Một tuần sau, nhóm Ngô Kiếm cuối cùng cũng đã về tới Vân Tông
Nhưng trước mắt mọi người là một cảnh hoang tàn, xác các đệ tử bị ăn thit, thậm còn có một nữa thân dưới.
“Điều này không có trong tương lai, chăng lẽ do mình mà Vân Tông bị diệt?”.
Ngô Kiếm tuyệt vọng quỳ xuống.
- Ngô Kiếm...
Tuyết đi tới an ủi.
- AAAAAAAAAAAAAAAA. Quỷ Tông ta thề, ta thề sẽ giết hết tụi bây, giết đến chó gà không tha.
Ngô Kiếm hét lên khắp khu vực đều có thể nghe được, nhưng đáp lại là một sự im lặng.
Có thể những đệ tử trốn thoát được đều rời hết khu vực này rồi.
Tường và Vi thì cũng rơi nước mắt, dù sao nơi này cũng là nơi hai người lớn lên.
Tuyết thì không phải ngươi của Vân Tông nên cảm xúc cũng không có nhiều.
Hôm đó Ngô Kiếm tổ chức tang lễ cho tông môn...
...
Quay về lúc mà Nam vừa sử dụng bùa dịch chuyển.
- Cái what the what? Nơi này không phải Bách Độc Lâm?
Nam ngó nguyên xung quanh không có một tia hơi độc, trong lòng bỗng hoang mang.
Nam thả thần niệm ra để quan sát kĩ hơn, hắn thấy căn nhà gỗ của mình trong Bách Độc Lâm...
“Đây vẫn là Bách Độc Lâm, thế độc đâu?”.
Nam ôm đầu một chút, rồi suy nghĩ một chút.
“Chỉ có thể là tên Ngô Kiếm kia, tên kia có kí ức tương lại chắc chắn biết có cái gì trong này”.
Nam cũng biết, Mệnh Đan Thập Mệnh có tồn tại, đó cũng là lí do mà Bách Độc Lâm trở nên độc như thế, nhưng Nam không có ham Mệnh Đan kia, dù sao nó cũng là nguyên nhân gây nên độc ở khu rừng.
“...”
- Giờ tính sao đây.
Nam đi qua lại để suy tính.
“Giờ chỉ còn cách là đi tới khu vực ít Mệnh Khí trước, sau đó bế quan tiếp rồi tính”.
Cứ quay về Tân Thủ Thôn trước, dù sao nơi đó cũng có ít Quái mạnh, bọn Tà Tu cũng ít ngó tới hơn.
Dù sao cảnh giới cao dĩnh dưỡng mới nhiều.
Nam tới căn nhà rồi nhìn một chút, thu hoạch một chút thảo dược rồi mở bản đồ ra.
Đây là một bản đồ hoàn chỉnh mà Nam sưu tầm được, khu vực yếu Mệnh Lực chỉ có khu vực Đông Nam.
Nam ngó sang khu vực không có quốc gia, rồi ngó mấy cái chấm.
“Hửm?”.
Nam thấy được một khu vực tên là núi Côn, khu vực này có giáp biển.
Nhưng mà ở trong đó có một thị trấn nhỏ được bảo vệ bởi núi Côn.
Nam lấy sổ tay các thành khác ra.
“Chữ cờ à, núi Cang, núi Coi,....đây rồi núi Côn”.
Đây là tài liệu Nam tự sưu tầm, chỉ cần ít Mệnh Thạch là có thể có chút thông tin rồi.
Thị trấn ở núi Côn tên là Cá Voi, nơi này có tín ngưỡng thờ Cá Voi, để cầu đi biển được an toàn.
Bởi vì bị bao quanh bởi núi Côn nên việc đi đường bộ rất khó di chuyển, người dân muốn di chuyển thì chỉ có di chuyển bằng thuyền thôi.
Do nơi này cực ít Mệnh Khí nên Mệnh Sư cũng gần như coi là cực kì cực kì hiếm.
