Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 165: Như một sự hiến tế cho ngày gặp lại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Như một sự hiến tế cho ngày gặp lại


Tần Tử Diệp và Lê Thuận Hữu – hai người còn tạm tỉnh táo – đứng hai bên trái phải của Trang Hiểu Khiêm, đỡ anh ta đi về phía cửa, vừa kéo vừa dìu.

Hôm nay, Lê Thuận Hữu không uống lấy một giọt rượu. Mọi người ép mãi anh ta mới e dè ngượng ngùng nói rằng — gần đây đang cùng vợ cố gắng có con nên không thể hút thuốc uống rượu.

Có lẽ nghe thấy cái tên Lục Hạc Nam, Lương Quyến khẽ chớp mắt, từ cơn say rượu kéo về một chút ý thức. Bước chân tuy vẫn còn lảo đảo, nhưng đã vững vàng hơn vài phút trước không ít.

Lương Quyến lắc đầu, ôm lấy anh cười ngốc nghếch một lúc rồi mới nghiêm túc trả lời: "Không vui lắm, là vì gặp được anh nên em mới thấy vui thế này."

"Chờ đến khi kết hôn rồi hãy cai." Lương Quyến khẽ cong môi cười, bàn tay thõng xuống bên đùi có lẽ vì thẹn quá, vô thức gãi nhẹ tay anh.

Lương Quyến lắc đầu thật mạnh, những ngón tay siết chặt lấy vạt áo anh, cảm xúc bất chợt vỡ oà: "Nhưng rõ ràng là... chúng ta đã từng có một đứa con mà... rõ ràng là đã từng có mà..."

Vừa trông thấy Lục Hạc Nam đang đứng dưới bậc thang, Đồng Hân Nhiên đang kiệt sức bỗng thở phào nhẹ nhõm, định lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo cho Lương Quyến rồi dìu cô bước ra ngoài.

Lục Hạc Nam liếc Lương Quyến một cái, rồi đưa cho cô một chai nước suối, khẽ giải thích: "Anh không quen lái xe của em."

Lục Hạc Nam ho khẽ một tiếng, quay mặt đi, lắp bắp kiếm cớ: "Có thể là chiều nay anh nhìn tài liệu hơi lâu."

"Không sao đâu... không có con cũng không sao cả." Anh cắn răng, lặp lại một lần nữa.

Câu trả lời này đến quá đột ngột, Lục Hạc Nam sững người, rõ ràng là không ngờ Lương Quyến sẽ nói như vậy.

Lục Hạc Nam vẫn tin tưởng vào chuyên môn của Chung Tễ, chỉ là anh không tin vào chính mình. Không tin bản thân có đủ năng lực, có đủ dũng khí để kiên trì trong một phương pháp trị liệu lạnh lùng và tàn nhẫn như thế.

Cấu hình cao như vậy khiến Đồng Hân Nhiên phải tập trung toàn bộ tinh thần, sợ lỡ sơ suất sẽ khiến Lương Quyến mang tiếng "sao hạng nhỏ bày đặt chảnh choẹ".

Lục Hạc Nam nín thở, trân trọng và lưu luyến nhìn từng chữ trên tấm vé phim.

Lục Hạc Nam cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Vậy em cùng anh cai thuốc nhé?"

Mãi đến khi người cuối cùng cũng đã lên xe, Lương Quyến mới mỉm cười chào tạm biệt, tiễn mắt theo chiếc xe chạy xa hàng chục mét, xác nhận không còn ai quanh đó dòm ngó nữa, lúc ấy mới vô tư rúc vào lòng Lục Hạc Nam, khe khẽ r*n r*, trông chẳng khác gì một con mèo say rượu.

Lương Quyến chăm chú nhìn vào tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, yên lặng hồi lâu. Một lúc sau, cô ngẩng đầu mỉm cười với Lục Hạc Nam, nhưng nụ cười đó không thật lòng, quá đắng cay — là rượu khiến nỗi cay đắng kia thêm rõ rệt.

