Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Đường Cùng
Chương 11: Đường Cùng
Không sai, trước mắt đã là đường cùng.
“Không có gì!” Tôi dè dặt trả lời. Diệp Nhã Tuyết ra hiệu tôi trở về chỗ, rồi cẩn thận dùng bông để lau sạch các v·ết m·áu trên khóe miệng tôi.
“Cậu không sao chứ?” Diệp Nhã Tuyết nhìn thấy gương mặt tôi, liền hỏi. Cô ấy lo lắng nhìn tôi và rút bàn tay ra khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi lắc đầu, có chút tiếc nuối, và nói: “Không sao, tớ không sao!”.
Tính tôi vốn cẩu thả và gia cảnh cũng chẳng khá giả gì, áo quần quê mùa cũ kỹ. Từ tiểu học đến trung học, nhiều bạn nữ xem thường tôi. Diệp Nhã Tuyết là bạn học nữ đầu tiên không quan tâm đến những điều đó.
Lúc này đây, tôi nhận ra mình đã thích Diệp Nhã Tuyết, một cô gái dịu dàng và tinh nghịch đáng yêu.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Nhã Tuyết ra với băng keo cá nhân và chai cồn khử trùng v·ết t·hương, sau đó kéo tôi trở về lớp học. Lúc này, gần như ai cũng đi căn tin ăn tối, chỉ còn lại vài học sinh trong lớp.
Cồn sát trùng lau đến đâu thì da thịt tôi đau rát đến đó. Nhưng được nhìn gương mặt dịu dàng của Diệp Nhã Tuyết, trái tim tôi lại loạn nhịp. Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai tỏ ra quan tâm tôi như cô ấy.
Thấy chúng tôi trở về, có người châm chọc: “Hai người các cậu đã bỏ trốn đi đâu vậy? Trương Hằng, mặt cậu bị làm sao thế kia?”
Nếu không nghĩ cách phát ra tín hiệu cầu cứu, chắc chắn chúng tôi sẽ c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng dù ta suy nghĩ cỡ nào cũng không tìm được cách, mãi đến tận khi cậu đột nhiên thốt lên là cậu vô cùng mệt mỏi, tớ mới vô tình phát hiện ra vài điều, kết hợp với việc nữ sinh từng t·ự s·át vào ba năm trước, cuối cùng tớ cũng đã hiểu lí do.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Diệp Nhã Tuyết thoáng chút thẹn thùng, cúi xuống cười nói nhỏ: “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tớ cứ cho rằng ma quỷ dùng cái cầu thang này, sửa tên số tầng để đánh lừa chúng ta, nhưng giờ ta mới phát hiện, tất cả đều là giả. Chỗ chúng ta đang đứng, những gì chúng ta đang nghe, đều là giả.” Tôi đột nhiên mắng khẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi cứ thế giằng co với chính mình suốt năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng đã tỉnh táo trở lại. Hiện giờ tôi không còn sợ nữa, trong lòng cũng không lo lắng, ngược lại, tôi đang có một cảm giác hưng phấn khó nói thành lời.
“Mau nghĩ đi, đồ phế vật này. Học hành không giỏi, gia đình không tốt, không có ai thích, phế vật như mày nếu không nghĩ được cách nào thì sống còn có tích sự gì, chi bằng c·hết ở đây cho rồi.” Tôi vừa tự mắng mình, vừa điên cuồng hét lên.
“Cậu làm gì vậy, đây chẳng phải đi về chỗ cũ sao?” Diệp Nhã Tuyết thắc mắc.
Quả nhiên, chúng tôi đã xuống tới tầng trệt. Bên cạnh cầu thang là cánh cửa chính, chứng tỏ suy luận của tôi hoàn toàn chính xác. Cuối cùng, chúng tôi đã thoát ra khỏi nơi nguy hiểm này.
“Tớ đã biết cách thoát ra ngoài rồi.” Tôi cười lạnh, dứt lời, tôi nắm tay Diệp Nhã Tuyết kéo đi về phía cầu trang trong. Lúc này, ngoài trời đã tối dần, đêm sắp đến.
“Sao vậy, tớ làm cậu đau hả?” Cô ấy vừa lau v·ết t·hương vừa nhìn tôi lo lắng, quan tâm tới từng biểu cảm trên gương mặt tôi. Chỉ cần tôi nhăn nhẹ, cô ấy sẽ lập tức dừng lại, cử chỉ dịu dàng khiến tôi vô cùng cảm động.
“Đó chính là...” Tôi dừng lại một chút, đảo mắt nhìn khoảng tối xung quanh rồi giận dữ hét lên: “Nãy gờ chúng ta vốn không đi đủ, cứ vòng vòng giữa tầng bốn với tầng năm mà thôi.”
