Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 106: Ngoại truyện 4: Bệnh viện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 106: Ngoại truyện 4: Bệnh viện


Cảm xúc từ hôm qua khi thấy Phó Thời bị thương vẫn chưa nguôi, tức giận, bất lực, và cả nỗi xót xa không thể kiểm soát nổi.

Chữ còn chưa gõ xong, thì tin nhắn của Tạ Ly đã gửi tới: "Trưa nay đi đi, em đi với anh."

Dù sao cũng là giờ làm việc.

"Clip hôm qua cắt xong chưa? Tổ trưởng đang cần gấp đó."

Phải là điên mới thế...

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt dịu dàng, giọng nói kiên nhẫn.

Tạ Ly chở anh đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Phó ở khu vành đai ngoài, hơi xa một chút. Giữa đường cô liếc qua lần nữa thì thấy anh đã nhắm mắt, hình như ngủ mất rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bác sĩ tất nhiên không có ý kiến gì, tay vẫn ghi chép, trong đầu thì không ngừng quan sát hai người trước mặt.

Giờ trong studio ai cũng lịch sự với Tạ Ly cả.

Đối phương vội xua tay: "Không sao không sao."

Bệnh viện tư nhân nhà họ Phó có môi trường rất tốt. Từ bãi đỗ xe đi ra là một con đường rợp bóng cây xanh, nếu không nói, hẳn chẳng ai nghĩ nơi đây là bệnh viện.

-

Thời tiết đã bắt đầu se lạnh, người đàn ông khoác bên ngoài vest một chiếc áo dạ màu đen, dáng người cao ráo thẳng tắp.

"Hôm đó anh quá gấp, sau này sẽ không vậy nữa."

Ai ngờ Hoàng Du chỉ biết cười khổ: "Phu nhân... không phải tôi không lo. Lúc nãy tôi có vào phòng, nhìn thấy tay của Phó tổng rồi, nhìn phát khiếp luôn, mà ảnh vẫn tỉnh bơ ký giấy. Cái điệu bộ đó, tôi nhìn còn thấy đau dùm. Nhưng chị nói xem, trong công ty hay ở nhà cũng thế, nếu là chuyện anh ấy không muốn làm, thì ai khuyên được?"

-

Bác sĩ kê thuốc, vừa làm vừa dặn dò cách dùng: "Loại này, ngày xịt ba lần. Còn cái này thì..."

Tạ Ly cũng chẳng buồn để ý đến cách xưng hô: "Trợ lý Hoàng, không phiền anh chứ?"

Lời vừa rơi xuống, không khí quanh người đàn ông càng thêm lạnh đi vài phần.

Đây có lẽ là từ ngữ chói tai nhất mà anh từng nghe kể từ sau khi ly hôn.

Tại sao mình lại ly hôn? Chắc chắn là điên rồi mới đồng ý chuyện đó.

"Xong việc anh sẽ đi bệnh viện."

Không hiểu sao cô cứ có cảm giác Phó Thời đăng ảnh là cố tình để cô nhìn thấy. Người này, đôi khi bướng bỉnh y như một con lừa vậy.

Một cơn tức trào lên ngực, khiến Tạ Ly nghẹn lại trong một thoáng. Cô chỉ đáp "Tôi biết rồi", rồi cúp máy.

Có lẽ bác sĩ cũng cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh, nên vội tìm cách làm dịu bầu không khí: "Cũng không sao cả, dù sao hai người là người một nhà, ai nghe cũng vậy thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Ly liếc mắt cũng nhìn thấy.

Nhưng hôm nay lại khác. Tạ Ly mãi không thể nào vào guồng.

Cô đã bảo anh đi bệnh viện rồi, nhưng có vẻ anh vẫn chưa chịu đi. Nhìn cái tình trạng đó... chắc chắn là chưa xử lý gì cả.

Tạ Ly vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được bóng ma vụ tai nạn xe lần trước. Tuy không đến mức không dám lái xe, nhưng rõ ràng cẩn thận hơn rất nhiều.

Cô cúi đầu tiếp tục công việc. Bình thường dù tâm trạng có rối cỡ nào, chỉ cần bắt đầu làm là sẽ tự động loại bỏ hết mọi suy nghĩ thừa.

Tạ Ly còn nhớ chiếc áo này, lúc trước mặc rất vừa, mà bây giờ đã lộ ra một chút rộng thùng thình.

Cảm giác mất mát một lần nữa ập đến, khiến anh dần buông lỏng tay, không dám nắm chặt lấy tay cô nữa.

Đây không còn là thói quen nữa, mà là chuyện đã thuộc về quá khứ.

"Khoan đã, bác sĩ." Tạ Ly ngắt lời, quay sang gọi người đàn ông đang đứng cách đó không xa, "Thuốc của anh mà, không lại đây nghe à?"

Tôn Lâm đã bị khởi tố vì tội cố ý g·i·ế·t người không thành.

Phó Thời gật đầu, "Ừ."