Lục Hạc Nam thấy buồn cười, lại hỏi: "Vậy em nghĩ khi nào thì nên cai thuốc?"

Muộn một chút cũng không sao, dù gì thì bao nhiêu năm qua, điều anh giỏi nhất vẫn là chờ đợi.

Lục Hạc Nam bật cười khẽ một tiếng, anh thật sự không có cách nào với cô, đành tìm một chỗ thích hợp ven đường để dừng xe lại. Xe dừng hẳn, anh cúi người xuống ghế sau lục tìm gì đó, rồi tiện tay ném vào lòng cô.

Cô vẫn như trước, sau khi uống rượu lại càng thêm nồng nhiệt.

Ai có thể thề thốt đảm bảo, rằng trong môi trường trị liệu đầy áp lực và chân thật đến tàn khốc ấy, anh sẽ không một lần nữa giơ dao về phía chính mình?

Năm năm trước, khi nằm trên giường bệnh nghe tin đứa bé không giữ được, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt. Khi đó cô vẫn chưa biết, nỗi tủi hờn và bất cam tích tụ suốt năm năm qua, cuối cùng cũng sẽ được trả lại hết trong một đêm thu hiu hắt như thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy chẳng phải món quà của em lại không gửi được rồi sao?" Lương Quyến nhíu mày, vặn nắp chai nước rồi đặt lên môi nhưng lại chẳng uống, giọng khàn đến nỗi gần như không nhận ra, khe khẽ than phiền.

"Hút thuốc có hại cho sức khoẻ." Lương Quyến kéo dài giọng, lẩm bẩm như tụng kinh.

Ngày xưa anh không vướng bận gì, c·h·ế·t thì c·h·ế·t.

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi hai, anh Lục." (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tay anh vẫn đặt trên vô lăng, quay sang cười bất đắc dĩ với cô: "Giờ thì có thể yên tâm uống nước chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật ra miệng phong bì dán cũng không quá chặt, nhưng động tác của anh quá đỗi cẩn thận, phải mất một lúc mới mở ra được, rồi nhẹ nhàng dốc ngược phong bì — hai tấm vé xem phim mỏng nhẹ nhưng có độ cứng vừa phải rơi vào lòng bàn tay anh, như thể đã vượt qua ngàn sông vạn núi, cuối cùng tìm được chốn trở về.

Lục Hạc Nam nghe xong lời giải thích của Đồng Hân Nhiên, khẽ cong môi cười, dặn cô đừng để trong lòng.

Những lời của Chung Tễ cứ như tiếng chuông trong miếu, vang vọng không dứt, như cơn ác mộng mãi không tan khỏi bên tai.

Lương Quyến cắn môi, do dự một lúc rồi lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Phim quay suốt năm tháng, cả đoàn cũng cùng nhau trải qua hai mùa hè và thu của Bắc Thành. Ngay cả Trang Hiểu Khiêm – giám đốc mỹ thuật sinh ra và lớn lên ở phương Nam, sau khi đi làm cũng ít khi bước chân đến phương Bắc – cũng không khỏi nảy sinh vài phần cảm tình với thành phố này.

"Là lỗi của anh." Lục Hạc Nam bật cười, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay chơi có vui không?"

Lúc đó, Lương Quyến đang nằm trong vòng tay Lục Hạc Nam, vừa mới chợp mắt không lâu thì nhận được cuộc gọi. Sau khi nghe máy, toàn bộ cơn buồn ngủ còn sót lại trên người cô cũng tan biến như khói.

Nhìn bóng lưng Lương Quyến đi phía trước, men rượu trong người Trang Hiểu Khiêm lại bốc lên, anh ta gào lên như ma khóc quỷ kêu: "Đạo diễn Lương, tôi làm nghề này bao nhiêu năm, vẫn là đi theo cô là vui nhất!"

"Em sẽ mãi mãi yêu anh."

