Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Lão Trần Đầu

Chương 38: Lão Trần Đầu


“Thì ra là thế, vậy vợ của ông, c·hết vì lý do gì, ông cũng không biết, đúng không?” Tôi hỏi lại.


“Đúng vậy, lão cũng không biết tại sao cô ấy lại nhảy lầu, lúc đó, lão đối xử với cô ấy rất tốt, nếu cô ấy không muốn gả cho lão, thì hủy hôn là được rồi, tại sao phải nhảy lầu chứ, khiến cho mọi người đều nói rằng lão cố tình ép c·hết cô ấy, hậu quả là đến tận bây giờ, cũng không ai chịu lấy lão.” Lão Trần Đầu cười khổ, gương mặt méo mó bi thương.


“Nói vậy là, vợ sắp cưới của ông đ·ã c·hết cách đây hai mươi năm rồi?” Tôi hỏi tiếp.


“Hình như là hơn hai mươi năm rồi, lúc đó lão mới hơn ba mươi tuổi thôi.” Lão Trần Đầu trả lời.


“Trước lúc đó, trường này đã từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ chưa ông? Tôi nhìn lão Trần Đầu và hỏi tiếp.


“Chưa, hai mươi năm trước, mọi thứ đều rất tốt, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả.” Lão Trần Đầu lắc đầu.


“Ông đã ở trong trường này lâu như vậy rồi, trong khoảng thời gian này, tổng cộng đ·ã c·hết bao nhiêu người rồi hả ông?” Tôi lại hỏi, lão Trần Đầu khịt mũi, vì say rượu, nên đầu óc của ông ấy cũng đã trở nên mơ hồ.


Dù vậy, ông ấy vẫn đưa tay ra, bắt đầu đếm: “Vợ sắp cưới của lão, nữ sinh t·ự s·át vào ba năm trước, và mấy người trong lớp các cậu, ngoài ra chẳng còn ai nữa.”


Tôi còn muốn hỏi nữa, nhưng sau khi hớp thêm một ngụm rượu, lão Trần Đầu bỗng nhiên nói mình không khỏe, rồi đứng lên đi thẳng vào phòng ngủ, bỏ lại mấy người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.


“Thì ra là vậy, chúng ta về được rồi.” Tôi nói, sau đó xoay người ngoắc ngoắc tay, bảo mấy người Dương Á Thịnh theo tôi trở về.


Về đến sân trường, Dương Á Thịnh bỗng hỏi: “Lão Đại, lúc nãy cậu nói cậu đã hiểu cái gì?”


“Nếu tớ đoán không lầm, thì số người bị oan hồn hại c·hết mấy năm qua, chắc chắn không chỉ có mấy người này, nhưng hầu như không ai biết cả, điều này chúng tỏ, oan hồn đó có thể ngăn cản các giác quan của chúng ta, khiến những gì chúng ta tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được, cũng sẽ vô thức mà quên sạch.” Tôi cười lạnh nói.


“Không thể nào, đến tận bây giờ tớ còn nhớ rõ từng người trong lớp chúng ta đ·ã c·hết như thế nào mà.” Dương Á Thịnh phản đối.


“Tớ thử cho cậu thấy.” Tôi xong rồi tìm đại một người trên sân trường, là một nam sinh, cậu ấy nhìn tôi cảnh giác hỏi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”


“Này cậu, cậu có biết khối mười một trường mình mấy ngày nay có n·gười c·hết không?” Tôi hỏi cậu ấy.


“Tất nhiên là biết.” Nam sinh này gật đầu thật mạnh.


“Vậy đ·ã c·hết bao nhiêu người, mấy nam, mấy nữ?” Tôi hỏi tiếp.


“Tớ không biết, kệ đi, mấy người mà chả được?” Nam sinh bực bội trả lời, sau đó hất tay tôi ra rồi xoay người bỏ đi.


“Hả? Cậu ta vừa nói cái gì? Không được, tớ phải đánh cậu ta một trận.” Dương Á Thịnh mặt giận dữ nói, lập tức đòi xông đến đánh, nhưng đã bị tôi kéo lại.


“Xem ra tớ đã đoán đúng.” Tôi nghiêm túc nói: “Các cậu nghĩ thử xem, trong trường xảy ra nhiều c·ái c·hết đáng sợ như vậy, cho dù là ai, cũng phải sợ hãi mới đúng chứ.”


“Thế nhưng, bạn lúc nãy, thái độ hờ hững thờ ơ như vậy, đều là do, tất cả mọi người trong ngôi trường này đã bị oan hồn kia làm nhiễu loạn giác quan, khiến cho bọn họ xem chuyện c·hết người chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, những chuyện này đến tận bây giờ, đều không được lan truyền ra bên ngoài.” Tôi đưa tay ra nói.


“Lão Đại, cậu nói rất có lý, đến bây giờ, lớp mình đ·ã c·hết nhiều người như vậy rồi, mà trường vẫn không bị đình chỉ, thật, không thể nói nổi.” Lý Mạc Phàm kinh ngạc nói.