Mỗi lần nhìn anh cũng chỉ dám tranh thủ lúc dừng đèn đỏ. Chỉ thấy Phó Thời hơi cúi đầu, rõ ràng là thân hình cao lớn, vậy mà lại toát ra vẻ ấm ức như một người đang chịu oan ức không biết kể cùng ai.

Bên kia nhanh chóng trả lời: "Dạo này bận việc quá, chưa kịp đi."

Phó Thời mới ngẩng mắt nhìn cô, rồi chậm rãi bước tới.

Tâm trạng Tạ Ly dường như cũng dịu đi đôi phần.

-

Hoàng Du là trợ lý tổng, nếu biết chuyện thì chắc chắn không thể bỏ mặc được.

"Tạ Ly!"

Sau đó, cô lại mở dòng trạng thái của Phó Thời lên lần ba. Rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nhắn cho anh một câu: "Anh đã đi bệnh viện chưa?"

Bên kia lập tức bắt máy: "Phu nhân!"

Cô chợt nhớ ra tay anh bị thương, nên trước khi mở cửa bước xuống, cô cúi người giúp anh bấm nút mở dây an toàn.

Thế nhưng chỉ cần giữa hai người vẫn còn sợi dây liên kết mỏng manh đó thôi, tim anh vẫn có thể vì vậy mà thấy vui mừng.

Người đàn ông lặng lẽ thu tay về.

Nhưng không đúng. Bọn họ đã ly hôn rồi.

"Tuần sau." Phó Thời trả lời xong lại bổ sung thêm: "Em yên tâm, bà ta sẽ không sống yên được đâu."

Tạ Ly khẽ đưa tay ra, ngập ngừng một lúc... rồi vẫn rụt lại.

Tạ Ly đứng dậy, đi vào phòng nghỉ gọi cho Hoàng Du.

"Tạ Ly."

Bàn tay đang đặt trên vô lăng khẽ co lại, cuối cùng cô vẫn không kìm được, vươn tay qua nhận lấy dây an toàn từ tay anh, kéo qua người và giúp anh cài lại.

Chương 106: Ngoại truyện 4: Bệnh viện

Không biết đã im lặng bao lâu, cuối cùng Phó Thời vẫn là người không nhịn được trước.

Quầng thâm dưới mắt anh nhàn nhạt, dù đang nhắm mắt cũng nhìn ra được vẻ mệt mỏi.

Anh gần như muốn vò đầu bứt tóc vì đau khổ, nhưng nghĩ đến kiểu tóc mình đã cố gắng chải chuốt kỹ lưỡng trước khi đến gặp cô, lại cố gắng nhịn xuống.

Trong lúc bác sĩ một lần nữa nhẫn nại dặn lại cách dùng thuốc trước mặt cả hai, Tạ Ly quay đầu nhìn anl, lại thấy Phó Thời như mất hồn, không biết đang nghĩ cái gì, hoàn toàn chẳng để tâm đến lời bác sĩ nói.

Nói chính xác thì: chỉ nghe mỗi Tạ Ly.

Ánh mắt đó khiến tim Tạ Ly khẽ run. Nhưng có lẽ vì người đối diện là Phó Thời, là người mà cô vô thức tin tưởng rằng sẽ không bao giờ làm hại mình, nên cảm xúc kia chỉ thoáng lướt qua, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, kiên nhẫn hỏi: "Anh đang nghe không đấy? Nhớ chưa?"

"Em biết."

Không phải! Anh không phải chồng cũ của cô!

Cô lái xe chậm rãi đến trước mặt anh. Phó Thời bị thương tay phải nên dùng tay trái mở cửa.

"Tạ Ly?"

"Phó Thời." Tạ Ly gọi khẽ một tiếng. Quả nhiên anh không phản ứng.

"Vậy anh lặp lại xem?"

Khi Tạ Ly lái xe đến nơi, từ xa đã nhìn thấy Phó Thời đang đứng đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Ly bất lực, quay sang bác sĩ: "Phiền anh viết lại cho anh ấy một bản."

Hoàng Du bật cười: "Không không, tôi đang rảnh mà."

Cô liếc xuống tay anh một cái mới trả lời: "Bệnh viện."

Giọng đồng nghiệp vang lên khiến cô bừng tỉnh, lập tức ngẩng đầu: "Gì vậy?"

"Thôi thì hôm nay anh đi..."

Ý thức dần trở lại, trong lòng anh vẫn còn vương lại cảm giác ấm áp lúc nãy. Nhưng cơ thể lại bắt đầu lạnh dần đi.

Hai avatar hiện trong khung chat, của Tạ Ly thì đã đổi hình, còn Phó Thời thì vẫn giữ nguyên như cũ.

"Phó... Phó tổng nhà anh, hình như tay bị thương." Tạ Ly hỏi, "Anh ấy có đi bệnh viện chưa?"

Vết thương của Tạ Ly không quá nghiêm trọng, theo lý thì Tôn Lâm cũng không bị tuyên án quá nặng. Nhưng với Phó Thời thì chuyện đâu chỉ đơn giản như vậy, anh có cách của riêng mình.

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại ra, quay lại dòng trạng thái kia, mở bức ảnh lên xem lần nữa. Rồi lại xem thêm lần nữa.