Trời tối mịt, tôi lấy điện thoại ra xem, thì thấy đã sáu giờ chiều, đến giờ ăn tối. Lúc này, tôi mới nhận ra cả mặt mình đã sưng phù. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngay từ đầu tớ đã thấy nghi rồi, trên đời này dù nhà cao tầng tới đâu đi nữa thì đều phải có lối ra, chỉ cần người trong đó đi xuống hoặc là leo lên, thì đều có thể tới tầng trệt hoặc là sân thượng. Nhưng nãy giờ chúng ta đi lên hay đi xuống gì cũng đều là lầu hai, không có gì khác biệt.”
“Trầy xước khắp mặt thế kia mà cậu còn nói là không sao?” Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi lo lắng và nói: “Giờ này phòng y tế cũng đóng cửa rồi. Cậu ở đây đợi tớ một lát nhé!”
“Đây chính là toàn bộ sự thật, muốn thoát khỏi cầu thang quỷ quái này, chỉ có một cách, đó chính là làm ngược lại. Không cần phải lục lọi tìm kiếm đường đi khác, cũng không cần quan tâm tới những thứ xung quanh, vì tất cả đều là giả.” Tôi lạnh lùng nói, sau đó kéo Diệp Nhã Tuyết tiếp tục đi.
“Cậu không đánh thì tớ tự đánh.” Dứt lời, tôi tự tát mình mấy bạt tai liên tục. Diệp Nhã Tuyết ngơ ngác, đến mấy phút sau cố ấy mới phản ứng được, vội vàng giữ chặt tay tôi.
“Đi thôi, hãy mau rời khỏi cái ký túc xá ma ám này.” Tôi quay đầu lại nói. Diệp Nhã Tuyết gật đầu đồng ý, và hai chúng tôi chạy thật nhanh. Trong chốc lát, ký túc xá đã bị bỏ lại phía sau.
Còn Diệp Nhã Tuyết thì cứ ngơ ngác nhìn tôi, cũng đã không còn ngăn cả tôi nữa, chỉ có một vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nếu không nghĩ cách để tiềm năng của mình bộc phát ra, thì tôi nhất định sẽ c·hết. Mặt tôi bắt đầu sưng lên, khóe miệng cũng đã rướm máu, mà tư duy của tôi vẫn chưa tập trung lại được. Đầu óc tôi liên tục tính toán.
Chúng tôi chẳng còn nhiều thời gian nữa, kéo tay cô ấy, tôi tiếp tục đi về phía cầu thang. Tới nơi, tôi đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó chụp cánh tay của Diệp Nhã Tuyết, xoay người lại đi theo hướng ban nãy.
“Ma quỷ đánh lừa cảm giác của chúng ta, khi chúng ta nghĩ là mình đang đi lên thì thật sự là chúng ta đang đi xuống, và ngược lại. Như vậy, dù chúng ta xuống hay lên gì thì cũng không thể ra ngoài, lúc đó, chúng ta sẽ nghĩ tới việc nhảy xuống. Nhưng thật ra chúng ta đang ở lầu năm, nhảy xuống chỉ có c·hết.”
"Chúng ta sống rồi!" Tôi mệt mỏi nhưng vẫn kéo tay Diệp Nhã Tuyết. Cô ấy cũng xúc động gật đầu thật mạnh, và tôi xoay người kéo cô ấy chạy khỏi ký túc xá.
“Trương Hằng, cậu làm gì vậy hả, đã đến nước này rồi mà.” Diệp Nhã Tuyết khóc nức nở.
“Không, đây mới chính là lối đi thật sự.” Tôi cười khẩy.
“Đây vốn vẫn là một cái cầu thang bình thường, sở dĩ chúng ta nghĩ nó mãi mãi không có đường ra, là vì chúng ta cứ đi lên rồi đi xuống, lặp đi lặp lại, chỗ chúng ta đặt chân tới toàn là lầu hai, nhưng cùng lắm cũng chỉ có năm tầng mà thôi, như vậy, dù chúng ta đi lên rồ lại đi xuống thêm một vạn năm, cũng không có cách thoát ra ngoài.”
“Song, ma quỷ có thể đánh lừa cảm giác, nhưng không thể nào đánh lừa được thể lực của chính chúng ta. So với đi xuống thì leo lên tốn thể lực nhiều hơn gấp bội, một người có thể đi xuống hơn mười tầng lầu liên tục, nhưng không thể nào leo lên cũng chỉ là mười tầng. Cho nên muốn biết mình rốt cuộc là đang đi xuống hay đi lên, chỉ cần căn cứ vào thể lực khi mình đi cầu thang là được.”
Cô ấy để tôi ngồi đợi trước cổng ký túc xá nữ và xoay người chạy vào trong. Vì nam sinh không được phép vào ký túc xá nữ nên tôi không thể theo vào.
Sau đó, tôi tiếp: “Có thể ma quỷ đang đánh lừa giác quan của chúng ta, nhiễu loạn thị giác thính giác của chúng ta, lầu hai mà chúng ta đang thấy đang nghe đều là giả hết.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.