Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng
Cáp Tử Phi Thăng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Ở chung
Đến khi thấy Phó Thời ngồi vào ghế lái, bộ não còn ngái ngủ của cô lập tức tỉnh táo, cả người cũng ngồi thẳng hơn.
"Tạ Ly." Cánh tay bị ai đó chạm vào, cô ngoảnh đầu sang nhìn.
Dù đã quen nhìn gương mặt này từ nhỏ, Tạ Ly cũng phải thừa nhận, gương mặt ấy đúng là kiệt tác mà Nữ Oa tỉ mỉ nặn ra. Lúc này, đường nét quai hàm của anh đang căng lên.
Phó Thời không được cô tin tưởng, nhìn thẳng về phía trước, hai tay ngoan ngoãn giữ lấy vô lăng. Chỉ có ngón tay giữa gõ nhẹ lên đó, để lộ tâm trạng khá tốt của anh.
-
Cuối tuần, hai người cùng nhau dạo quanh thành phố, điều này khiến tâm trạng của Phó Thời ổn định hơn không ít.
Phương pháp tỉnh ngủ này quả thực hiệu quả, chưa bao giờ buổi sáng cô tỉnh táo đến thế.
"Em không phải còn buồn ngủ sao?" Phó Thời dường như không nhận ra sự căng thẳng của cô. "Hay là ngủ thêm chút nữa, đến nơi anh sẽ gọi."
La Thu Ngọc là một trong hai cô bạn cùng phòng còn lại.
Tạ Ly cũng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Cô quay đầu lại.
Đến khi Tạ Ly vội vàng vào lớp, Trương Yến không chỉ mang sách giúp cô mà còn giữ chỗ cho cô.
Tạ Ly sững người. Cô không ngờ Trương Yến lại suy nghĩ cho mình nhiều đến vậy. Cảm động, cô lúng túng không biết nói gì, chỉ khẽ đáp: "Cảm ơn cậu."
Hoặc như bây giờ.
"Em đừng lo." Phó Thời mím môi.
Chương 65: Ở chung
Phó Thời muốn nói, ai dám nói xấu em chứ? Nhưng anh cũng biết, miệng đời vốn khó mà ngăn được.
Tốt là tốt, không tốt là không tốt.
Cảm thấy có lỗi, cô hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"
Hoặc anh có thể đề nghị cô dọn hẳn ra ngoài, như vậy chẳng ai có thể nói gì. Nhưng Tạ Ly đã từng bày tỏ rõ rằng cô không muốn như thế.
Đến cổng trường, Phó Thời dừng xe, vì cô nói xe đạp của mình đỗ ngay gần đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy cô bạn vui vẻ mở bánh mì ra, Tạ Ly mới lấy sách của mình ra. Thói quen đọc bài trước từ thời trung học vẫn được cô giữ nguyên, chỉ là hôm qua bị Phó Thời gọi ra ngoài nên bị gián đoạn, giờ tranh thủ lật xem qua.
Rời khỏi nhà hàng, hiếm khi Phó Thời không chủ động nắm tay Tạ Ly. Hai người đi dọc theo lề đường, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô mới nhận ra, cảm xúc lại là một điều phức tạp đến thế.
Mọi thứ vừa mới bắt đầu... những ngày tháng như thế này, vừa mới bắt đầu.
"Không mua cùng nhau à?" Phó Thời hơi ngạc nhiên.
Trương Yến nghiêng lại gần cô, giọng hạ thấp: "Hôm qua La Thu Ngọc hỏi, mình nói cậu về nhà họ hàng rồi. Đừng để lộ nhé."
"cho roi cho vọt rồi lại cho kẹo"
"Em muốn đến tiệm bánh xem thử." Tạ Ly nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, "Sáng nay vội quá, em không mua được gì ngon. Em muốn mua nhiều một chút."
Trương Yến nhăn mặt: "Dậy trễ nên chưa ăn được."
Tạ Ly hơi khó khăn trong việc dậy sớm.
Hoặc có lẽ là vì Tạ Ly vốn là kiểu người, ai ở bên cô cũng sẽ cảm thấy rất dễ chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Ly gật đầu, đáp: "Được."
Tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhanh đến mức anh còn chưa kịp cảm nhận hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những lời anh nói, Tạ Ly đều gật đầu đồng ý. Nghe tiếng loa phát thanh thông báo chuyến bay, cô cuối cùng cũng đẩy nhẹ vai anh.
