0
Chương 14: Chiến đấu kịch liệt
Nam tu sĩ có dáng người to lớn rất nhanh nhìn thấy thanh kiếm ở trong tay của Trương Nguyên Phàm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, sau đó cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ngươi mau nộp pháp khí của ngươi cho bọn ta. Nếu không nộp, ngươi đừng trách bọn ta vì đã ra tay c·ướp đoạt pháp khí của ngươi.”
Nam tu sĩ ở bên cạnh nghe được những lời này, cũng hướng đôi mắt của mình nhìn về phía thanh kiếm ở trong tay của Trương Nguyên Phàm. Biểu cảm trên khuôn mặt của nam tu sĩ này, giống y hệt nam tu sĩ ở bên cạnh.
Sau đó cười ha ha một tiếng, rồi nói: “Huyền cấp thượng phẩm pháp khí, lần này chúng ta giàu to rồi.”
Trương Nguyên Phàm nhìn biểu cảm vui mừng của hai người, đôi mắt hắn hiện lên một tia sát khí. Hắn biết nếu hắn không giết hai tu sĩ, con đường tu tiên của hắn kết thúc.
Không lâu sau, hắn cất tiếng nói với hai người: “Nếu các ngươi muốn thanh kiếm này, các ngươi phải đánh thắng ta trước.”
Nói xong, hắn lập niệm khẩu quyết, pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm lập tức bay về phía nam tu sĩ to lớn mà chém.
Nam tu sĩ to lớn thấy phi kiếm của tên nam tu sĩ kia bay về phía mình, lập tức vỗ vào túi trữ vật. Một thanh huyền cấp trung phẩm linh thuẫn xuất hiện ở trước mặt nam tu sĩ, tạo thành một chiếc khiên ngăn chặn đòn tấn công của nam tu sĩ ở phía đối diện.
Một lúc sau, Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm của Trương Nguyên Phàm đánh trúng chiếc linh thuẫn. Linh thuẫn lõm sâu, còn thanh kiếm của Trương Nguyên Phàm không bị làm sao.
Trương Nguyên Phàm sau đó thả ra Huyền Cương Thuẫn, dùng Huyền Cương Thuẫn ngăn chặn đòn phản kích của nam tu sĩ kia.
Một tiếng “oanh” vang lên, kiếm và thuẫn va chạm nhau. Phi kiếm của nam tu sĩ kia bay xa, còn Huyền Cương Thuẫn của Trương Nguyên Phàm thì bình thường giống với trước khi va chạm bắt đầu.
Nam tu sĩ kia thấy phi kiếm của mình bị đánh bay, đôi mắt lập tức nhìn về phía linh thuẫn ở trước mặt Trương Nguyên Phàm. Hắn rất nhanh kinh ngạc, vì tấm linh thuẫn này là một cái địa cấp pháp bảo, còn phi kiếm của hắn là một thanh huyền cấp cực phẩm.
“Địa cấp pháp bảo. Nếu ta giết được ngươi, cái địa cấp pháp bảo đó của ngươi là của ta.” Nam tu sĩ kia cất tiếng nói.
Nam tu sĩ có vết sẹo ở trên trán lập tức lấy ra một cái phi đao, sau đó khống chế phi đao tấn công Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm thi triển “Ngự Phong Thuật” né tránh đòn tấn công, đồng thời ném một tấm Hỏa Cầu Phù về phía nam tu sĩ đang khống chế phi đao tấn công hắn. Một lúc sau, hắn thành công né tránh được đòn tấn công; sau đó hắn khống chế Huyền Cương Thuẫn ngăn chặn đòn tấn công đến từ nam tu sĩ mặc y phục màu nâu kia.
Không lâu sau, va chạm giữa linh thuẫn của Trương Nguyên Phàm và phi kiếm của nam tu sĩ kia xảy ra. Phi kiếm của nam tu sĩ đó cuối cùng không chịu đựng được một kích, vỡ vụn thành hơn chục khối, rơi xuống mặt đất; một cái huyền cấp cực phẩm pháp bảo bị hỏng chỉ trong một thời gian ngắn.
Trương Nguyên Phàm lấy ra hơn chục tấm linh phù, sau khi kích hoạt linh phù thì đồng loạt ném linh phù về phía nam tu sĩ có vết sẹo ở trên trán.
Nam tu sĩ mặc y phục màu xám ở trên người kia thấy hơn chục tấm linh phù do đối thủ ném ra, đồng loạt bay về phía mình. Tốc độ di chuyển rất nhanh, chỉ mất một khoảng thời gian ngắn ngủi để chúng bao vây nam tu sĩ đó; vị nam y sĩ kia thì chật vật chống đỡ.
Sau một khoảng thời gian dài chật vật chống đỡ, năng lượng của hơn chục tấm linh phù đó biến mất, lộ ra cơ thể tràn đất vết thương của nam tu sĩ mặc y phục màu xám kia. Trương Nguyên Phàm nhìn thấy nam tu sĩ kia bị thương nặng, lập tức cầm Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm bay về phía nam tu sĩ đang nằm bất động ở trên mặt đất; một lúc sau, một kiếm của Trương Nguyên Phàm đâm thẳng vào ngực của nam tu sĩ nằm ở trên mặt đất.
Trương Nguyên Phàm nhanh chóng rút kiếm ra khỏi người của nam tu sĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thi thể của nam tu sĩ đang nằm trên mặt đất, sau đó dùng “Khống Vật Thuật” lấy túi trữ vật. Không lâu sau, hắn thi triển hỏa cầu thuật thiêu hủy thi thể của nam tu sĩ đó.