Đa số các thương lái mới có Mệnh Sư hộ tống.
“Ừm, tạm thời ở đó đi”.
Từ đây di chuyển tới cũng phải mất khoảng nữa năm phi hành liên tục.
Đương nhiên Nam sẽ không phi hành lộ liễu được, Nam chuẩn bị hành trang một chút rồi hỏi hệ thống.
“Hệ thống, có phương tiện di chuyển đường bộ nào không?”.
[Có, nhưng mà chỉ cho thuê]
“...Vậy cũng được, cho ta coi đi”.
Sau đó một bảng hiện lên, Nam nhìn một phát cũng phải hét.
“Vãi, có cả xe xe oto, xe máy á?”.
[Đương nhiên]
Nhưng mà cũng chẳng thuê được, mọi người nghĩ có đường đẹp để phi không?
Nam ngó xuống phần ngựa.
Ngựa
Thuê: 10 năm/ngày
Ghi chú: Thể lực vô hạn, không cần cho ăn.
Nam quyết định lựa chọn nó, sau một cú click thì một con ngựa nâu xuất hiện trước mặt Nam.
Nó khá cao, nhưng cũng bình thường như bao con ngựa khác.
Nam sửa sang quần áo một chút, Nam mặc một bộ Ngũ Thân, trước ngực có ngọc bội, để phù hợp với thân phận.
Sau khi chuẩn bị xong xui, Nam hướng Đông Nam vó ngựa.
...
Sau tầm 10 tháng chạy liên tiếp thì cuối cũng tới Thành Ban Mai.
Nơi này giáp biển, cũng là nơi gần nhất gần thị trấn Cá Voi.
Nam nộp phí 50 đồng rồi được phép bước vào thành, sau đó Nam thu hồi con ngựa rồi cải trang thành một anh nông dân bình thường.
Nam bắt đầu tìm hiểu một chút về nơi này, nơi này khá phát triển về đánh bắt hải sản với lại thuyền buôn.
Đương nhiên thuyền buôn ở thị trấn Cá Voi cũng có tới này để buôn bán sản phẩm mình có được.
Sau một vài lần điều tra thì cũng biết lên thuyền buôn của thị trấn Cá Voi, lúc này cũng có một thuyền buôn có tuyển Võ Giả bảo vệ cho thuyền buôn.
Nam cũng lâu lắm rồi mới nghe hai từ “Võ Giả” nên có chút lạ lẵm, Nam lập tức đăng kí một chân vào.
Lấy cảnh giới là Nội Công trung kì, Nội Công trung kì cũng như là một cảnh giới khá cao ở nơi đây, nên sẽ được ưu đãi hơn.
Bất ngờ là có một vị Mệnh Sử Nhất Mệnh Nhất Tinh cũng ở đây để bảo vệ, có vẻ như vị này cũng có việc ở thị trấn Cá Voi,
“Có Mệnh Sư, coi như mình bớt ra tay hơn”.
Nam kiếm cho mình một nơi ở, dù sao thuyền buôn cũng phải 1 tuần nữa mới xuất phát.
Sau một tuần, hàng hóa được chất lên đầy đủ thuyền thì xuất phát.
Chuyến này xuất phát tầm nữa tuần là tới.
Buổi tối gió se se lạnh, các Võ Giả bắt đầu làm công việc của mình là canh gác cho khỏi lũ quỷ và hải tặc đánh vào.
Nam giả đò ngáp một cái rồi ngồi xuống thân tàu, lúc này một mùi hương ở mũi tàu thu hút mọi người.
Là một nữ nhân, khuôn mặt trái xoan, nhỏ con, cộng thêm vẻ đẹp trăng tròn tô thêm vẻ đẹp của nàng.
Nam ngó một chút, rồi chợp mắt.
Bà nương này có cảnh giới Nội Công, chắc hẳn là con cháu thế gia hoặc thiên kiêu ra ngoài lịch luyện, ắt hẳn sẽ không đi một mình.
