Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Từ chối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Từ chối


"Cháu biết sắp xếp thời gian mà." Tống Nhất Lê vừa trả lời vừa bê đồ vào trong, "Dì nghỉ ngơi đi, đừng để đau lưng thêm."

Bước chân anh càng lúc càng nhanh, như thể chỉ có thế mới che giấu được cảm xúc thật sự trong lòng mình.

May mắn là tài xế không biết giờ bay chính xác, chỉ làm theo sắp xếp của cô.

Cậu bước đến chỗ cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không cần đâu..." Tạ Ly lập tức từ chối, "Cháu định mua vài món đồ cá nhân, chú cứ đợi tôi ở đây là được rồi."

Tạ Ly giật mình nhìn vào màn hình. Cái tên mà Phó Thời đã tự tay lưu lại hiện lên trước mắt cô. Cô hít sâu, cố gắng ổn định cảm xúc rồi mới nhấn nút nghe.

Lúc đứng dậy, cậu mở một cánh tủ bên cạnh, lấy ra một chai nước mà Tạ Ly thường thích uống. Cậu chạm tay vào chai, thấy mát lạnh nhưng không quá buốt.

Phó Thời bước nhanh, như thể sợ rằng chỉ cần chậm lại một bước, chính mình sẽ đổi ý.

Thấy cậu quay đầu, cô giơ tay vẫy chào, nở nụ cười.

Cô gái chạy đến gần, gọi cậu thêm một tiếng.

"Bắt đầu kiểm vé rồi."

Anh muốn ở bên ai mà chẳng được?

Hôm nay Tống Nhất Lê đến muộn hơn thường ngày một chút. Khi cậu đến, liền nhìn thấy dì nhỏ đang bê từng thùng đồ uống và bia từ ngoài vào.

-

Cũng không khó lắm mà, cô tự nhủ. Đấy, chẳng phải đã làm được sao?

"Làm tốt lắm."

"Đến đó nhớ ngoan ngoãn, hiểu chuyện một chút, làm người ta yêu quý. Nếu cần tiền thì cứ nói với ba, ba sẽ chuyển vào thẻ cho con."

"Cậu từ chối rồi à?"

Cảm giác lạnh buốt của chai nước áp vào má, vậy mà Tạ Ly lại cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, như thể thứ chạm vào cô không phải là chai nước, mà là bàn tay của Tống Nhất Lê.

Cái thùng trông có vẻ rất nặng, cậu đã ôm suốt như vậy sao? Tạ Ly bắt đầu cảm thấy áy náy.

Nam chính cần thêm chút thời gian để "tải dữ liệu".

Chiếc xe chạy qua che khuất tầm nhìn của hai người trong giây lát.

Nhưng Tống Nhất Lê cảm giác như cả nhịp thở của mình cũng rối loạn theo.

Tạ Ly thực sự đã cần rất nhiều can đảm.

Nói xong, Tống Nhất Lê bỗng cảm thấy hối hận. Câu nói vừa rồi nghe qua chẳng khác nào cậu không hoan nghênh sự có mặt của cô.

Không biết vấn đề cô đang phiền não, bây giờ đã có tiến triển gì chưa...

Đến khi chiếc xe đen chậm rãi rời đi, khuôn mặt Tạ Ly lại hiện ra trong tầm mắt cậu.

"Sao giờ đã đến đây rồi?"

Bị sự phấn khởi của cô ảnh hưởng, trên gương mặt cậu cũng xuất hiện một nụ cười: "Bây giờ cảm thấy thế nào?"

Tống Nhất Lê chưa từng thấy Tạ Ly như vậy. Nụ cười của cô hôm nay rạng rỡ hơn thường ngày, không còn chỉ là nét dịu dàng thường thấy. Còn nữa, rất hiếm khi cậu thấy cô gọi to người khác từ xa như vậy.

Có lẽ là do thời tiết quá oi bức, cái nóng như lan tỏa, khiến cả lồng ng.ực và lòng bàn tay cậu cũng trở nên bỏng rát.