Đồng Hân Nhiên lúng túng xua tay lia lịa, cười gượng: "Phải là tôi xin lỗi anh mới đúng. Nếu tôi không tự ý lái xe của Lương Quyến đi, quà sinh nhật của anh cũng đâu có đến muộn thế."

Lục Hạc Nam kéo áo choàng lại cho cô, mặt không đổi sắc nói dối: "Anh chỉ hút một điếu lúc đợi em."

Nhưng giờ thì khác, anh không muốn để một bản thân điên loạn và mơ hồ thay anh tự kết thúc mọi thứ.

"Ừ." Lương Quyến gật đầu thật mạnh, nước mắt tưởng đã lắng xuống theo thời gian, vậy mà chỉ với mấy lời ngắn ngủi lại dâng lên lần nữa, "Ngày đó là em chọn, vì đúng vào tiết Lập xuân."

Gió đêm lành lạnh, nếu cứ ở lại thêm chỉ sợ sáng mai Lương Quyến sẽ bị đau đầu. Lục Hạc Nam nửa kéo nửa bế cô trong lòng, từ từ đi về phía bãi đỗ xe.

Lương Quyến nghĩ, nếu cô nhớ không nhầm, thì trước khi chia tay, Đồng Hân Nhiên rõ ràng đã nói sẽ trả xe lại cho cô, để cô có thể đi giao món quà sinh nhật đã muộn gần nửa tháng ấy.

Dựa vào tuổi tác, kinh nghiệm, thành tích – kiểu dự án thế này vốn không đến lượt Lương Quyến.

Hôm tiệc mừng đóng máy, Đồng Hân Nhiên vừa kết thúc công việc ở Vân Thành, mang theo bản hợp đồng còn nóng hổi, vừa xuống cao tốc đã lập tức lái xe đến hội sở nơi tổ chức buổi tiệc.

"Tôi vốn định gửi quà về qua chuyển phát nhanh, nhưng Quyến Quyến không yên tâm, sợ mất dọc đường, nên mới chậm trễ tới bây giờ."

Lục Hạc Nam im lặng nhìn chằm chằm vào phong bì ấy vài giây, nhất thời không đủ can đảm để nhận lấy: "Là gì vậy?"

Lời tỏ tình này thật sự chí mạng. Lục Hạc Nam nhìn cô chăm chú một lúc, rồi cúi người, nâng mặt cô lên, in một nụ hôn thật nhẹ lên khẩu trang, khiến Lương Quyến vô thức nhón chân đuổi theo.

Lương Quyến tháo dây an toàn, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Lục Hạc Nam, chủ động sà vào lòng anh, thân mật không khoảng cách.

Lông mi của Lục Hạc Nam khẽ run lên, sống mũi bất giác cay xè.

Mọi thứ ổn thỏa xong xuôi, cô mới cẩn thận lấy phong bì ra khỏi túi, hai tay đặt dưới phong bì, trang nghiêm đưa đến trước mặt Lục Hạc Nam.

"Cái này là gì?" Anh rõ ràng biết mà vẫn cố tình hỏi.

Đầu óc Lương Quyến lại bị men rượu chiếm lĩnh, không hề ý thức được mình vừa suýt ngã.

Từ rất lâu rất lâu trước đây, có một cô gái từng nói với anh —

"Em muốn yêu vào năm hai mươi tuổi, rồi cùng anh ấy vượt qua bảy năm ngọt ngào và đầy sóng gió. Ở đầu xuân năm thứ tám, trong dòng sông thời gian chưa từng đánh mất nhau, em muốn cùng người mình yêu tu thành chính quả."

Tóm lại, sáu đạo diễn của phim chào mừng ấy, Lương Quyến là nữ duy nhất, cũng là người duy nhất kéo thấp tuổi trung bình của cả đội ngũ đạo diễn.

Cô cong môi, cố tỏ ra thoải mái: "Đáng tiếc là... sẽ chẳng có ngày đó nữa."

Tay Lục Hạc Nam run run nhận lấy, phong bì nhẹ hẫng mà như nặng nghìn cân.