Nam ngó một, quả nhiên thấy một bà bà có cảnh giới Tiên Thiên đang ẩn ẩn.
- Ai thế? Thật đẹp.
- Ta biết! ẻm tên Huỳnh Gia Hân năm nay 17 tuổi, là con cháu Huỳnh gia.
- 17 tuổi Nội Công? Đùa gì là thiên tài sao lại để đi ra một mình?
- Chắc chắn không rồi, dù sao người ta là thiên tài nha, ngắm thôi đừng rước rắc rối vào người.
Người trong ao hồ dĩ nhiên nhận ra điều bất thường, không ai dại mà lên kiếm chuyện.
Nam nghe mấy câu trò chuyện Nam chỉ cười mỉm, quả nhiên là giang hồ, khôn ngoan như mới sống ở giang hồ được.
Chứ không phải hoành bá đạo, nhất là người không có bối cảnh.
Đương nhiên trên thuyền không chỉ một con cháu thế gia.
- Nghe danh Huỳnh Gia Hân đã lâu, ta tự giới thiệu, ta tên Hồ Tấn Minh, là người của Ngư Minh Phái.
Người tên Minh này cũng không phải dạng vừa, mùi thơm ngào ngạt, khuôn mặt tuấn tú, soái cá, cao 1m8, cũng khiến các nữ sĩ ở đây phải rụng trứng.
- Minh? Là đệ tử của chưởng phái Ngư Minh đó sao?
- Chậc chậc, thật may mắn nhiệm vụ lần này dễ dàng rồi.
- Dễ dàng?
- Có hai thiên tài ở đây, chúng ta chỉ làm nền thôi.
Nam cũng vảnh tai để nghe câu chuyện của hai ngươi kia.
- Ừm, ngươi tìm ta chuyện gì.
Gia Hân nói một giọng lạnh lùng, trong lòng còn có một chút chán ghét.
- Em ghét ta sao?
- Không, chỉ là hơi khó chịu khi có người bắt chuyện khi đang hóng gió thôi.
- Ra là vậy à, vậy ta xin bồi tội.
Nói xong Minh lấy ra một miếng ngọc bội có tác dụng tăng tốc độ tu luyện làm quà.
Quần chúng kiểu ba chấm.
Vãi, đại gia cua gái là đây sao.
Sau đó Minh vắt tay một cái, một cái bàn với 2 ghế đơn sơ được đặt xuống.
Ngoài ra còn có trà với hạt dưa.
- Mời em.
Thấy lòng thành người ta như vậy, cổ cũng không từ chối.
Hai người cứ như vậy mà ngồi nói chuyện, còn Nam thì đã ngủ từ lâu,
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, trên đường đi có chút rắc rối nhưng đều được Minh và Gia Hân giải quyết nhanh gọn, còn Mệnh Sư cũng chả thấy đâu.
Sau đến ngày thứ ba, đường đi thuận lợi nên cuối cùng cập bến, lúc này có rất nhiều tiếng rao bán hàng, các người bóc vác cũng bắt đầu bóc hàng kiếm sống.
Nam thì rời thuyền biến mất lúc nào, Nam đi vào khu rừng để tìm chỗ bế quan, lần này Nam muốn lên Lục Mệnh để còn trồng hạt giống thế giới nữa.
Tìm được nơi phù hợp, Nam lập tức đào hầm dưới thác nước, rồi sau đó dùng một hòn đá lắp kín lại, sau đó tạo vài đường thông gió.
Nam tính toán lần này cũng phải 1000 năm thì may ra lên được Lục Mệnh, lúc này Nam ra lệnh cho Hà Thanh, Hà Thanh lúc này mới từ túi áo bay ra.
Nó đã trốn ở đó suốt trận chiến, nó cũng cần tu luyện để không bị kéo theo, Nam trồng một ít thực vật tăng Mệnh Khí.
Hà Thanh tìm một nơi phù hợp rồi đậu lên làm tổ rồi cũng bắt dầu bế quan.
0