Nói xong anh cúp máy, không cho cô cơ hội đáp lại.

Cậu sững người, giọng nói này đúng là quen thuộc, nhưng vì âm điệu không giống thường ngày, cậu gần như nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Ít nhất... cô sẽ không phải dành cả mùa hè ở nơi đó nữa.

Cô đi một vòng quanh trung tâm thương mại, sau đó rời qua cổng khác. Đến khoảng 9 giờ, cô tìm một góc yên tĩnh, lấy điện thoại ra và bật nguồn.

Thế nhưng trong trạng thái phấn khích, cô không để ý đến vấn đề này, thậm chí cũng chẳng nhận ra sự không tự nhiên trong lời giải thích của cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không đi thì thôi." Giọng anh lạnh lùng đến mức tê tái, từng từ giống như băng đá vỡ ra từ hầm băng, "Tùy cậu."

Có gì đáng để đau lòng?

Anh nhìn màn hình lớn trước mặt hiển thị thông báo kiểm vé.

Chống lại ý muốn của Phó Thời, đối mặt với cơn giận dữ và sự thất vọng của ba, cùng cảm giác áy náy khi hủy bỏ phút chót, khiến từng lời nói ra đều trở nên khó khăn vô cùng.

Tay cô đã hạ xuống nhưng nụ cười vẫn ở đó.

Phó Thời thậm chí nghĩ rằng có thể tín hiệu ở sân bay không tốt. Anh ghé sát điện thoại vào tai, nhưng chỉ nghe thấy sự im lặng cùng tiếng thở khe khẽ.

Dù trong lòng Phó Thời có mong cô đi hay không, thì giờ đây, lòng tự tôn cũng sẽ khiến anh giận dữ đến mức không muốn ép buộc nữa.

Cho đến khi giọng Tạ Ly vang lên.

C·h·ế·t thật, vừa nãy thấy cậu định đi vào, cô lại vội vàng gọi cậu dừng lại.

Họ nhìn nhau, tất nhiên không ai dám hỏi, chỉ lặng lẽ theo sát phía sau.

Tất nhiên cô vẫn còn nỗi lo sợ khi đối mặt với cơn giận của ba, cũng như những rắc rối sẽ kéo theo... nhưng Tạ Ly không nhắc đến. Ít nhất hiện tại, cô đang vui vẻ, và niềm vui này, cô muốn chia sẻ cùng cậu.

Tạ Ly cũng chợt phản ứng lại. Vừa rồi cô mải vui mà chạy đến, quên mất giờ này cửa hàng còn chưa mở, chắc chắn không thể nói là đến để ăn cơm.

Tống Nhất Lê không trách, chỉ lặp lại lời nhắc dì nghỉ ngơi. Cậu vốn rất hiểu tính cách này của dì mình.

"Cậu đang chuyển đồ à? Vậy cậu làm đi!"

Tạ Ly khẽ thở phào.

"Phó Thời..."

Khuôn mặt vốn đượm vẻ u sầu, căng thẳng nay cuối cùng cũng nở một nụ cười.

"Tống Nhất Lê."

Cô cố ý nói thời gian muộn hơn giờ bay thực tế hai tiếng, để đảm bảo tài xế không lo lắng gọi điện báo cho cô hay Tạ Hoài Chí.

"Alo?"

Tạ Ly suy nghĩ một chút: "Rất vui, cũng rất nhẹ nhõm nữa."

Cô thu lại suy nghĩ, chỉ khẽ đáp: "Dạ."

Thì ra Tống Nhất Lê cũng biết đùa.

Cậu nâng chai nước lên, nhẹ nhàng áp vào má cô gái.

Tại sao anh lại phải nhún nhường, lại phải thỏa hiệp?

"Mình đã suy nghĩ rồi. Mình nghĩ... mình sẽ không đi nữa. Cậu cứ đi đi, ở lại với ông Hứa nhiều hơn nhé."

