Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Chương 139
Chương 139: Chương 139
“Đã muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi!” Tô Mặc ngáp một cái, nhìn bầu trời đã hơi ửng bụng cá, rồi cũng không đợi Trần Thiếu Khanh nói gì, liền nhảy vào không gian.
Trần Thiếu Khanh khoanh tay, trêu chọc nói.
“Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?” Tô Mặc hỏi.
Tần Quảng Chi dùng cả thư hòa ly để uy h.i.ế.p nhưng nàng ta vẫn không chịu hé răng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện nha hoàn và tiểu thiếp mới bị đánh thì dễ nói nhưng đồ trong kho riêng thì hắn ta nhất định phải tìm lại, nếu không hắn ta sẽ c.h.ế.t chắc.
Tô Mặc nhìn thấy sư phụ vào ngục giam Tô gia, vỗ tay lạnh lùng liếc nhìn những người trên mặt đất, nhanh chân bước ra khỏi ngục giam.
Nhưng mặc cho Tần Quảng Chi có mắng thế nào, mắng khó nghe ra sao, nàng ta vẫn không thừa nhận mình đã đánh Hỉ Liên và Tiểu Thúy, càng không thừa nhận đã lấy đồ trong kho riêng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngục giam này do tên cai ngục sắp xếp người vào nên vừa nãy không khóa, Tử Thần mở cửa, tự mình đi vào.
Tô Mặc thản nhiên bước ra khỏi đại lao, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, nàng nghĩ nàng và sư huynh cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó còn định ban ngày đi dạo thành Trường Phong này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ta mời lang trung đến khám cho phu nhân, Tần thị đã tỉnh lại.
“Đi cho bụng muội ăn no.” Trần Thiếu Khanh đáp, chân như gió, Tô Mặc không khỏi cười khẽ, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang.
“Loại mạng hèn kém đó cần gì nhiều thế, sư phụ cũng không cho ta nhiều, không thể lãng phí vào loại người này được, hai con ta còn thấy nhiều, giờ ta còn thấy đau lòng đây.” Tô Mặc nói rồi xoa xoa ngực.
Vài nha dịch trực đêm bàn bạc một chút, thấy vẫn nên lập tức thông báo cho tri phủ đại nhân.
Trong ngục có sư phụ chăm sóc, ngoài ngục có Tôn Hằng không ngừng lo liệu, tin rằng mấy người nương bọn họ nhất định sẽ bình an vô sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thiếu Khanh cười lắc đầu, cũng vào không gian nghỉ ngơi.
Bọn họ không biết, tối qua sau khi bọn họ đi, ngục giam đã loạn thành một đoàn, hai người trên đất đã khó chịu đến mức lăn lộn khắp nơi, có nha dịch nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào, thấy bộ dạng toàn thân đẫm m.á.u của hai người, đều sợ hết hồn.
Có sư huynh thương thật tốt~
“Sư muội, chuyện tối qua làm đẹp lắm, chỉ tiếc là sư phụ thiên vị không cho ta loại độc trùng như vậy, nếu không ta sẽ rắc cho bọn họ mười tám con, ngứa c.h.ế.t bọn họ luôn.”
Trần Thiếu Khanh buồn cười lại giơ tay xoa xoa đầu nàng, sau đó nắm tay nàng, chân điểm nhẹ, hướng về phía phố xá phồn hoa nhất trong thành mà chạy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Mặc ra khỏi nha môn phủ tri phủ, đi vào một con hẻm đen kịt, Trần Thiếu Khanh từ trong không gian của nàng nhảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một nha dịch vội vàng chạy vào nội trạch nha môn tri phủ báo tin.
Tần Quảng Chi tức giận vô cùng, không ngờ nữ nhân này lại cứng đầu như vậy, việc đã làm mà c.h.ế.t sống không chịu nhận.
Lúc này Tần Quảng Chi cũng đang bực bội như kiến bò chảo nóng.
Đến đây lâu như vậy, thực sự vẫn chưa đi dạo thành phố cổ đại một cách tử tế.
Tô Mặc biết sư phụ đã bắt đầu tiếp nhận người Tô gia, mà người Tô gia càng coi nàng ấy như ân nhân cứu mạng.
Nàng dừng lại trước cửa ngục giam Tô gia một lát, thấy Tô phu nhân nắm tay Tử Thần thì thầm nói gì đó, Tử Thần lịch sự đáp lại, không lạnh không nhạt.
“Ọt ọt...” Bụng đột nhiên kêu lên, có chút xấu hổ, Tô Mặc l.i.ế.m môi dưới, có chút ngượng ngùng nhìn Trần Thiếu Khanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.