin lỗi sư huynh, ta mãi suy nghĩ không chú ý mới va vào huynh, xin sư huynh bỏ qua". Tô Đàm vội vàng chấp tay nói xin lỗi, hắn sợ vị sư huynh này nổi giận đánh hắn a, hắn tuy mới 12 tuổi thân cao 1m7 nhưng nếu đánh nhau thì vị sư huynh nhìn có vẻ thấp hơn hắn này có thể nhẹ nhõm đánh 100 cái như hắn a.

"Ngươi cảm thấy ta thế nào?" Vị sư huynh tên Dương Đà cũng không có tức giận mà nhìn Tô Đàm buồn vời vợi hỏi.

"..." Tô Đàm 1 mặc mộng bức nhìn lấy hắn, không biết phải nói thế nào.

"Có phải rất xấu có đúng không?" Dương Đà buồn bã nói tiếp.

"Cũng không xấu lắm a". Tô Đàm ngượng ngùng trả lời nhưng trong lòng lại muốn chữi lên. "Ngươi con mẹ nó, xấu hay đẹp thì tự soi gương đi chứ, hỏi ta 1 cái nam nhân này làm gì a. Ta cũng đang rất sầu a."

"Ha ha. Ta biết ta rất xấu xí đi." Dương Đà thở dài lẩm bẩm nói.

Nhìn hắn vẻ mặt vô hồn buồn bã như 1 kẻ thất tình, Tô Đàm cũng không dám trêu chọc hay bỏ đi mà tiến đến an ủi nói.

"Không biết sư huynh đây là có tâm tình gì không tốt sao? Có thể cùng ta cùng 1 chổ san sẻ a. Tiểu đệ đây cũng đang phiền muộn, sầu muộn cùng phiền muộn biết đâu ra kinh hỉ a".

"Nhìn ngươi đẹp trai như vậy lấy đâu ra phiền muộn chứ" Dương Đà trề môi nói.

"Ây. Sư huynh nói vậy cũng không đúng a. Con người mà đều có thất tình lục d·ụ·c, đều có lúc vui lúc buồn, cuộc đời đau phải lúc nào cũng thập toàn hoàn mỹ a." Tô Đàm thở dài nói.

"Ngươi thì biết cái gì, ta nếu như đẹp trai như ngươi thì cũng sẽ không bị nàng từ chối a" Dương Đà khó chịu nói.

"Ấy. Thì ra tâm tình sư huynh không tốt là do thất tình sao, cái này đối phương từ chối sư huynh chắc cũng không phải tại sư huynh không đủ đẹp trai đâu. Theo như sư đệ biết muốn theo đuổi 1 cô gái thứ quan trọng nhất không phải là khuôn mặt a." Tô Đàm ý vị thâm trường nói.

"Thật?". Dương Đà nghe được điểm máu chốt không khỏi lấy lại tinh thần hỏi.

"Thật 100%" .Tô Đàm tự tin nói.

"Ta tên Dương Đà, sư đệ có thể gọi ta là Dương sư huynh, nhìn sư đệ thật lạ mặt chắc là đệ tử mới nhập môn a?" Dương Đà cũng dần trở nên thân cận nói.

"Sư đệ Tô Đàm, đích thật mới nhập môn" Tô Đàm cũng thành thật nói.

"Không biết Tô sư đệ khi nãy nói ngoài khuôn mặt ra còn có những yếu tố nào khác để theo đuổi nữ nhân sao? Có thể cùng sư huynh đây đàm luận 1 phen hay không?" Dương Đà chà xát hai tay hơi ngượng nghịu hỏi.

Tô Đàm cười cười nói

"Không thành vấn đề. Theo như sư đệ biết thì nam nhân trên đời tồn tại 1 trong 4 yếu tố rất dễ dàng chiếm được phương tâm nữ nhân.

Thứ nhất là ngoại hình soái

Thứ hai là tài hoa

Thứ ba là thực lực

Thứ tư là tài phú

Không biết Dương sư huynh có thể có được 1 trong 4 thứ đó?" Tô Đàm hồn nhiên hỏi.

"Cái này...Cái này ta 1 thứ hình như đều không có a." Dương Đà lúng túng sờ ót nói.

"Vậy đối phương dung mạo ra sao?" Tô Đàm hỏi

"Rất xinh đẹp a" Dương Đà không do dự trả lời ngay.

"Thật con mẹ nó đủ a. Nói giầu ngươi không có, nói tài hoa ngươi cũng không khuôn mặt lại thường thường đi đâu cũng chọn ra được 1 nắm vậy mà không biết ngại đi theo đuổi nữ nhân, dung mạo còn rất xinh đẹp, ngươi có thể biết đủ a." Tô Đàm trong lòng trộm mắng không thôi nhưng bề ngoài lại cười cợt nói.

"Nữ nhân mà, không quen người này cũng có thể tìm 1 người khác a. Còn nếu như Dương sư huynh nhất quyết muốn theo đuổi nàng thì sư đệ đây cũng có thể giúp 1 tay, Chỉ có điều là..." Nói đến đây Tô Đàm dừng lại nhìn về phía của Dương Đà lúng túng.