Cô đành phải dừng lại, lắc lắc cánh tay phải tê rần, rồi đổi sang tay trái để đỡ Lương Quyến.

Anh đột nhiên nhớ tới mẹ của Tạ Tư Giác—bà Lục Trường Âm, người đã vô tình đưa cho anh một bản báo cáo y tế. Trong đó chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng lại phủ định và tước đoạt quyền được làm mẹ của người anh yêu.

Nhưng cô vẫn chưa uống nước mà bất ngờ nghiêng người sát lại gần Lục Hạc Nam, dưới ánh đèn lấp loáng hắt từ cửa xe, chăm chú nhìn vào mắt anh.

Khi lờ mờ tỉnh lại từ giấc mộng, đã bốn mươi phút trôi qua. Lương Quyến nhìn khung cảnh ngoài cửa xe vụt qua trong màn đêm, mất ba giây để xác định mình đang ở đâu.

Anh đã có lại Lương Quyến, không còn cô đơn lẻ bóng, nên không thể đánh cược nổi.

Khi nhận được tin nhắn của Đồng Hân Nhiên, nói rằng tiệc mừng kết thúc quay phim của đoàn sắp tàn, có thể xuất phát đến đón Lương Quyến, Lục Hạc Nam đã đỗ xe ở bãi đậu của hội sở, dựa vào cửa xe hút thuốc một lúc lâu.

"Anh vừa hút thuốc à?" Lương Quyến tựa vào lòng anh, hơi thở thoảng qua hương khói nhàn nhạt khiến cô tham lam hít sâu một hơi, ánh mắt sáng lấp lánh dừng lại trên khuôn mặt Lục Hạc Nam.

"Mắt anh sao đỏ thế? Giống như mới khóc vậy."

Sau khi chính thức được chẩn đoán có vấn đề tâm lý, tuy Lục Hạc Nam kháng cự việc mình mắc bệnh, nhưng lại không phản đối phương án điều trị của Chung Tễ. Hôm nay là lần đầu tiên sau bốn năm quen biết, hai người chia tay trong không vui.

Vòng khói trắng bị gió thu thổi tan, hòa vào làn sương mù mờ ảo vô hình, trôi dạt về nơi xa khuất mắt, bay lên nơi cao không thể chạm tới, che phủ gương mặt Lục Hạc Nam dưới ánh đèn vẫn u ám mịt mờ.

"Tối nay thật sự làm phiền cô rồi." Không kịp nói gì với Lương Quyến, Lục Hạc Nam khẽ gật đầu với Đồng Hân Nhiên đang đuổi theo sau, mỉm cười áy náy.

Lục Hạc Nam bỗng nghẹn thở, những ký ức bị anh cố tình lãng quên giờ đây như nước lũ tràn về.

Chớp mắt tiếp theo, một đôi tay mang theo hơi lạnh của đêm thu vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu che đi gương mặt cô khỏi mọi ống kính đang rình rập trong bóng tối.

Hai người mềm mỏng cứng rắn thuyết phục suốt gần một năm mới miễn cưỡng khiến bên trên gật đầu. Có thể là vì chính sách khuyến khích người trẻ, cũng có thể là để ghi nhận nỗ lực của nữ đạo diễn trong ngành.

"Không sao đâu." Lục Hạc Nam kìm nén nỗi đau trong mắt, bình tĩnh an ủi.

Vậy nên mãi đến sáng hôm sau, khi đã ổn định ở Vân Thành, Đồng Hân Nhiên mới nhớ ra gọi cho Lương Quyến.

"Gì cơ?" Lục Hạc Nam khựng bước. Anh thực sự không nghe rõ, chỉ thấy tâm trạng của cô đột nhiên chùng xuống.

"Anh tự mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?" Lương Quyến khẽ nhếch môi cười, kiên nhẫn đưa phong bì lại gần hơn một chút, trong mắt là sự hân hoan và chờ mong không giấu được.

