Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: 5: Mất Máu
“Bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận chứ gì?” Tôi không có nhiều ưu điểm, ưu điểm lớn nhất là người khác càng tức giận, tôi càng bớt giận, “Lúc trước người đồng ý giúp tôi là anh, người không thực hiện hợp đồng cũng là anh, người hôm nay chơi tôi lại còn già mồm cũng là anh, đồng chí Trịnh Dị, cú phanh gấp này rất dễ khiến tôi nảy sinh thành kiến với anh đấy.”
Còn Trịnh Dị thì một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, sải bước về phía trước, tư thế ngầu không có gì để nói.
Thành thật mà nói, tư thế Trịnh Dị vừa lườm tôi vừa chìa tay ra xách tất cả túi đồ trông đẹp trai hơn lúc nãy nhiều.
Rời khỏi Shin Kong Place, tay trái tôi xách năm túi, tay phải xách sáu túi.
Bị người ta lôi đi mua sắm suốt ba tiếng đồng hồ, lòng tôi có hơi hối hận.
Tôi: “...”
Tôi cọ cọ chân, “Không đắt là bao nhiêu tiền?”
Những người khác đều vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy, tôi và Tạ Nhân Nhân nói chuyện cũng khá vui vẻ, nhưng nếu Trịnh Dị đi thì tôi cũng không có lý gì mà tiếp tục ở lại nữa, lúc Trịnh Dị đang hơi cau mày im lặng thì tôi đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đang do dự thì Trịnh Dị đột nhiên hỏi: “Cô muốn nói gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi lập tức ngồi thẳng, nói: “Lưng tôi không còn gù nữa.”
Hai chúng tôi không nói gì với nhau.
Anh ta lại gửi đến một câu: Nếu cô thấy rảnh quá thì gõ tìm kiếm Barbara Hutton đi.
Tôi liếc nhìn anh ta, anh ta cũng liếc nhìn tôi.
Cố Kính Phàm nhịn cười, nói: “Sao có thể để cô Châu mời thật chứ, hai người cứ đi đi, hôm nay tôi mời.”
Trịnh Dị tay cầm vô lăng, không chớp mắt nói: “Cô vác cái lưng gù đi giao lưu với người khác, ai thèm để ý đến cô?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi: “…”
Trịnh Dị cau mày, mặt ngờ vực, “Không lái xe, vậy cô đến kiểu gì?”
Trịnh Dị mắt nhìn về phía trước, “Tôi làm gì?”
“Nếu có một ngày tôi từ bỏ việc trở thành thiên kim thì chắc chắn là vì tôi không mua nổi những bộ quần áo này.” Trịnh Dị cầm album trang phục mùa xuân, chỉ cần ngón tay xẹt qua trang nào là đều bảo nhân viên lấy từng bộ một cho tôi thử, nếu không phải xung quanh có nhiều nhân viên thì tôi chắc chắn quỳ xuống lạy anh ta luôn rồi.
Trong xe lại trở về im lặng.
Trịnh Dị vô cảm nói: “Còn ba mươi phút nữa, chứng khoán Mỹ bắt đầu mở phiên, sáu mươi phần trăm tài sản của cô là đầu tư hải ngoại.”
Thật ra tôi rất muốn đánh giá mấy câu về biểu hiện hôm nay của anh ta, nhưng lại lo là nói xong thì anh ta sẽ vứt tôi giữa đường, không nói thì lại tổn hại đến lợi ích của mình.
“Lúc ký hợp đồng anh đã đồng ý rồi, giờ anh lại làm thế này, rất dễ khiến tôi cho rằng lúc anh đồng ý với tôi, thực ra trong lòng anh chỉ đang nghĩ cách lừa tôi thôi.” Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, “Có phải anh thấy tôi ngốc lắm không?”
Chương 5: 5: Mất Máu (đọc tại Qidian-VP.com)
Trịnh Dị sải bước về phía trước, tôi cùng xuống thang máy với anh ta, anh ta đi vòng vào quầy phục vụ của khách sạn, còn tôi đi qua đại sảnh để ra ngoài, đứng ở cửa khách sạn, cầm điện thoại đặt xe.
Tôi cũng học theo anh ta, “hừ” một tiếng, “Nếu tôi có ước mơ dung tục như thế thì còn cần anh làm gì?”
Trịnh Dị liếc nhìn, rồi lại nhìn đống đồ trong tay tôi, mặt không biến sắc: “Bạn trai ân cần với bạn gái là chuyện bình thường.”
“Vậy sao,” Trịnh Dị nhếch mép, “Thật ngưỡng mộ phẩm chất đó của anh ta, tôi thì không có.”
“Trịnh Dị, anh lại lừa em!” Hứa Nặc tức đến nỗi mặt đỏ bừng, “Gấp mà anh còn có thời gian đưa cô ta về?”