“Để tớ đi hỏi thêm lần nữa xem.” Dương Á Thịnh nói, sau đó kéo tay Cẩu Hồng Vân, chạy về phía sân trường, rất nhanh bọn họ đã quay trở lại, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi và kinh ngạc.


“Vừa rồi tớ đi hỏi năm người liên tục, tất cả bọn họ đều biết lớp chúng ta xảy ra chuyện gì, nhưng cả đám chẳng ai tỏ vẻ quan tâm, dường như bọn họ xem tính mạng chúng ta chẳng là cái thá gì cả.”


“Không những vậy, sau khi tớ nói với bọn họ rằng lớp chúng ta bây giờ đang ở trong tình trạng nguy hiểm c·hết người, bọn họ cũng chẳng quan tâm, ngạc nhiên lại càng, thậm chí, còn tỏ thái độ bực bội nữa. Đúng là bị quỷ bắt rồi!”


“Rất dễ hiểu, vì bây giờ, trong mắt bọn họ, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, bọn họ chẳng hề quan tâm, như vậy, nói không chừng tớ đã có cách chống lại h·ung t·hủ đứng phía sau rồi.” Tôi nhếch miệng cười.


“Làm sao để chống lại?” Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh đồng thanh hỏi.


“Rất đơn giản, phơi bày mọi chuyện, đem tất cả chuyện này phát tán ra bên ngoài, như vậy chúng ta sẽ được an toàn.” Tôi nói với bọn họ.


“Vậy nên làm thế nào đây?” Dương Á Thịnh hỏi.


“Dễ mà, chúng ta tung tin này lên mạng, chọn mấy trang tin lớn một chút, vậy thì nhất định sẽ có người cứu chúng ta.” Tôi tỉnh táo nói.


“Cách này rất hay, tớ đi nói cho mọi người biết, không chừng có thể tiến hành nhanh.” Dương Á Thịnh hưởng ứng.


“Trước mắt không được nói chuyện này cho cả lớp biết, đây mới chỉ là một cách thôi, chưa biết có thành công hay không, thôi đừng lôi thôi nữa, mau thực hiện đi.” Tôi nói với Dương Á Thịnh xong thì cả đám len lén tới phòng máy tính của trường.


Hiện tại phòng máy tính đang khóa cửa, chúng tôi phải đi tìm thầy dạy tin học, sau khi năn nỉ muốn gãy lưỡi, cuối cùng chúng tôi cũng lấy được chìa khóa của phòng máy rồi vào trong.


Những cái máy tính ở đây có thương hiệu lạ, tốc độ truy cập mạng cũng bình thường, nhưng để đăng tải một đoạn tin thì cũng không thành vấn đề. Vì vậy, tôi bắt đầu nói với mấy người Dương Á Thịnh: “Mọi người cùng nhau đăng tin, nhất định phải cho nó ra ngoài ánh sáng.”


“Được thôi.” Dương Á Thịnh trả lời, sau đó chúng tôi bắt đầu hành động. Trên một trang có rất nhiều lượt truy cập, tôi liên tục đăng tin lên, nội dung tin tức rất đơn giản, chính là việc lớp chúng tôi đ·ã c·hết tới năm người, hơn nữa cho đến tận bây giờ, trường học vẫn phong tỏa tin tức, nên, hi vọng được tổ chức nào đó quan tâm.


Tôi đăng bốn năm tin liên tục, mấy người Dương Á Thịnh cũng vậy, nhưng những bình luận phía dưới, khiến tôi nổi da gà. Bởi vì dù là ở tin nào, những người bình luận đều có tên là Du Thiệu, và cũng chỉ có một nội dung duy nhất: “Ngươi cho rằng các ngươi thoát được sao?”


Tôi lạnh toát sống lưng, không ngờ ý đồ của chúng tôi đã bị Du Thiệu nhìn thấu, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, chúng tôi vẫn tiếp tục đăng tin, hơn nữa, zalo, facebook đều dùng hết.


Mãi đến hai tiếng sau, tình hình mới thay đổi chút ít, bên dưới dòng tin, những bình luận đã nhiều hơn, không còn chỉ mỗi một mình Du Thiệu nữa. Mà lúc này, điện thoại tôi bỗng rung lên.


Tôi vội vàng mở ra xem, là tin nhắn của Du Thiệu: “Không được làm những chuyện thừa thãi này nữa, nếu không, các ngươi sẽ c·hết.”


“C·hết tiệt.” Tôi thầm mắng, sau đó đứng lên nói: “Coi bộ không ổn rồi, tên khốn kiếp kia đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta rồi, đang cảnh cáo chúng ta đó.”


“Có vẻ như hắn cũng đang sợ.” Dương Á Thịnh phấn chấn nói.


“Chắc vậy, nếu không cũng sẽ không gửi tin nhắn cho tớ, chúng ta đã thực sự uy h·iếp được hắn rồi.” Cẩu Hồng Vân nói. Lý Mạc Phàm cũng gật đầu, trên mặt chẳng có biểu hiện gì khác thường.


Chương 38: Lão Trần Đầu