Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 569: Chương 569
Lúc này, một thị vệ nhanh chóng tiến lên thì thầm với Tôn Hằng hai câu, đôi mắt Tôn Hằng sáng lên, thậm chí còn đứng dậy: “Thật sao? Ngươi nói thật chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đồ vật trong quốc khố đều về tay chúng ta, hắn không thể không tồi tàn, nghe nói hiện tại hắn muốn nhân cơ hội đánh Phiên quốc, trừ khử yêu hậu, chỉ là không có bạc thì hắn không thể hành động.” Trần Thiếu Khanh cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có đại thần lập tức tâu rằng có thể tăng thuế nhưng lại tăng nhiều hạng mục thuế.
Lúc này, Tôn Hằng theo thị vệ đến quốc khố, hắn thấy kho tàng trống rỗng bỗng trở nên đầy ắp, hắn kinh ngạc đến nỗi nửa ngày không nói nên lời.
“May mà chúng ta cho hắn một ít, bây giờ có lẽ hắn có chút tự tin rồi.” Tô Mặc nhướng mày nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng rồi, Mặc Mặc, hay là chúng ta lấy một ít đồ trong không gian cho hắn, hắn sẽ không đáng thương như vậy.” Trần Thiếu Khanh nói.
Sau đó nhanh chóng đi theo thị vệ đó.
Tôn Hằng vui đến nỗi miệng muốn ngoác đến tận ót: “Nhanh! Dẫn trẫm đi xem!”
Nói xong, hắn nói với mọi người: “Bãi triều!”
Các đại thần bàn luận rôm rả, rất nhiều ý kiến.
Sau khi kiểm kê số lượng, Tôn Hằng xem sổ sách, năm mươi rương vàng thỏi, năm mươi rương bạc thỏi, ngọc ngà châu báu tổng cộng ba mươi rương, còn có hơn năm trăm món đồ cổ.
Chương 569: Chương 569 (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thánh thượng biến mất nhanh chóng, mọi người nhìn nhau, không biết hoàng đế nghèo của bọn họ có chuyện gì gấp.
Thị vệ lần lượt mở những chiếc rương trong kho tàng vàng bạc châu báu sáng lấp lánh khiến Tôn Hằng suýt không mở nổi mắt.
“Thưa bệ hạ, trong chuồng ngựa đột nhiên xuất hiện hơn trăm con thiên lý mã, đều là giống ngựa quý hiếm.” Một thị vệ nuôi ngựa cũng vừa chạy vừa thở hổn hển báo cáo.
Tô Mặc nhìn lễ vật của Tôn Hằng, xoa xoa trán: “Sư huynh, đây là do hoàng đế tặng, sao lễ vật lại tồi tàn như vậy?”
“Thưa bệ hạ, trong kho thuốc đột nhiên xuất hiện rất nhiều dược liệu, có rất nhiều loại đương quy thượng hạng.” Một ngự y chạy đến bẩm báo.
“Được!”
Tôn Hằng cười khổ nói: “Trẫm cũng biết, chỉ là đánh giặc cần bạc, chư vị cũng biết bây giờ quốc khố trống rỗng, trẫm muốn đánh nhưng lấy gì để đánh? Chỉ bằng nhiệt huyết sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chẳng lẽ thánh thượng muốn thành thân? Vui mừng như vậy?” Có người nhỏ giọng bàn tán.
“Thần không dám nói bậy!” Người đó chắp tay nói.
Tô Mặc cười đến nỗi không phân biệt được lông mày và mắt: “Ha ha! Thật sự là làm khó Tôn đại ca, xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy (người phụ nữ đảm đang cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo), hắn không có bạc thì thật sự khó mà tiến hành.”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng bên cạnh, nghe mà muốn cười, đây là lần đầu tiên nghe nói hoàng đế cưới thê tủ còn phải để thần tử góp tiền.
“Mở hết ra! Mở ra cho trẫm xem!” Tôn Hằng chỉ vào những chiếc rương trên mặt đất nói với thị vệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hành cung ngoài thành, lúc này Tôn Hằng đang nghe các triều thần tâu báo, mọi người đều khuyên Tôn Hằng rằng bây giờ chính là thời điểm tốt để tấn công Phiên quốc, không thể bỏ lỡ.
“Thế thì tốt quá, nếu thánh thượng không có tiền cưới thê tử, hay là chúng ta góp lại!”
Tôn Hằng liên tục xua tay: “Bách tính đã quá khổ, trẫm tuyệt đối sẽ không làm như vậy, mọi người hãy nghĩ cách khác đi.”
“Tôn ca ca của muội cũng quá thảm rồi, chỉ bằng điểm này thôi cũng có thể ghi vào sử sách rồi.” Trần Thiếu Khanh trêu chọc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.