"Ý tôi là..." Lần hiếm hoi cậu chủ động giải thích, "Rất ít khi thấy cậu đến vào giờ này."

Cô chợt nhận ra thứ mà Tống Nhất Lê đang cầm trên tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và cô đã đoán đúng.

Uống xong, như người bị cảm nắng làm đầu óc lơ mơ, cô buột miệng hỏi: "Mình có cần trả tiền không?"

Nhưng thực ra thay vì mất kiên nhẫn, cảm giác chiếm lấy tâm trí anh là một nỗi bất an khó tả. Khi câu nói vừa dứt mà đầu dây bên kia vẫn im lặng, sự bất an ấy càng trở nên rõ ràng.

Tác giả có lời muốn nói]

Ngay khi vừa mở máy, tiếng chuông cuộc gọi vang lên.

Tạ Ly gật đầu.

Câu hỏi này khiến Tống Nhất Lê không nhịn được, vừa buồn cười vừa bất lực: "Ừ, không hỏi giá mà dám uống, không sợ phải ở lại đây trừ nợ à?"

[

"Chuyện mà hôm trước mình nói với cậu ấy, mình làm được rồi!"

Tống Nhất Lê nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ lặng lẽ mang thùng đồ cuối cùng vào trong nhà.

Ý nghĩ đó khiến cô bối rối, vội vàng đón lấy chai nước từ tay cậu, mở nắp rồi uống một hơi lớn.

"Tống Nhất Lê!"

Trong lúc khuân đồ, chẳng hiểu sao cậu lại nghĩ đến Tạ Ly.

Tạ Ly đặt điện thoại xuống, mãi sau mới hoàn hồn.

Chỉ cần nghe thôi, anh cũng có thể hình dung được cô đã phải lấy hết bao nhiêu dũng khí để nói ra điều này. (đọc tại Qidian-VP.com)

-

Bình thường trong mắt mọi người, cô luôn là một cô gái ngoan ngoãn, dễ chịu, nên chẳng ai nghi ngờ gì cô.

Cậu thậm chí quên mất mình vẫn đang ôm một thùng nước ngọt, cứ đứng nguyên tư thế đó nhìn Tạ Ly chạy về phía mình.

Vẻ dịu dàng này khiến Tạ Ly thoáng nhớ về người cha từng ôm cô trong vòng tay khi còn bé, về sự ngưỡng mộ, kính yêu mà cô dành cho ông ta ngày ấy. Nhưng giờ đây, tất cả những cảm xúc ấy dường như đã bị mài mòn, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Phó Thời người vừa trải qua cảm giác bực bội và lo lắng khi chờ đợi, lập tức dịu lại khi nghe thấy giọng nói mềm mại, dịu dàng của cô, giống như viên kẹo bông đường tan trong lòng.

Quay đầu lại, cậu nhìn thấy Tạ Ly đang đứng bên kia đường.

Dì chủ quán lúc này mới nhớ ra, trước đó Tống Nhất Lê đã dặn mình, khi giao hàng cứ bảo họ chuyển thẳng vào trong.

"Vậy để tôi đi cùng cô nhé."

Bàn tay cậu bất giác hơi ngứa.

Sáng hôm sau, khi Tạ Ly đang ăn sáng, Tạ Hoài Chí dặn dò cô vài câu:

Thấy cậu, dì chủ quán hơi bất ngờ: "Chẳng phải bảo cháu ở nhà học thêm một lúc nữa sao? Sao lại đến sớm thế?"

Tạ Ly khẽ gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù không biết chi tiết sự việc, nhưng việc cô có thể vượt qua bản thân để đưa ra quyết định như vậy, trong mắt cậu đã là rất đáng khen.

Cô hiểu rõ anh, người luôn tự kiêu này. Cô đã từ chối anh không ít lần, thậm chí thay đổi ý vào phút chót, không để lại chút đường lui nào.