Nhìn Tạ Ly như vậy, Trương Yến lại có chút ngại, cười xòa: "Trời ơi, chuyện nhỏ thôi mà. Đề phòng vẫn hơn chứ sao." Nói xong, cô ấy tiếp tục ăn bánh mì, hai má phồng lên trông rất đáng yêu.
Cô mỉm cười: "Cái này là đặc biệt mua cho Trương Yến. Nếu ai cũng giống nhau thì chẳng có gì đặc biệt cả."
Nhìn như đang giận, nhưng không hẳn. Có lẽ là sự buồn bã và bất lực.
Chàng trai quay đầu nhìn lại, cô vẫn đứng ở đó, mỉm cười vẫy tay với anh.
"Nếu anh đã muốn lái, thì nghiêm túc mà lái đi."
Đến khi gần thanh toán, Tạ Ly nhìn khay bánh, như nghĩ ngợi gì đó. Một lúc sau, cô lấy ba hộp bánh quy ra, chỉ để lại một hộp.
Anh ngồi trong xe, hơi cúi người nhìn cô qua cửa sổ: "Học xong nhớ liên lạc với anh."
Bữa tối, hai người đến một nhà hàng mà bạn cùng phòng của Tạ Ly giới thiệu. Trong lúc ăn, Tạ Ly nói tối nay cô phải về trường.
"Em đi trước đây."
Nhưng chỉ khi đối mặt với Phó Thời...
Đôi mắt Trương Yến sáng lên, ôm lấy tay cô: "Trời ơi, thơm quá, cảm ơn nha!"
Tạ Ly tháo dây an toàn, vội vàng xuống xe. Đi chưa được bao xa, cô nghe tiếng Phó Thời gọi phía sau.
Có lẽ vì quen biết anh đã lâu, sự đồng hành kéo dài nhiều năm, sự tin tưởng và thấu hiểu với anh cũng đã khắc sâu trong tiềm thức của cô.
Tạ Ly nhẹ nhàng nhấc tay, chạm vào bàn tay buông thõng bên người của anh, khẽ chọc một cái.
Cô nhớ rõ, Phó Thời chỉ mới lấy bằng lái mùa hè vừa rồi.
Phó Thời không thể không đi, nhưng ngay khoảnh khắc xoay người rời đi, thế giới trước mắt anh bỗng chốc như chìm vào bóng tối.
Không phải cô tiếc tiền, mà chỉ muốn để Trương Yến cảm thấy mình đặc biệt hơn một chút.
Ngay lập tức, anh như bị điện giật, bàn tay vốn thả lỏng lập tức nắm chặt lại, thậm chí còn hơi dịch sang một bên.
"Mình cứ sợ cậu sẽ muộn cơ."
Nhắc đến đây, dường như nhớ lại điều gì không hay, Trương Yến khẽ nhíu mày: "Phiền c·h·ế·t đi được."
"Không tin anh à?" Một tay Phó Thời rời vô lăng, ngó ra sau rồi nhẹ nhàng lùi xe ra chỉ bằng một tay.
Ngoài Trình Mộ Tiêu ra, Tạ Ly chẳng có bạn thân nào. Hầu hết các mối quan hệ của cô chỉ dừng ở mức xã giao. Với một người bạn như Trương Yến, cô không biết phải làm sao để xây dựng tình bạn sâu sắc hơn.
Anh căn dặn rất nhiều, rõ ràng khi ở một mình, thời gian trôi qua chậm chạp, vậy mà chỉ cần bên Tạ Ly, mọi thứ như trôi qua thật nhanh.
Cuối cùng, anh kìm nén ý nghĩ đó.
một cách điêu luyện, và anh lại thích đến c·h·ế·t cái viên kẹo ấy.
Như khi cô đổi nguyện vọng.
Thật đúng lúc, Tạ Ly đẩy gói bánh mì mình mua trên đường sang cho cô ấy: "Mua đồ ăn khác thì có mùi, không mang vào đây được. Cậu ăn tạm cái này đi."
Phó Thời dù không nhìn cô, nhưng luôn giữ bước chân đồng bộ với cô.
Lần này, Phó Thời không tránh nữa. Bàn tay siết chặt như vỏ sò từ từ mở ra dưới ngón tay của cô, sau đó trở tay nắm lấy ngón tay cô.