Trịnh Dị không nói gì, lườm tôi.
Trịnh Dị giơ điện thoại vào tôi, dáng vẻ như đang chụp ảnh, tôi đang nhìn vào gương xem hiệu quả của chân váy chữ A, lập tức giơ tay chữ V lên.
Lúc này tôi chỉ muốn chọn lựa cái c·h·ế·t, “Đừng nói với tôi là một tiết học đấy… Tôi đổi ước mơ thành ngao du thế giới vậy…”
Mặt Trịnh Dị đen lại, “6 tỷ, cô định đeo hai cánh tay bằng vàng à?”
Tôi nói: “Có lẽ đính cả kim cương nữa...giờ tôi cảm thấy tay tôi sắp gãy mất rồi.”
Trịnh Dị:...
Hứa Nặc nói: “Bạn em tiện đường nên đưa em đến.”
Trịnh Dị đỗ xe, lúc mở cửa xe bước xuống, anh ta nhìn tôi: “Ừm, lưng không gù nữa, vai sắp bị vặn ra sau gáy rồi.”
Tôi đập mạnh cửa của chiếc xe sang triệu tệ này.
Nhưng tôi mới đi đến tầng dân cư thì đã nhận được tin nhắn của Trịnh Dị: Hai giờ chiều mai đợi tôi ở Shin Kong Place.
“Cô biết bao giờ cần mặc à?” Trịnh Dị chậm rãi liếc nhìn tôi, “Đến lúc đó lại căm phẫn mà trách tôi để cô mặc giống nhân viên phục vụ, tội này tôi không gánh đâu.”
Nói xong rồi lại thấy không đúng, “Cho dù tôi đua đòi, muốn được người khác tung hô, muốn được kết giao với những người giàu khác nhau đi chăng nữa thì đó cũng là ước mơ của tôi, anh đã ký hợp đồng rồi thì chỉ cần chịu trách nhiệm giúp tôi thực hiện là được, không phải vậy sao?”
Tôi nói: “Làm sao anh biết người ta là bạn trai bạn gái? Tôi thấy người nam đó chỉ đơn thuần là tốt bụng, thích giúp đỡ người khác mà thôi.”
“Ai nói là tôi đưa cô ta về?” Trịnh Dị lạnh nhạt nói, “Cô ta có tay có chân, lẽ nào không biết tự bắt xe về sao?”
Tôi nói: “Chẳng phải đi về sao? Tôi đi thanh toán…”
Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, có thể tưởng tượng, đợi tôi về già còn đáng thương hơn Barbara Hutton.
Tôi mất một hồi lâu mới hiểu ý của anh ta, nhất thời cũng không biết nên nói gì, “...Tôi chỉ muốn làm một thiên kim danh giá thôi, đua đòi chỗ nào?”
Trịnh Dị ra khỏi xe rồi đi thẳng đến một cửa hàng ven đường, tôi đang chuẩn bị quyết tâm sửa tư thế của mình, ngẩng đầu lên mới chú ý thấy, đây là một câu lạc bộ có treo biển hiệu rất lớn, Shaping.
(Barbara Woolworth Hutton là một người Mỹ đầu tiên, xã hội, người thừa kế và nhà từ thiện.
“Có phải anh nghĩ đưa tôi đến gặp mấy người bạn của anh như vậy đã có thể xem như hoàn thành yêu cầu của hợp đồng đúng không? Anh bạn tên Dung Tranh của anh ấy, lúc ăn thì nói anh ta nhất định phải kết bạn với tôi, anh thấy cả buổi tối bọn họ có thực sự nhìn thẳng vào tôi chưa? Tôi không phải là nói xấu bọn họ mà tôi chỉ muốn nói là, rõ ràng anh biết tôi ăn mặc tầm thường, thậm chí trong mắt các người còn như nhân viên phục vụ, tại sao anh không nhắc nhở tôi? Tôi xuất hiện trước mặt bạn bè anh với hình tượng một kẻ giàu phèn vừa quê vừa ngốc, nếu tôi là họ, tôi cũng sẽ không xem người này ra gì.”
Anh ta nói bước quan trọng nhất để tiến vào xã hội thượng lưu chính là thay đổi gu ăn mặc quê mùa của tôi.
Tôi nở nụ cười hào sảng, “Không cần đâu, bây giờ trời vẫn còn lạnh, đợi lúc nào cần mặc thì mua sau..”
Tôi mở to mắt, “Một tháng?”
Mặt Hứa Nặc đen lại, tức đến độ nói không nên lời.
Trịnh Dị vẫy tay, “Lấy hết mấy bộ này cho cô ta thử.”
