Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Xứng đôi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Xứng đôi


Ngồi sau màn hình theo dõi, anh ta trông ngóng mãi, rốt cuộc đến hoàng hôn, mới thấy bóng Chúc Linh Linh trong chiếc váy đỏ rực bồng bềnh giữa đầm lau sậy, mái tóc cũng tung bay theo gió.

"Anh rất nhớ em."

"Anh thì không nhớ em sao?" Lương Quyến ngẩng đầu lên từ lòng anh, nơi khóe mắt lấp lánh ánh lệ, đúng lúc chạm vào tay áo Lục Hạc Nam.

"Tôi biết c·h·ế·t liền." Ghi chép viên liếc anh một cái, rồi lại chau mày đoán nhỏ: "Không lẽ là bạn trai mới của Linh Linh?"

Anh Lý kéo dài giọng, đi gần nửa vòng quanh trường quay, cuối cùng tìm thấy Lương Quyến đang bám lấy trưởng nhóm hậu cần, cắm đầu học hành như muốn thi vào học viện.

Đạo diễn casting thở dài một hơi, đầy vẻ hài lòng nhìn cặp đôi đang ôm nhau say đắm giữa bãi lau, vui vẻ vỗ vai cậu ghi chép phim còn đang ngơ ngác, rồi trêu ghẹo: "Sao hả? Tôi đã bảo cái người đó không hợp với Linh Linh mà." Đạo diễn ôm vai anh ta, hất cằm về phía xa xa, "Thấy chưa? Đây mới gọi là xứng đôi. Cậu tưởng bao nhiêu năm tôi chọn diễn viên, là chọn chơi chắc?"

Ánh mắt ấy vừa tha thiết vừa cố chấp, khiến Lục Hạc Nam buộc phải nhẹ nhàng cúi người dỗ dành.

Chị Tần chưa từng thấy Lương Quyến như vậy, nhất thời cũng ngây người, chỉ biết gật đầu cho cô rời đi.

Tiếc là tâm trạng ấy không kéo dài được bao lâu.

Thật chẳng có chút tiền đồ gì cả. Cô vừa bĩu môi tự mắng mình, vừa siết chặt vòng tay đang ôm lấy eo Lục Hạc Nam.

Bàn tay đang cầm cuốn sổ của Lương Quyến siết chặt, những trang giấy ghi chi chít ghi chú bị vò đến nhăn nhúm, phơi bày những bí mật tuổi trẻ tràn đầy hy vọng và khao khát.

Ông lớn. Tim Lương Quyến như ngừng đập.

"Không hợp á? Nam thanh nữ tú, tôi thấy cũng hợp mà?" Người ghi chép thích cãi lý nhíu mắt nhìn kỹ người đàn ông giữa bãi lau, từng cử chỉ đều toát lên phong thái ung dung.

Anh Lý nổi hứng, tay múa loạn trước sau để miêu tả, nhưng mới vung được mấy cái, vừa thấy cái bóng của mình dưới đất hệt như tên hề múa may, khí thế vừa lên liền tụt dốc.

"Lương Quyến! Quyến Quyến!"

"Chị Tần, em có thể ra ngoài một lát được không? Em quay lại ngay."

Cuối cùng anh cúi xuống, hơi thở lướt qua lông mày cô, qua sống mũi, rồi dừng lại nơi cánh môi đỏ mọng. Đến khi hơi thở hai người hoàn toàn hòa nhịp, anh mới trân trọng đặt xuống một nụ hôn.

Chúc Linh Linh bước xuống từ ghế sau xe, người nhanh trí lập tức đoán được trong xe chắc chắn còn có ai đó nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày đầu gặp mặt, Lương Quyến tò mò đến mức đứng sát bên Chúc Linh Linh, len lén quan sát người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, vậy mà nhìn kiểu gì cũng không thấy nổi nửa điểm khí chất nghệ sĩ.

"Sao anh lại đến?" Khóe môi Lương Quyến rõ ràng đang cười, nhưng vừa mở miệng, chẳng hiểu sao lại mang theo uất ức, nghe kỹ còn lẫn cả tiếng nức nở.

Lục Hạc Nam bất đắc dĩ thở dài, vòng một tay ôm chặt cô vào lòng, tay còn lại đưa lên che đôi mắt khiến người khác muốn phạm tội ấy.