"Em không thể mãi không về ký túc xá được, nếu không sẽ bị người ta bàn tán." Lý do cô đưa ra nghe rất hợp tình hợp lý.
Người con gái này vô thức sử dụng nghệ thuật
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, quả thật rất êm ái. Dần dần, thần kinh căng thẳng của Tạ Ly cũng thả lỏng.
"Đừng có thường xuyên không trả lời tin nhắn của anh."
"Được rồi, anh mau đi đi."
Cô lại tiếp tục chọc vào nắm tay đang siết chặt đó, chăm chú nhìn bàn tay anh, không để ý đến ánh mắt phức tạp mà anh đang nhìn mình.
Trong tiệm, anh cầm khay, lẳng lặng đi sau cô.
-
Xe đạp của cô quả thực đỗ không xa. Trường học quá rộng, nếu chỉ đi bộ đến tòa giảng đường, chắc chắn sẽ muộn.
Cô chợt nhận ra không chỉ khiến người khác lo lắng, mà vô tình còn đặt thêm một gánh nặng trách nhiệm lên họ.
Ngủ được mới lạ!
Cả ngày hôm đó, Phó Thời chỉ mong ngóng Tạ Ly tan học. Anh không hề ngờ rằng, trong lúc mình đang yên ổn ở nhà, phiền muộn lại bất ngờ ập đến.
Ánh mắt anh lướt qua cô.
Lại phải xa cách rồi. Một khi không còn nhìn thấy cô, sự hoang mang và bất an bị thái độ nửa gần nửa xa của Tạ Ly khơi dậy lại trào dâng trong anh.
Phó Thời ở lại thành phố F năm ngày và rời đi vào chủ nhật.
Thực ra, hai người đã lớn lên bên nhau, ngoại trừ khoảng thời gian Tống Nhất Lê xuất hiện, giữa họ vốn không có vấn đề gì lớn.
Mặc dù thường xuyên nắm tay cô, nhưng cảm giác chủ động nắm tay và được cô nắm lấy là hoàn toàn khác nhau.
Tạ Ly có thể cảm nhận được Trương Yến thật sự thở phào khi nhìn thấy mình.
Lên xe rồi mà cô vẫn che miệng ngáp nhỏ. Phó Thời mở cửa ghế phụ cho cô, cô không nghĩ ngợi gì đã ngồi vào.
Phó Thời ngay lập tức hối hận vì đã hỏi. Trái tim anh giờ đây đầy ghen tị. Nếu Tạ Ly cũng nghĩ cách tạo sự đặc biệt cho anh thế này...
"Không có chuyện gì, thỉnh thoảng cũng nhớ gọi điện cho anh."
Phó Thời đương nhiên không ý kiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không biết tình cảm của anh dành cho mình bắt đầu từ khi nào.
Đáng tiếc, Tạ Ly chẳng thấy ấn tượng chút nào, ngược lại, cô sợ đến mức lập tức nắm lấy tay anh, đặt lại trên vô lăng.
Những suy nghĩ xoay vần trong đầu anh, cuối cùng chỉ đọng lại trong sự im lặng đầy kìm nén.
Giống như cô hiện tại rất ghét Tạ Hoài Chí, hoặc như khi Trương Yến tốt với cô, cô sẽ cảm động và muốn đền đáp.
Tạ Ly siết chặt dây an toàn: "Bây giờ còn sớm mà, hay là anh về ngủ đi, để tài xế chở em cũng được."
Cô sẽ khó chịu, bài xích, cảm thấy tình cảm của anh nặng nề, trở thành một gánh nặng. Nhưng cũng có những lúc, biết rằng mình sẽ làm tổn thương anh, cô không kìm được mà cảm thấy áy náy và mềm lòng.
Trái tim Phó Thời như vang lên một tiếng thở dài. Nếu như cô có thể yêu anh giống như cách anh yêu cô, thì tốt biết bao.
Có Tạ Ly ở đây, anh sẽ cẩn thận hơn bất kỳ lúc nào.
Đối với những người khác, Tạ Ly luôn cảm thấy tình cảm là một điều đơn giản.
Mỗi lần chọn một món, cô đều lấy bốn phần, rõ ràng là chuẩn bị cho bạn cùng phòng mỗi người một phần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.