Lên xe, Tạ Ly bảo với tài xế rằng còn sớm, cô muốn ghé qua trung tâm thương mại mua vài thứ, rồi để ông dừng xe trước cửa.

Không đợi cô Tạ nữa sao?

Giờ cất cánh là 10 giờ.

Trong khoảnh khắc ấy, cô đặc biệt ngưỡng mộ sự dứt khoát của Tống Nhất Lê, và ghét cay ghét đắng sự mềm yếu, lưỡng lự của chính mình.

Mà cảm giác hối hận này đối với một người luôn muốn nói gì thì nói như cậu, thực sự rất xa lạ.

Cô chắc không chỉ chạy vài bước này, có lẽ cả quãng đường đều chạy, nên trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng không đều.

Giữa tiết trời nóng nực, mà dì cậu gần đây còn vừa bị đau lưng.

Con hẻm nhỏ này vốn không rộng, chỉ là đúng lúc có một chiếc xe đang đi qua, nên cô đứng chờ ở đó.

Rõ ràng là nhà cô bám lấy anh, rõ ràng là cô không xứng với anh. Trong mọi chuyện giữa họ, chẳng phải anh mới là người có quyền quyết định sao?

Trong sảnh sân bay, mấy người vệ sĩ liếc nhìn về phía này. Chỉ thấy vị thiếu gia vừa nãy còn điềm tĩnh, giờ đây lại phủ đầy vẻ âm u, tựa như một cơn bão sắp kéo đến.

Dù vậy cậu vẫn giữ giọng điệu không đổi, đáp: "Ừm."

Sau nỗi bất an là sự nhẹ nhõm không cách nào diễn tả thành lời.

Nghe cô nói vậy, tài xế không cố chấp nữa, vui vẻ phất tay: "Được rồi, cô đi đi, tôi đợi ở đây."

Anh đã mua vé hạng nhất, hoàn toàn có thể ngồi trong phòng chờ VIP. Nhưng vì lo Tạ Ly đến không tìm được chỗ nên anh vẫn ngồi đợi ở sảnh.

"Mình chỉ muốn đến báo với cậu một tiếng thôi."

Giọng anh rất bình tĩnh. Dù cô đến muộn, anh cũng không tỏ ra sốt ruột hay khó chịu.

Anh đâu nhất thiết phải là Tạ Ly.

Có gì đáng để tức giận?

Thế giới này, chẳng lẽ chỉ có Tạ Ly là duy nhất?

Nhưng hôm nay trời quá nóng, thấy người giao hàng phàn nàn vài câu, bà lại ngại không dám yêu cầu.

Ý nghĩ vừa nảy ra, thì đằng sau cậu chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

Tạ Ly ngẩn người, mặt lại bất giác đỏ bừng.

Khi quay ra, cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn đứng đợi trước cửa. Gò má đỏ ửng của cô đã nhạt đi đôi chút, nhưng nhìn vẫn thấy rõ là đang rất nóng.

Nhưng cô biết Phó Thời sẽ đồng ý.

Có lẽ vì gần đây Tạ Ly rất hợp tác, nên giọng điệu của ông ta cũng khá ôn hòa.

Chương 46: Từ chối

Nghĩ đến đây, Tống Nhất Lê nhanh chân bước tới, giành lấy thùng nước ngọt từ tay dì.

Anh buông đôi chân đang gác chéo xuống, ánh mắt sắc lạnh, đứng dậy bước thẳng về phía cửa lên máy bay.

Lồng ng.ực cậu chợt đập mạnh, Tống Nhất Lê bất giác tự hỏi: Từ khi nào mà người này đã đẹp đến vậy?

Tống Nhất Lê ngay lập tức hiểu cô đang nói đến chuyện gì.

Tính cách vốn nội liễm khiến cho dù có vui mừng, cô cũng không biểu hiện quá kích động. Dấu hiệu rõ ràng nhất chỉ là đôi mắt sáng long lanh hơn hẳn ngày thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Từ chối