Sư phụ mà Chúc Linh Linh giới thiệu cho Lương Quyến – Vương Hải Nguyên – tuổi không lớn, chỉ tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu. Khuôn mặt búng ra sữa, sống mũi cao, gọng kính dày đen sì đặt trên mũi, toàn thân mang theo kiểu hài hước của người trẻ đã thành danh.

Tay đang cầm bút của Lương Quyến khựng lại rất nhẹ, lông mi run rẩy, ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu một thoáng rồi bị cô phủ nhận ngay lập tức.

"Ở đây đoán tới đoán lui làm gì, cứ đi hỏi Lương Quyến là xong, cô ấy là bạn Linh Linh mà, chắc chắn biết chút tin tức gì đó nóng hổi." Người bên tổ máy quay cũng bỏ thiết bị xuống, chọn một vị trí tốt để hóng chuyện.

Lương Quyến thông minh, EQ cao, lại xinh đẹp, từ diễn viên chính đến hậu cần trong đoàn phim đều quý mến cô – chỉ trừ sư phụ Vương Hải Nguyên, người cứ thấy mặt cô là lại cau có.

Bị thế giới điện ảnh chấn động đến choáng váng, Lương Quyến cũng không quên thầm chửi bản thân trong lòng một trận vì cái thói đánh giá người khác bằng vẻ ngoài.

"Có đàn ông thì có gì ghê gớm đâu?" Người nói là quản lý hậu cần – một người phụ nữ gần bốn mươi, chưa kết hôn, chưa sinh con, nhưng vẫn giữ được vẻ mặn mà quyến rũ.

Ai đây? Ông lớn thâm tàng bất lộ nào đến thăm đoàn phim sao? Đó là suy nghĩ đầu tiên mà cả đoàn đồng loạt nảy ra.

Anh Lý lau mồ hôi trán, bước lên một bước, thấp giọng nói thêm: "Còn đến cùng với một người đàn ông."

Đôi mắt đẫm sương ấy nhìn anh chằm chằm, trong veo đến mức Lục Hạc Nam có thể nhìn thấy rõ bóng mình phản chiếu.

Trong mắt cô chỉ có anh. Và mãi mãi chỉ là anh.

"Trời đất ơi, chuyện gì đây?" Anh Lý vừa nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng ấy, suýt nữa há hốc miệng đến rớt cằm.

"Không giống đâu." Đạo diễn casting đứng khoanh tay, lắc đầu chắc nịch, "Hai người đó nhìn chẳng hợp gì cả."

"Dương Nhất Cảnh mà anh không nhận ra à? Trước dịp nghỉ lễ Quốc tế Lao động chúng ta còn gặp nhau một lần, cậu ta còn nhờ anh đặc biệt chăm sóc em trong đoàn!" Thấy Lương Quyến không nói được tin gì giá trị, giọng điệu của anh Lý có phần gấp gáp.

"Không phải là một chút." Giọng trầm ấm, ngữ điệu mềm mại, từng chữ như chứa cả biển tình.

Trước khi chính thức bấm máy 'Nhớ Lan Nhân', trùng vào kỳ nghỉ lễ 1/5, "người học thành tài" Lương Quyến vẫn xách vali ở lì trong đoàn phim của Vương Hải Nguyên, cả ngày quanh quẩn cạnh màn hình theo dõi, vừa nghe vừa quan sát, làm nhiều nói ít, tự mình cảm nhận sức hấp dẫn mãnh liệt của nghệ thuật điện ảnh.

Nhưng người lớn tuổi thì tay chân không linh hoạt, đến khi anh ta vòng qua nửa phim trường, chen được vào hàng đầu, thì chỉ kịp thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng không màng tất cả chạy qua bãi lau cao đến nửa người, lao vào vòng tay của người đàn ông đẹp như trăng thanh gió mát ấy.

Tới ngày thứ năm ăn ở sinh hoạt cùng đoàn, Vương Hải Nguyên bị tra khảo một ngày mười vạn câu hỏi "vì sao" của Lương Quyến đến mức tai muốn nổ tung.

"Linh Linh đến đón em rồi." Anh Lý sốt ruột trong lòng, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.

Câu nói này coi như đâm trúng chỗ ngứa, anh Lý cười khan hai tiếng, tỏ vẻ huyền bí bước đến bên hai người phụ nữ.