Trên mặt Trịnh Dị có đan xen ánh sáng và bóng tối, anh ta “hừ” nhẹ một tiếng: “Đua đòi quá cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân viên phục vụ bên trong nhìn thấy có khách đến đã chu đáo mở cửa.
May mà bữa cơm này cũng sắp kết thúc, Hứa Nặc ngồi còn chưa "nóng đít", Trịnh Dị đã nhìn đồng hồ nói: “Chứng khoán bên Mỹ sắp mở phiên rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Tôi lấy áo lông, đi theo sau anh ta, Hứa Nặc cũng đứng lên theo, nói với Trịnh Dị: “Hôm nay em không lái xe, em đi về cùng anh nhé.”
Cô được mệnh danh là "Cô bé nhà giàu nghèo", lần đầu tiên khi cô được tặng một quả bóng đầu tay xa hoa và đắt tiền vào năm 1930, giữa cuộc Đại khủng hoảng, và sau đó là do cuộc sống riêng tư khét tiếng)
“Cô đi đâu đấy?”
Đèn đường lờ mờ nhanh chóng lùi về sau, tôi nói: “Đi ra khỏi đầu phố Nam Hồ phía trước, sau đó đi thẳng là được, cảm ơn.”
Thế nhưng anh ta lại gọi tôi lại.
Trịnh Dị cau mày: “Ngao du thế giới cũng là ước mơ, mở một công ty sống qua ngày cũng là ước mơ, cô không thể có ước mơ bình thường như vậy sao?”
Tôi nói: “Anh nhìn đôi nam nữ bên kia đi, người nam giúp nữ xách đồ kìa, ân cần thật đấy!”
Kiều trang trí này, phong cách này, tôi chẳng muốn vào chút nào, mỉm cười nói: “Tôi tải giáo trình trên mạng xuống, tự tập luyện là được rồi……”
"Chưa đến một nghìn tệ.”
Trịnh Dị chẳng thèm nhìn tôi, “Trông bộ dạng nghèo rớt mùng tơi của cô kìa, lát nữa cô mà dám kêu đắt thì tôi bảo sắp xếp cho cô học nửa năm.”.
Tôi ôm áo lông, lòng thầm nghĩ, nếu Tần Xu bị ghét bỏ trước mặt nhiều người thế này, chắc chắn về sau cả đời cũng không qua lại với tên đàn ông này nữa.
Tôi nghe không rõ, anh ta chỉ vào mấy bộ đồ tôi mới thử, chậm rãi nói với nhân viên: “Gói hết lại, cả cái váy kia nữa, lấy theo cỡ của cô ấy.”
Bộ váy màu xanh đậm mà ma nơ canh mặc trông rất đẹp, lúc mới vào tiệm tôi đã chú ý đến rồi, nhưng hỏi giá thì gần bằng một ngày tiền lãi ngân hàng.
Lỡ anh ta còn chưa đưa tôi gia nhập giới của bọn họ mà tôi đã phá sản rồi thì phải làm sao?
Tôi ngồi một bên, Trịnh Dị lái xe thật nhanh trên đường cao tốc.
Tôi đi qua xem thành quả chụp hình của anh ta, Trịnh Dị cũng không hề từ chối, vui vẻ đưa ảnh cho tôi xem: “Váy hơn vạn tệ mặc vào người cô mà thành ra thế này, đi đôi Warrior vào chắc người ta tưởng cô đi ăn xin mất nhỉ?”
Trịnh Dị bước ra khỏi khách sạn, thong dong, nhanh nhẹn vòng qua đầu xe, trước khi lên xe, anh ta dừng lại rồi mở lòng từ bi gọi tôi: “Lên xe.”
Trịnh Dị: “Còn hai mươi chín phút.”
Tôi: “...”
“Để mà vặn vai ra sau gáy à?” Trịnh Dị nhướng mày, hất cằm ra hiệu cho tôi, “Nếu muốn tôi giúp cô thì cô phải nghe tôi, vào đi, em gái của Dung Tranh từng luyện thể hình ở đây, không đắt đâu.”
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm,” tôi dối lòng nói: “Có những bộ đồ này rồi thì có phải tôi có thể tham gia những hoạt động giao lưu sang trọng của các anh không?”
Trái tim tôi sắp tan nát rồi, chỉ đành nhanh chóng trả lời anh ta: Anh không mau về xem cổ phiếu đi, còn nghĩ đến việc dạo phố?!
“Ơ!” Hứa Nặc bất mãn kêu lên, “Em mới đến anh đã đi rồi, Trịnh Dị, anh không muốn gặp em đến vậy sao?”
Còn chưa đặt được xe thì đã có người lái xe của Trịnh Dị đến.
Mặt tôi không chút cảm xúc: “Chơi tôi.”
Âm thanh đó chứa đầy thù hận và ghét bỏ đối với nhà tư bản chơi đùa dân chúng vô tội.
