Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: La Bàn Thái Công
Chỉ vỏn vẹn mười phút, tôi đã về tới nhà, lúc tôi lấy điện thoại ra tính nhắn tin báo cho Diệp Nhã Tuyết biết, thì đột nhiên nhớ tới sự tình lúc nãy, cùng với sự nhiệt tình của cô ấy.
“Ha ha, không sao cả, đợi tớ trở về tớ sẽ đích thân đến xin lỗi cậu, cùng lắm thì lấy thân tạ tội!” Nghĩ tới đây, khóe miệng tôi thoáng hiện một nụ cười xấu xa.
“Em là ai?” Tôi nhìn bé, hỏi, bé gái này chỉ tầm khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc đồ màu hồng, gương mặt hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt thì lại rất hưng dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyến xe khởi hành, khung cảnh bên đường bắt đầu chuyển động, rất nhanh, đồi núi xuất hiện ngoài cửa sổ, suốt chuyến đi, tôi ngồi trên ghế, liên tục nhắn tin zalo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đúng lúc này, chiếc xe đột nhiên thắng gấp, tôi bất ngờ ngã nhào về phía trước, sau khi lấy lại thăng bằng, liếc nhìn xung quanh, mặt tôi liền biến sắc.
“Ngốc thật, Diệp Nhã Tuyết cố ý bảo mình ở lại, vậy mà mình lại từ chối rồi ư!” Tôi ngây người lẩm bẩm, vậy là tôi đã đánh mất một cơ hội tốt rồi, nhớ lại hình ảnh Diệp Nhã Tuyết quấn mỗi chiếc khăn tắm, tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Tiếc là cơ hội đã trôi qua, vì sự ngốc nghếch của tôi.
“Ôi Tiểu Vỹ, con về thăm bà nội hả?” Một người đàn ông trung niên đang quét sân, nhìn thấy tôi liền hỏi.
Đoạn đường đi hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng tới nơi rồi. Quê của tôi là Trần Gia Câu, một vùng nông thôn hẻo lánh, con người đơn thuần chất phát, vì đa phần người trẻ tuổi đều đi làm xa, nên hơn phân nửa thôn Trần Gia Câu là người lớn tuổi.
Tôi ngây người nhìn cô ấy, nhưng rất nhanh, tôi ngập ngừng nói: “Bảy giờ rồi, tớ phải về.”
“Tại sao? Ba mẹ em đã biến mất cả rồi!” Cô bé buồn rười rượi nói.
“Đúng là hiện tại không có bất cứ manh mối nào, cũng chẳng ai biết kẻ độc ác đứng sau là người hay ma, ngoại trừ vào ngày có đợt bỏ phiếu ra, chúng ta không có cơ hội nào để tiếp cận nó hết.”
Khi tôi leo lên xe cũng là lúc nó từ từ lăn bánh, bà nội tôi đang sống tại một vùng nông thôn hẻo lánh, kể từ lúc ba mẹ tôi chuyển lên thành phố, bà nội chỉ sống có một mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xem ra, ngày mai mình phải đi thăm bà nội rồi!” Tôi nằm trên giường lẩm bẩm, buông điện thoại xuống rồi ngủ lúc nào không hay.
Hàng ghế của tôi vốn chỉ có một mình tôi ngồi, trên xe cũng chỉ có hai mươi ba, hai mươi bốn người, chỗ trống còn rất nhiều. Lúc nãy, ghế cạnh tôi không ai ngồi, mà bây giờ, bỗng xuất hiện một bé gái.
“Chúng ta phải nghĩ mọi cách, để tìm ra h·ung t·hủ đứng đằng sau những chuyện này, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có khả năng sống sót.” Tôi bình tĩnh phân tích.
“Đừng sợ, có chuyện gì em cứ nói với anh!” Tôi nhìn cô bé và nói, có điều, linh cảm mách bảo tôi, cô bé này có vẻ như có gì đó bất thường, bởi vì sau chiếc đầm xinh đẹp, làn da của bé vô tái nhợt, khiến tôi cảm thấy hơi rùng mình.
“Lương duyên trắc trở, nhất định phải chịu cô độc cả đời rồi.” Tôi thở dài than thở, nhưng khi tiếc nuối qua đi, tôi nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, bắt đầu suy nghĩ về ngày mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xe cũng đã chạy một đoạn đường khá dài, vì ngồi lâu nên tôi bắt đầu th·iếp đi, bỗng nhiên tôi giật mình, trên chiếc ghế trống bên cạnh tôi, đột nhiên có một bé gái.
Ngồi trên chiếc xe này đều là quỷ, lúc nãy, nếu tôi xuống xe trễ một chút thôi, thì không biết hậu quả sẽ thế nào. Nghĩ tới đây, tôi thấy lạnh sống lưng. Vội ngoắt một chiếc xe ôm, tôi tiếp tục lên đường về quê.