Anh Lý dù gì cũng có tuổi, nhìn theo bóng lưng áo sơ mi tung bay của Lương Quyến, phải mất vài giây mới phản ứng kịp, rồi vội vã đuổi theo để hóng chuyện.

"Trời ơi, ai vậy trời?" Anh Lý bên hậu cần nghe thấy động tĩnh cũng bỏ dở việc, len lỏi lên phía trước, huých huých cánh tay người ghi chép bên cạnh, giọng đầy hóng hớt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mãi đến khi màn giới thiệu bản thân vòng vo quen thuộc kết thúc, rồi được Chúc Linh Linh dẫn đi ngồi xuống một cách khách sáo, Vương Hải Nguyên mới hắng giọng, nghiêm mặt lại, bắt đầu giảng dạy kiến thức chuyên ngành điện ảnh với ngữ điệu sinh động. Phải đến lúc ấy, Lương Quyến mới như tỉnh mộng, nhận ra người đàn ông đang thao thao bất tuyệt trước mặt mình, thực sự là một kho báu đáng giá biết bao.

"Là Dương Nhất Cảnh phải không?" Lương Quyến lại cầm bút, không ngừng viết tiếp.

Anh ta đang tìm người.

Vậy nên cái người khí thế hơn người, thân phận bí ẩn ấy, không phải là bạn trai của Chúc Linh Linh, mà là của Lương Quyến?

Cảnh quay của bộ phim được thực hiện ở công viên ngập nước thuộc vùng ven Bắc Thành, cách đó khá xa, dù Chúc Linh Linh có phi ngay đến thì cũng phải chiều tối mới tới nơi.

Chỉ năm ngày thôi, vậy mà cái ôm quen thuộc ngày nào cũng trở nên xa lạ. Khoảnh khắc được ôm lại, cô mới thực sự thở phào. Lục Hạc Nam cũng buông lỏng, để mặc trái tim lạc lối điên cuồng.

"Không lẽ bị đạo diễn Vương 'gói lại' rồi đuổi về rồi?" Một cameraman mới vào đoàn chưa quen tính tình đạo diễn lỡ miệng đùa cợt.

"Chuẩn luôn." Anh Lý gật đầu tán đồng, "Hơn nữa, nếu là bạn trai thì sao Linh Linh không ngồi ghế phụ?"

"Có chuyện gì vậy anh Lý?" Lương Quyến ngẩng đầu hờ hững hỏi, rồi lại đưa quyển sổ trong tay đến trước mặt trưởng nhóm hậu cần, nhờ chị xem mình ghi có sai gì không.

Quản lý hậu cần vốn đã miễn nhiễm với cánh đàn ông, cười khẽ hai tiếng, vừa định quay sang tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở với Lương Quyến thì thấy cô gái lúc nào cũng tràn đầy sức sống ấy, nay lại như người mất hồn.

Không biết có phải là câu chúc "được trời quyến cố, mọi sự hanh thông" mà Lục Hạc Nam hay nói thật sự linh nghiệm hay không, mà trong suốt quá trình quay 'Nhớ Lan Nhân', tám chữ ấy lại thực sự linh ứng trên người Lương Quyến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi môi của bà vừa hé mở, còn chưa kịp thốt ra câu nào đã bị lời nói của Lương Quyến chặn lại.

"Lão Vương không phải người vô tình vậy đâu! Cậu còn tưởng anh ấy không thích Lương Quyến thật đấy à?" Anh Lý đã theo Vương Hải Nguyên nhiều năm hừ lạnh, lười giải thích thêm, quay đầu chen vào đám người tìm Lương Quyến.

Không còn cách nào, dựa vào chút lương tâm còn sót lại và chút tình thầy trò, Vương Hải Nguyên đành miễn cưỡng dẫn Lương Quyến đến hiện trường phim chờ đợi. Trong lúc quay phim, bất kỳ ai tinh ý cũng có thể nhận ra tâm trí của đạo diễn đã bay đi chỗ khác.

Một lúc sau, anh mới khàn giọng đáp: "Anh đoán là em nhớ anh một chút."

Buổi học đầu tiên còn chưa kết thúc, cô đã nói cười thân thiết với Vương Hải Nguyên, câu đùa cũng văng ra không hề ngại ngùng. Thấy hai người hợp nhau như vậy, buổi học thứ hai, Chúc Linh Linh cũng yên tâm để mặc họ, tự đi lo chuyện của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có đàn ông thì thật sự không có gì đặc biệt, chỉ là cái phong thái đó nhìn qua đã biết không tầm thường."