Lương Quyến đã không còn sức để trả lời, dựa vào lòng Đồng Hân Nhiên, từng bước từng bước lết về phía trước. Nghe thấy Trang Hiểu Khiêm gọi mình, cô không quay đầu, chỉ chậm rãi giơ cánh tay lên, uể oải vẫy vẫy.

Cô tỉnh táo lên không ít, đôi mắt nửa khép nửa mở cũng từ từ mở ra, nhìn về phía trước, từng chút từng chút một lấy lại tiêu điểm, cuối cùng xuyên qua ánh đèn rực rỡ, chạm mắt với Lục Hạc Nam bên kia đường.

Trong tràng cười ầm ĩ, chỉ có Lương Quyến là ghi nhớ lời này vào tim. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lương Quyến mỉm cười, kiên nhẫn đáp: "Vé xem phim 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến'."

"Lục Hạc Nam đang chờ cô ngoài cửa đó, chúng ta nhanh lên được không?" Đồng Hân Nhiên hạ thấp giọng, thì thầm bên tai Lương Quyến, nhẹ nhàng nài nỉ, "Mau lên một chút là có thể gặp anh ấy rồi."

Lập xuân — nhưng cũng không chỉ là lập xuân, mà còn là mùa xuân thứ tám kể từ khi chúng ta yêu nhau.

Suốt năm năm qua, mối quan hệ của hai người thân đến mức – thuộc cả mật khẩu thẻ ngân hàng của nhau. Tự ý lấy xe người kia đi cũng từng có tiền lệ.

Tối nay anh ta uống không ít, lúc từ phòng riêng đi ra đã hoàn toàn không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như một chiếc lông vũ, một cánh hoa tuyết, nhẹ nhàng rơi lên vai Lục Hạc Nam, rơi vào lòng anh, thấm đẫm mùi hương của anh, khiến người ta bỗng dưng cảm thấy an tâm.

Lương Quyến ôm lấy cái túi vừa như tìm lại được bảo vật đã mất, ngẩn người mấy giây, sau đó nhanh chóng kéo khóa ra, kiểm tra thấy phong bì bên trong vẫn nguyên vẹn, không sứt mẻ chút nào, lúc này mới gượng gạo cười một tiếng.

"Em uống bao nhiêu thế này?" Lục Hạc Nam vòng tay ôm chặt lấy cô, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền không nhịn được mà cau mày.

Chiếc xe đã bị Đồng Hân Nhiên lái đến Vân Thành, đồng nghĩa với việc món quà cô chuẩn bị cho Lục Hạc Nam cũng bị mang đi hàng ngàn dặm xa.

Lục Hạc Nam đặt cằm nhẹ lên vai Lương Quyến. Chỉ khi quay lưng về phía cô, anh mới dám để đôi mắt nhắm chặt của mình rơi xuống một giọt lệ tiếc nuối.

Lương Quyến mím môi, hít mạnh một hơi, cố nén tiếng nức nở. Đôi mắt ngấn nước dưới ánh trăng càng thêm long lanh, nhưng cô không dám chớp, sợ rằng sẽ có giọt nước nào rơi xuống.

Cô nắm lấy tay áo anh, giọng nũng nịu không dứt: "Anh không có ở đó, họ đều ép em uống."

"Sao anh không lái xe của em về vậy?" Cô nghiêng đầu, giọng khàn đặc hỏi người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.

Tối sinh nhật của Lục Hạc Nam, Lương Quyến đỗ xe ở hầm dưới khu nhà cạnh sông. Đúng lúc đó Đồng Hân Nhiên nhận được cuộc gọi từ nhà sản xuất bộ phim tiếp theo, yêu cầu cô sáng hôm sau cùng các đạo diễn phụ đơn vị và người đại diện đến Vân Thành bàn hợp đồng.

Không thể có nữa — mấy chữ đó quá nặng nề.

Anh nhận lấy khẩu trang từ tay cô ấy, cúi đầu, tỉ mỉ và nhẹ nhàng đeo lên cho Lương Quyến.