Thấy Tô Đàm hơi có vẻ khó xử Dương Đà cũng vội hỏi

"Không biết Tô sư đệ có khó khăn gì cứ việc nói, nếu ta giúp được thì ta quyết không từ."

Nhìn thấy Dương Đà khẳng khái như vậy Tô Đàm cũng không do dự vổ ngực nói.

"Kỳ thật, tiểu đệ đây mang trong người 1 bụng thơ văn, không dám nói đứng nhất cũng có thể đứng thứ 2 a. Dùng thơ tán gái siêu lợi hại, không biết sư huynh có muốn mua mua? Cũng là do sư đệ đang vì chuyện linh thạch mà sầu muộn, nếu sư huynh nguyện ý bỏ ra linh thạch mua thơ của tiểu đệ, tiểu đệ đây nguyện ý bỏ ra ngày đêm suy nghĩ viết ra thơ hay giúp Dương sư huynh tỏ tình sư tỷ." Tô Đàm mắt chớp chớp mọng đợi nhìn lấy Dương Đà, xong mở miệng nói tiếp.

"Ta có thể đọc ra 1 đoạn thơ nếu sư huynh thấy hay có thể suy nghĩ a

Hoa nở hoa rơi hoa đầy trời

Tình đến tình đi tình tùy duyên…

Không cần kiếp sau gặp lại

Chỉ mong đời này kết duyên

Thế gian duy nhất một chuyện

Nguyện cùng nàng tay trong tay.

Dương sư huynh thấy thế nào?" Tô Đàm cười cười hỏi

"Hay. Hay. Hay. Thật sự rất hay. Tô sư đệ thật quá lợi hại rồi." Dương Đà vỗ tay khen không thôi, sau đó hắn mở miệng hỏi?

"Ta mua. Không biết sư đệ bán thế nào?" Dương Đà 2 tay chà xát tiện hề hề hỏi.

Tô Đàm dơ lên ngón trỏ nói " Một linh thạch 1 bài thơ, sư huynh cảm thấy thế nào?"

"Được, vậy bây giờ ta muốn mua trước 3 bài." Dương Đà sảng khoái đáp.

"Không thành vấn đề, sư huynh thật hào phóng a." Tô Đàm vui vẽ mĩm cười đáp, hắn lúc này vui vẻ không thôi, cuối cùng cũng tìm ra phương pháp thu thập linh thạch rồi.

"Bây giờ ta sẽ viết ra 3 bài thơ cho sư huynh, bài thơ lúc nãy là ta tặng cho sư huynh nên sẽ không tính giá" Tô Đàm nói nói lấy tay mò mẩm sờ soạn túi áo nhưng phát hiện trên người không có giấy bút ngường ngùng hỏi.

"Không biết Dương sư huynh có giấy mực sao?"

"Có, đương nhiên có" Dương Đà từ trong túi trữ vật lấy ra giấy mực đưa cho Tô Đàm.

Tô Đàm nhìn túi trữ vật cũng là 1 hồi thèm thuồng, hắn thấy thứ này quá thuận lợi, sau này cũng muốn mua 1 cái.

Nhận được giấy mực Tô Đàm bắt đầu múa bút thành thơ, trong không gian thần bí hắn đã đọc qua không biết bao nhiêu tri thức, thu nhận không biết bao nhiêu là thi từ từ những người trước. Thế là không cần suy nghĩ nhiều mà cứ thế viết, nét chữ rồng bay phượng múa, có hồn có sức sống cực kỳ. Đứng ở 1 bên Dương Đà không khỏi trố mắt ngoác mồm nhìn lấy. Nhoáng 1 cái đã viết xong ba bài thơ, Dương Đà không kịp chờ đợi muốn về học thuộc lòng sau đó đi tỏ tình, hắn đưa cho Tô Đàm 3 viên linh thạch rồi vội vã mang theo thơ rời đi.

Nhận lấy linh thạch Tô Đàm cười lên sung sướng nói.

"Sầu muộn cùng phiện muộn đúng là có thể ra kinh hỉ a. Con đường này có thể phát triển, ta bây giờ chỉ cần tìm 1 chổ đông người mở quầy buôn bán nhất định kiếm bội."

Nghĩ đến liền làm, Tô Đàm vội vã đi về hướng quản trường, nơi này theo hắn biết là nơi tụ tập đàm tiếu của các sư huynh sư tỷ lúc rãnh rỗi.

Trong 1 gốc ở quản trường, Tô Đàm dựng lấy 1 sạp hàng nhỏ bên cạnh 1 gốc cây đa. Tô Đàm cắm lấy 1 cái cây xào xuống đất, trên ngọn cây xào còn treo thêm 1 tấm băng rôn viết kèm dòng chữ

'Trên trời đàm luận kinh thánh

Đưới đất trò chuyện yêu đương

Ai muốn yêu đương

Lại đây mà hỏi'

Dựng xong quầy hàng Tô Đàm bắt chéo chân trên ghế chờ đợi dê béo đưa tới cửa.

Chương 9 Cuối cùng cũng tìm ra