"Thôi, các cô tự đi mà xem! Tôi học không ra cái dáng ấy đâu!" Anh Lý phất tay về phía xa, giọng điệu đầy thất vọng nhưng tò mò vẫn còn vương lại, "Mọi người đều đang đoán có phải là ông lớn nào đến thăm đoàn không."

Đêm trước hôm cô lên đường tìm Vương Hải Nguyên, ở Kinh Châu vừa xảy ra chuyện, chỉ một cuộc điện thoại ngắn ngủi đã khiến người vốn ít khi để lộ cảm xúc như Lục Hạc Nam thay đổi sắc mặt, sau đó liền tức tốc quay về Kinh Châu trong đêm. Mới chỉ năm ngày, làm sao có thể quay lại nhanh đến vậy được?

Quả nhiên, ngay sau đó, một bóng dáng khác xuất hiện – khí chất áp đảo cả chiếc váy đỏ rực rỡ của Chúc Linh Linh. Một người đàn ông trẻ tuổi, khoác áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất trầm ổn, từ tốn bước vào tầm mắt của mọi người.

"Phải ha!" Anh Lý vỗ đùi, quay đầu tìm quanh, "Lương Quyến đâu rồi?"

Trước bao ánh nhìn, Vương Hải Nguyên đanh mặt, không nói một lời liền rút điện thoại ra gọi thẳng cho Chúc Linh Linh, mắng cho một trận, đòi cô lập tức đến đón Lương Quyến về.

Khó khăn lắm mới chờ đến ngày cuối kỳ nghỉ, hôm ấy trời trong gió mát, thời tiết cũng đẹp như tâm trạng của Vương Hải Nguyên vậy.

Không phải Dương Nhất Cảnh. Trái tim Lương Quyến lại rối loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng đang ngập trong hạnh phúc, Lương Quyến lại chỉ nghe thấy một chữ "không", cô ngẩng đầu đầy kinh ngạc, hơi thở dồn dập, hàng mi ướt lại sắp rơi thêm lần nữa.

Tưởng rằng sắp có thể quay về những ngày tháng yên bình, Vương Hải Nguyên vừa nhẩm nhẩm hát, vừa nhẹ nhàng bước lên xe buýt của đoàn phim, còn chưa kịp hô một câu "mọi người đông đủ rồi, xuất phát thôi", thì đã thấy Lương Quyến ngồi ở hàng ghế sau ôm cái ghế gấp, cười tươi rói, lẫn vào đám người.

Chiếc áo sơ mi trắng của Lương Quyến mỏng và mềm, bên trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây. Bàn tay to lớn của Lục Hạc Nam dán chặt lên lưng cô, dường như xuyên qua lớp áo, cảm nhận được làn da mịn màng.

Năm ngày qua chắc là Lục Hạc Nam rất bận, mỗi lần gọi điện đều là lúc sắp đi ngủ, lời chưa kịp nói mấy câu đã vội vàng cúp máy. Nỗi nhớ dần chiếm lấy tâm trí Lương Quyến, cô chỉ có thể không ngừng chạy khắp phim trường để phân tán sự chú ý.

Chương 92: Xứng đôi

Người với người, thật sự không thể so bừa được. Không phải tự ti, mà là tự rước nhục.

Một đoàn phim như của Vương Hải Nguyên – âm thầm, không tên tuổi, chẳng gây nên nổi một gợn sóng trong giới giải trí – lấy gì để khiến ông lớn phải thân chinh đến tận nơi?

Cửa bên ghế lái nhẹ nhàng khép lại, người đàn ông kia không giống như Chúc Linh Linh bước thẳng tới, mà chỉ đứng yên phía trước đầu xe, ngược ánh hoàng hôn, hất nhẹ vành mũ, ánh mắt tùy ý quét qua hiện trường quay.

Giữa bãi lau rộng mênh mông ngăn cách bãi đỗ xe và hiện trường quay, xe không vào được, chỉ có thể dừng bên đường.

"Ồ, Linh Linh đến rồi hả, anh bảo cậu ấy chờ em một chút." Lông mày Lương Quyến hơi nhướng lên một cái, có chút vui vẻ thoáng qua, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cô lại cúi người nghe giảng tiếp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Xứng đôi