Cô giận rồi à? Có phải đang giận không?

"Phó Thời."

Anh không nói gì, lên xe rồi tự mình đóng cửa, thắt dây an toàn. Động tác bị hạn chế rõ ràng bởi bàn tay bị thương, lúc kéo dây qua có chút chật vật.

Ban đầu anh chỉ giả vờ ngủ, vậy mà trong không gian có Tạ Ly, anh chẳng cần cố gắng gì vẫn ngủ được, giống như được bao bọc bởi một cảm giác yên tâm hiếm hoi.

Tạ Ly cúi đầu, cô tất nhiên là yên tâm.

Tạ Ly chủ động mở lời: "Vụ của Tôn Lâm bao giờ xử?"

Tạ Ly liếc qua tiến độ trước mặt, đặt điện thoại úp xuống bàn: "Xin lỗi, để tôi làm ngay."

Tạ Ly cũng nhận ra, liền rút tay mình lại. Phó Thời không hề ngăn cô.

Tay cô nắm chặt vô lăng.

Người chẳng nghe gì từ nãy đến giờ: "......"

Tạ Ly nhìn thấy dòng trạng thái của Phó Thời. Cô còn mở ảnh ra xem kỹ, các đốt ngón tay anh sưng tím trông còn nặng hơn cả hôm đó.

Anh theo bản năng đưa tay tìm lấy bàn tay của cô, nắm chặt lại.

Trong lòng Phó Thời bắt đầu hoảng loạn, như có cái gì đó đang cào xé dữ dội. Anh là chồng cô, là người đàn ông của cô. Là người sẽ cùng cô nắm tay đi hết cuộc đời, đến tận bạc đầu răng long.

Những tán ngô đồng cao lớn đã ngả sang màu vàng úa, lá rơi đầy lối đi.

Anh nhìn chằm chằm vào avatar mới của Tạ Ly rất lâu, ngón tay cứ chậm rãi lướt trên màn hình. Chỉ một cái phẩy tay nhẹ của "thần linh", vui buồn hờn giận của anh đã bị kéo theo ngay lập tức.

"Ừm?"

Chồng cũ... chồng cũ...

Khi đến nơi, dừng xe rồi mà Phó Thời vẫn chưa tỉnh.

"Phu nhân mà lo thì... hay là chị gọi cho anh ấy đi. Chị nói, anh ấy nghe nhất luôn."

Trong lòng anh còn ôm một tia hy vọng, nên mới cố tình lấp lửng chuyện thời gian. Nhưng chờ mãi chẳng thấy cô trả lời, lại bắt đầu hoang mang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi gửi đi câu đó, anh không gửi thêm gì nữa.

Có lẽ vì lần trước chia tay không vui nên lần này sau khi lên xe, Phó Thời yên lặng đến khác thường. Bình thường nếu có cơ hội ngồi cạnh cô thế này, chắc chắn sẽ tìm đủ chuyện để bắt chuyện. Còn giờ, đến cả hỏi Tạ Ly sẽ đưa anh đi đâu cũng không buồn mở miệng.

Cảm giác như tất cả vẫn còn đang ở thời điểm trước khi ly hôn, thậm chí là trước cả khi thấy tờ đơn ly hôn ấy.

Bệnh viện? Đến bệnh viện làm gì?

Phó Thời buông cây bút trong tay xuống, tài liệu trước mặt lật đến đâu cũng chẳng vào đầu nổi một chữ.

Phó Thời cố tình trả lời vậy. Giờ đây, anh gần như đã hóa điên, từng tia quan tâm nhỏ nhoi từ Tạ Ly đều trở thành cọng rơm cứu mạng của anh.

"Không phải người một nhà." Tạ Ly lập tức sửa lời, "Là chồng cũ, anh ấy phải tự nhớ lấy."

Sau đó cô tháo dây an toàn: "Dậy rồi thì xuống xe đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lẽ ra nên là khung cảnh rất bình thường, thế mà chỉ một giây nhìn thấy cô, Phó Thời lại bỗng thấy sóng mũi cay xè.

"Đến nơi rồi à?"

Anh bỗng giật mình ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt lập tức sắc bén hẳn, như dã thú vừa nhìn trúng con mồi, đầy căng thẳng và cố chấp.

Phó Thời tỉnh lại, đầu óc còn mơ hồ. Bên cạnh là một bóng dáng anh quen đến từng chi tiết, người phụ nữ đang cúi đầu xem điện thoại.

Vừa bước vào khu khám bệnh, đã có người ra đón.

Phó tổng nhà mình ấy hả, trước mặt vợ cũ ngoan như cún con luôn.

Phó Thời có kênh kiểm tra riêng, sau khi xác nhận không tổn thương xương, mọi người mới yên lòng.

Ánh mắt cô dời xuống tay anh đang đặt trên đùi, bàn tay từng thanh tú, quen với sự chăm sóc kỹ lưỡng giờ đây lại bầm tím và sưng tấy rõ rệt nơi các khớp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 106: Ngoại truyện 4: Bệnh viện