Trên zalo, Diệp Nhã Tuyết có vẻ như đang phớt lờ tôi, dù tôi nhắn cho cô ấy hàng chục tin nhắn, cô ấy cũng chẳng thèm trả lời, khiến tôi không biết nói thêm gì nữa, vì tôi đã vô tình không hiểu được ý muốn của cô ấy, nên chắc bây giờ cô ấy đang rất tức giận.
“Anh không có thời gian để giải thích với em.” Tôi lạnh lùng nhìn cô bé, sau đó nói với tài xế: “Tôi muốn xuống xe!”
Trần Gia Câu là một thôn nhỏ xinh đẹp, dòng sông nhỏ lọt thỏm uốn lượn theo thung lũng tạo thành một dải lụa mỹ miều, đường vào thôn không được trải nhựa mà rải đầy đá vụn, tạo thành những lối mòn nhỏ, khu rừng xanh um bao bọc lấy thung lũng, kèm theo những dãy ruộng bậc thang ngay ngắn thẳng hàng.
“À, nó có tài khoản zalo, nếu vậy chắc chắn phải đăng ký địa điểm, chỉ cần tìm ra được nơi đăng ký trong tài khoản, thì chắc sẽ tìm được nó đó.” Tôi bất ngờ suy đoán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà nội tôi rất có uy tín trong thôn, gần như là một vị thần, thường ngày hay trị bệnh cứu người, rất có thanh danh. Vì vậy, ở thôn Trần Gia Câu này, địa vị của bà cực cao, người cháu như tôi cũng hưởng ké không ít vinh quang.
Mặc dù ba mẹ tôi nhiều lần muốn đưa bà nội lên thành phố ở cùng, để tiện chăm sóc, nhưng bà nội nhất quyết không chịu, bà cho rằng không khí ở thành phố không trong lành, vì vậy, vẫn muốn sống một mình ở quê, mỗi năm được nghỉ hè, tôi thường được ba mẹ cho về quê thăm bà, ký ức tuổi thơ của tôi gắn liền với miền quê này.
“Bây giờ cũng trễ rồi, hay là cậu ở lại đây đi.” Diệp Nhã Tuyết do dự một hồi rồi đột nhiên nói.
Chương 23: La Bàn Thái Công
Tôi không hề phát hiện ra điều này, chỉ nhìn cô ấy một cái, rồi đắc ý nói: “Tớ sẽ cho cậu thấy, thế nào là tốc độ thật sự.” Dứt lời tôi liền xoay người rời khỏi nhà của Diệp Nhã Tuyết.
Tôi thấy, so với vị Đạo gia Trần Đạo Lĩnh kia, bà nội tôi còn có phong độ của cao nhân hơn, nhưng mà tôi chưa bao giờ nghe bà nói, bà biết cách xua đuổi ma quỷ.
Sáng hôm sau, tôi mua vé xe, chuẩn bị về quê thăm bà nội, nhân tiện tìm cái la bàn tổ truyền, không chừng cái la bàn này có thể giúp được tôi.
Thế nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng nào để mà ngắm cảnh, những gì tôi đang làm, liên quan tới sống c·hết.
“Cũng chưa trễ lắm, mới bảy giờ thôi, cậu sợ tớ về không kịp à?” Thấy cô ấy không vui, tôi nghĩ Diệp Nhã Tuyết đang xem thường mình. Còn Diệp Nhã Tuyết giương mắt ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt to tròn đầy giận dữ, xen lẫn chút xấu hổ.
“Vậy thì tốt quá, anh ơi, anh hứa giúp em tìm ba mẹ thật chứ?” Cô bé nhìn tôi đầy kỳ vọng, ánh mắt yếu ớt cùng với gương mặt bé nhỏ tội nghiệp này, khiến tôi không thể nào từ chối.
Tài xế quay lại nhìn tôi, sau đó cửa xe bắt đầu mở ra, tôi xoay người bước xuống, sau khi chiếc xe từ từ lăn bánh, nhìn bóng xe xa dần, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thôi, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.” Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi nói, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy khơi gợi.
Nhưng cho dù sống được lần này, thì cũng chỉ là lay lắt mà thôi, mấu chốt vẫn là tìm ra được kẻ chủ mưu sau lưng.
“Anh ơi! Em bị lạc mất ba mẹ rồi, em sợ lắm!” Cô bé nói đầy hoảng hốt.
“Xin lỗi em, anh không hứa được.” Tôi lắc đầu nói.
Chỉ còn ngày mai, trong vòng một ngày, tôi nhất định phải nghĩ ra cách để có được ba mạng, như vậy mới sống được, nếu không, tôi chỉ còn cách ngồi chờ c·hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.