Trịnh Dị đột nhiên phanh xe lại, dừng trước khu nhà tôi.
Tôi: “…”
Tôi cúi đầu nhìn, đã để ở mức giá cao hơn gấp đôi rồi mà vẫn không đặt được xe, đành phải nhanh chân phóng lên xe của Trịnh Dị.
Giờ muốn nâng cao gu thẩm mỹ nhanh chóng thì chỉ có thể đập tiền vào thôi.”
Tôi vô cảm nói: “Chủ tịch Trịnh, với tư cách là khách hàng Black Gold của anh, nếu mà tôi gãy tay thì e là tôi phải lấy hết số tiền gửi ở chỗ của anh ra để chữa tay đấy.”
“Với những người có tiền, có gu thẩm mỹ, có khí chất mà nói, mặc Warrior chỉ là thú vui thi thoảng thôi, cô thế này mà mặc Warrior, người khác chỉ thấy đây là giới hạn của cô khi theo đuổi các thương hiệu quốc tế thôi.
Anh ta nhướng mày gật đầu, mặc kệ tôi, mở cửa rồi lên xe.
“Trịnh Dị! Anh dám uy h**p tôi?!”
Trịnh Dị thấy tôi không động đậy liền nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi vào, không lại bảo tôi không quan tâm đến cô.”
Ưu điểm lớn nhất của tôi lập tức biến mất.
Người giàu có như Trịnh Dị đã quen với việc tiêu tiền như nước rồi, ghé các cửa hàng bán đồ xa xỉ mà cứ như đi ghé hàng chợ ấy, đặc biệt là còn không tiêu tiền của anh ta, mua gì cũng không chớp mắt lấy một cái.
Trịnh Dị quay tròn điện thoại, nhanh nhẹn khóa màn hình rồi cất vào túi quần, đứng dậy nói: “Xóa làm gì, sau này cô còn nghi ngờ tôi không thực hiện hợp đồng nữa thì đây là chứng cứ.”
Anh ta nói chuyện tuy khó nghe nhưng hành động lại khiến tôi rất hài lòng, xem ra câu “người đẹp vì lụa” này quả không sai, “Có phải thấy tôi mặc chiếc váy này đẹp động lòng người nên anh muốn chụp lại để ngắm cho bổ mắt đúng không?”
Trịnh Dị nhàn nhã vắt chéo đôi chân dài, đắc ý nhếch mép cười, “Cô tưởng tại sao tôi lại bảo cô tìm hiểu về Barbara Hutton?”
Anh ta không có ý định giảm tốc độ, tôi nói: “Anh sốc lắm đúng không? Không ngờ lại bị tôi phát hiện, tôi cũng rất sốc, không ngờ anh lại là một nhà đầu tư như thế.”
Trong ảnh, tôi nghiêng người, quay đầu nhìn vào máy ảnh, mặt trông rất ổn, tay chữ V cũng thẳng đứng, nhưng lại lộ rõ lưng gù...!Tôi liền thấy mặt mình nóng bừng lên, vừa ưỡn ngực thẳng lưng vừa chìa tay ra muốn xóa bức ảnh kia.
Mặt Trịnh Dị lộ ra ý cười, mắt hơi liếc nhìn tôi, “Không cần, mọi người cứ chơi tiếp đi, lát tôi thanh toán.”
Tôi ho một tiếng rồi nói: “Tôi thấy hôm nay anh làm vậy là không đúng.”
Xe đắt tiền, tính năng của đai an toàn cũng tốt, nếu không chắc chắn tôi đã bay ra ngoài, va phải kính chắn gió rồi.
Anh ta quay sang nói với nhân viên: “Gói xong thì bảo cô ta thanh toán.”
Lúc Trịnh Dị nói đi Shin Kong Place là tôi đã biết mình lại sắp mất máu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi: “…” Cái này đâu ngày một ngày hai là sửa được ngay!
“Vậy thì bảo bạn cô lại tiện đường đón cô về đi.” Trịnh Dị không chút thương hoa tiếc ngọc, “Tôi còn có việc gấp.”
Dung Tranh lại bật cười.
“Anh nói ai?” Tôi chớp chớp đôi mắt ngây ngốc nhìn anh ta: “Hôm qua tôi chỉ search thấy Balala the Fairies thôi.”
Xem ra hai người họ chưa chắc có thể làm bạn bè.
Tôi nói: “Tôi có chân có tay, tự bắt xe được.”
Tôi nói: “Lẽ nào người giàu đều mặc đồ đắt tiền vậy sao? Tôi thấy nhiều nghệ sĩ cũng chỉ mặc đồ mấy trăm đến một nghìn tệ mà, sao anh không hướng tôi mặc những hãng nổi tiếng quốc tế như Warrior ấy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.