Nam tu sĩ thấy đồng bọn của mình vẫn lạc, nhìn chằm chằm Trương Nguyên Phàm với vài phần kiêng kị. Nam tu sĩ lập tức thầm nghĩ ở trong lòng: “Không biết bối cảnh của người này như thế nào?Giải quyết đồng bọn của mình không đến nửa tiếng đồng hồ. Mình chỉ có thể liều mạng, vì hai bên không giảng hoà được.”
Thầm nghĩ xong, Huỳnh Thừa Vũ lập tức lấy ra một cái dây thừng, sau đó dùng dây thừng ném về phía Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm thấy nam tu sĩ kia dùng dây thừng tấn công mình, lập tức thi triển “Trảm Kiếm Thuật” chém về phía dây thừng đang bay về phía mình. “Trảm Kiếm Thuật” của do Trương Nguyên Phàm thi triển, dù không chém đứt được pháp bảo loại dây thừng nhưng làm cho pháp bảo này bị rách ở vài chỗ.
Nam tu sĩ sau đó lấy ra một viên linh châu màu tím, rồi ném viên linh châu đó về phía Trương Nguyên Phàm.
“Là Thiên Lôi Châu. Không ngờ tên nam tu sĩ này có cả loại công kích linh châu này.” Trương Nguyên Phàm lập tức thầm nghĩ, sau khi hắn thấy viên linh châu màu tím bay về phía hắn. Thầm nghĩ xong, hắn lập tức thi triển “Ngự Phong Thuật” để né tránh viên linh châu màu tím kia.
Một lúc lâu sau, viên linh châu màu tím kia phát nổ ở đúng vị trí lúc trước của Trương Nguyên Phàm. Thiên Lôi Châu đã tạo ra một cái hố hơi lớn, chứng minh uy lực của nó không nên xem thường. Nếu nam chính trúng phải viên linh châu màu tím kia, chắc chắn nam chính bị thương nặng.
Trương Nguyên Phàm nhìn chiếc hố do Thiên Lôi Châu tạo ra, sau đó cất tiếng nói: “Tiểu bạch hồ, ngươi xuất hiện đi.” Nói xong, hắn vỗ vào túi linh thú.
Một đạo quang nhanh chóng bay ra khỏi túi linh thú ở trên người của nam tu sĩ, hoá thành một con tiểu bạch hồ. Tiểu bạch hồ sau khi xuất hiện ở trước mặt Trương Nguyên Phàm, lập tức biết chủ nhân của nó đang phải đối mặt với nguy hiểm, vì vậy nó sau đó nhìn chằm chằm vào đồng loại của chủ nhân.
Trương Nguyên Phàm biết tiểu bạch hồ đang thi triển huyễn thuật lên kẻ đang chiến đấu với hắn. Huyễn thuật của tiểu bạch hồ nhanh chóng phát huy tác dụng, pháp bảo không có ai khống chế lập tức rơi xuống mặt đất, còn nam tu sĩ kia đứng im một chỗ.
Trương Nguyên Phàm tranh thủ thời gian cầm lấy pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm, để tấn công nam tu sĩ kia. Không lâu sau, kiếm của Trương Nguyên Phàm đâm trúng ngực nam tu sĩ kia, máu có chảy ra khỏi người; nam tu sĩ sau đó ngã xuống mặt đất, đôi mắt lập tức đóng lại, một tu sĩ Ngọc Khí kỳ thất trọng không lâu sau vẫn lạc.
Hắn đi đến bên cạnh thi thể của vị tu sĩ này, lục lọi một lúc rồi lấy ra một chiếc túi trữ vật, sau đó bắn ra một quả cầu lửa về phía thi thể của vị tu sĩ này. Một lúc lâu sau, thi thể của nam tu sĩ bị lửa thiêu rụi.
Nếu không có sự giúp đỡ của tiểu bạch hồ, thì hắn chắc chắn mất một khoảng thời gian để thành công tiêu diệt nam tu sĩ kia. Vì vậy hắn xoay người nói với tiểu bạch hồ: “Bạch Linh, cảm ơn ngươi đã hỗ trợ ta tiêu diệt nam tu sĩ kia.”
Tiểu bạch hồ nghe được lời nói này của chủ nhân nó, lập tức kêu lên một tiếng. Trương Nguyên Phàm nghe được tiếng kêu của tiểu bạch hồ, đương nhiên hiểu lời nói của tiểu bạch hồ; không lâu sau hắn lấy ra chục viên Thú Nguyên Đan, sau đó cho vào bên trong túi linh thú, rồi thu hồi tiểu bạch hồ vào túi linh thú.
Trương Nguyên Phàm sau đó ngự khí phi hành đi tìm sơn động để bế quan khôi phục linh lực. Hắn ngự khí phi hành hơn trăm dặm, thì hắn nhìn thấy một sơn động; hắn sau đó đi vào trong sơn động, một lúc sau hắn ở trong trạng thái khôi phục linh lực.
Một ngày sau.
Qua một ngày ngồi trong sơn động khôi phục linh lực, hắn đã thành công khôi phục linh lực. Hắn sau đó dùng một viên Tích Cốc Đan, đợi hắn không còn cảm thấy đói thì hắn rời khỏi sơn động, tiếp tục ngự khí phi hành trở về môn phái Vân Nguyên Tông.