Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 187: Chương 187
Lúc này, Tôn Hằng đang đang nói chuyện với Hiền Vương điện hạ ở phòng khách của phủ tri phủ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lóc ầm ĩ bên ngoài.
Thấy tỷ tỷ không lên tiếng, Hỷ Khánh mừng lắm: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ còn giận cha nương đã đưa tỷ đi làm ni cô sao? Còn không phải vì nãi nãi của chúng ta không khỏe, muốn tỷ đi xuất gia cầu phúc...”
Tô phu nhân vừa hay ở sau nàng ấy, nghe thấy thì rất kinh ngạc, hỏi: “Tử Thần cô nương, ngươi có ý gì vậy?”
“Ai ra tay tàn độc như vậy, chẳng lẽ hắn không biết ngươi là ai sao?” Hỷ Liên nhìn đôi mắt sưng húp đến đáng sợ của đệ đệ, tức giận đến mức không kiềm chế được.
“Tỷ tỷ! Tỷ phải làm chủ cho đệ, đệ sắp bị người ta bắt nạt c.h.ế.t rồi! Không sống nổi nữa rồi.” Một nam tử trẻ tuổi không ngừng khóc lóc kể lể điều gì đó.
Thị vệ vâng lời đi ra ngoài.
Thật là không coi ai ra gì, chẳng lẽ bọn chúng dám bắt nạt đệ đệ của di nương như vậy sao?
Phải biết rằng mỗi người chỉ có thể học một loại thần công và không được truyền ra ngoài, đây là quy tắc do tổ sư gia đặt ra, không ai có thể phá vỡ.
Chương 187: Chương 187
“Vậy ta sẽ học thuật xuyên tường của sư phụ.” Tô Mặc chớp mắt nói.
Nàng ta không nuốt trôi cục tức này, nhất định phải tìm lão gia để trút giận cho đệ đệ.
Nhưng sư phụ có ý đó không?
“Là tin tốt, ý của sư phụ là có thể dạy mỗi chúng ta một loại thần công, cũng có thể dạy hai loại, ta đoán sư phụ muốn truyền thụ thêm cho mỗi chúng ta một loại võ công.” Trần Thiếu Khanh phân tích.
Chẳng lẽ hai người họ đều là người diễn xiễ?
Tiếng nói chuyện của hai người đã làm kinh động Sở Khách, người đang quay lại để kiểm tra, hắn khom lưng, trốn dưới bức tường đất nhỏ, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bên ngoài là ai đang kêu vậy? Vân Sơn, ngươi ra xem thử.” Hiền Vương nói với thị vệ của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có Tô Mặc biết những lời sư phụ vừa nói là nói cho họ nghe nhưng nàng thực sự không hiểu ý nghĩa là gì, lát nữa ra ngoài sẽ gọi sư huynh ra hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Hằng nghe ra giọng nói ồm ồm đó là Hỷ Khánh, cữu đệ của Tần Quảng Chi.
Tô Mặc thấy người nhà không có chuyện gì, ăn cơm xong một lát nữa là có thể nghỉ ngơi, nàng yên tâm đi ra khỏi đại lao.
Đến một nơi vắng vẻ, nàng gọi Trần Thiếu Khanh ra.
Hỷ Khánh than khóc, một bên mắt của hắn ta đã không mở ra được, sưng đến mức cảm giác như nhãn cầu sắp rơi ra ngoài.
Hắn thầm nghĩ.
“Sư huynh, huynh có nghe thấy lời sư phụ nói không, ý của người là gì?” Tô Mặc hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô phu nhân không khỏi bật cười: “Cô nương quả là đa tài đa nghệ.”
“Câm miệng cho ta!” Hỷ Liên tức đến nỗi muốn tát cho tên đệ đệ thiếu não này một cái, chuyện này còn chưa kịp giấu đi, hắn còn ở đây la lối om sòm, sợ người khác không biết hay sao.
Thuật ẩn thân? Thuật xuyên tường? Đây đều là trò ảo thuật sao?
“Đệ bị người ta đánh tàn phế rồi,tỷ phải để tỷ phu làm chủ cho bọn bọn đệ.”
Tử Thần quay người, vươn vai: “Không có gì, đọc vài câu hát cho vui.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có chuyện gì, đã lớn thế này rồi mà chỉ biết khóc, nhìn mắt ngươi giống hệt lợn mà còn khóc!” Là Hỷ Liên, di nương của tri phủ.
“Ta muốn học thuật ẩn thân, học xong sẽ không phải lúc nào cũng trốn vào không gian của muội nữa.” Trần Thiếu Khanh cười nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.