"Cố thêm chút nữa, tổ tông của tôi ơi! Sắp đến rồi!" Cảm nhận được phần lớn trọng lượng của Lương Quyến đã đè lên người mình, Đồng Hân Nhiên loạng choạng suýt ngã.

Lương Quyến kéo dài giọng "ừm" một tiếng, do dự nhìn anh vài giây, sau đó mới đưa chai nước lên môi, nhấp từng ngụm nhỏ, để dòng nước mát lạnh dịu ngọt xoa dịu cổ họng khản đặc.

"Đáng tiếc là... chúng ta sẽ không thể có con nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồng Hân Nhiên hoảng hốt kêu lên một tiếng, khẩu trang còn đang cầm trong tay, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lương Quyến lảo đảo mấy bậc cuối, đầu gối khụy xuống, cả người ngã nhào về phía trước.

Phục vụ của hội sở rất chu đáo, từ sớm đã mở rộng cửa, đứng hai bên cúi chào tiễn khách, nhiệt tình mời họ lần sau quay lại.

Men rượu dẫn đường cho cơn bùng nổ cảm xúc, Lương Quyến khóc đến kiệt sức. Trước khi thiếp đi, cô chỉ cảm thấy nước mắt của cả đời này có lẽ đã khóc cạn trong đêm nay.

Bao năm xa cách, cô vẫn nhớ, mà anh cũng chưa từng quên.

Lương Quyến nghe vậy thì bĩu môi, khuôn mặt bị khẩu trang che kín mít, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ươn ướt.

Giọng cô nhẹ như gió thoảng, gần như đang lẩm bẩm một mình: "Chờ đến khi muốn có con."

[Em đã biến quá khứ của đôi ta thành một bộ phim, như một sự hiến tế cho ngày gặp lại.]

"Đây mới thật sự là món quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh."

"Ngày chiếu được định rồi sao?" Lục Hạc Nam cúi đầu, nhìn chằm chằm vào dòng chữ in nổi trên đó — ngày 3 tháng Hai năm sau.

Chẳng ngờ giây tiếp theo, người mềm nhũn như không có xương đang tựa vào lòng cô bỗng thoát khỏi cánh tay cô, lao ra khỏi cửa giữa cơn gió đêm, loạng choạng chạy xuống bậc thang.

Đó là một bộ phim chào mừng đặc biệt, dự kiến ra mắt toàn quốc vào Quốc khánh năm sau, quy tụ các đạo diễn hàng đầu trong ngành, mỗi người phụ trách một phần. Diễn viên tham gia, dù chỉ là vai phụ vài giây, đem sang phim thương mại khác cũng đủ kéo doanh thu.

Chưa đến cửa, cơn gió nhẹ lướt qua hành lang đã mơn man lướt qua khuôn mặt đỏ hồng của Lương Quyến.

Anh vô thức siết chặt tay cô, rồi lại kéo cô vào lòng lần nữa — ôm chặt đến mức như muốn hoà cô vào máu thịt lạnh giá của chính mình.

Khoảng cách từ Bắc Thành đến Vân Thành không xa, mua vé tàu cao tốc phút chót thì không kịp, may mà lái xe cao tốc cũng chỉ mất hai tiếng. Có điều, xe của Đồng Hân Nhiên vừa đưa đi bảo dưỡng, cô đành phải mượn xe của Lương Quyến.

Chương 165: Như một sự hiến tế cho ngày gặp lại

Đoàn phim vẫn chưa giải tán hết, tranh thủ lúc chờ xe, mọi người vẫn đứng lác đác bên lề đường chuyện trò. Từ khoé mắt họ vẫn có thể thấy rõ cặp đôi đang ôm nhau dưới ánh trăng. Lương Quyến vốn da mặt mỏng, dù có hơi men cũng không dám quá làm càn trong lòng Lục Hạc Nam.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Như một sự hiến tế cho ngày gặp lại