Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 23: Nhiệm vụ
Trương Nguyên Phàm rất nhanh niệm xong khẩu quyết của “Ngự Kiếm Dẫn Lôi Quyết”.
Mây đen lập tức bao phủ trên không trung, những đám mây tích điện trong nháy mắt bao phủ một khu vực. Không lâu sau, từng tia sét nhập vào thanh pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm đang lơ lửng ở trên không trung, rồi hoá thành năng lượng lôi hệ đánh về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân vội vàng dùng linh lực bảo vệ cơ thể của mình, nhưng lôi điện nhanh chóng đánh tan vòng bảo hộ bằng linh lực của hắc y nhân. Hắc y nhân lập tức b·ị t·hương nặng, sau khi hắn ta trúng tia sét.
“Vạn Kiếm Diệt Sinh Thuật”. Trương Nguyên Phàm sau đó liên tục thi triển mấy kiếm chiêu, những kiếm chiêu này lập tức bay về phía cơ thể của hắc y nhân. Hắc y nhân chống đỡ được một lúc, thì không tiếp tục chống cự, bó tay toàn tập, cuối cùng phải bỏ mạng ở trong Yêu Linh đại sơn lâm.
Thiếu niên thở dài một tiếng, vì cuối cùng hắn đã tiêu diệt được hắc y nhân này. Thiếu niên ngồi xuống sau đó lấy ra một viên Hồi Khí Đan, cấp tốc cho viên đan dược vào miệng, sau đó hắn vận chuyển công pháp “Hỗn Nguyên Ngũ Linh Quyết” khôi phục linh lực.
Nửa tiếng sau, hắn luyện hoá xong dược lực của viên thứ nhất Hồi Khí Đan. Hắn sau đó tiếp tục dùng Hồi Khí Đan khôi phục linh lực. Cuối cùng sau hơn một canh giờ, linh lực bị tiêu hao của hắn đã hoàn toàn khôi phục; hắn sau đó đứng dậy, rồi đi đến bên cạnh t·hi t·hể của hắc y nhân, lục lọi một hồi thì hắn bắt được ba cái túi trữ vật.
Hắn nhanh chóng cất ba túi trữ vật vào không gian giới chỉ của hắn, sau đó hắn bắn một q·uả c·ầu l·ửa về phía t·hi t·hể của vị tu sĩ kia. Thi thể của nam tu sĩ đó sau khi tiếp xúc với q·uả c·ầu l·ửa, lập tức bùng cháy; một lúc sau, ở vị trí đó xuất hiện một đám tro tàn
Trương Nguyên Phàm sau đó tiếp tục đi sâu vào bên trong Yêu Linh đại sơn lâm.
Khoảng một canh giờ sau, bên ngoài một sơn cốc nào đó trong Yêu Linh đại sơn lâm xuất hiện một người. Người này là một người thanh niên trẻ tuổi, dưới hai mươi tuổi, đôi mắt tập trung nhìn về phía lối vào của sơn cốc.
Lối nhập cốc tương đối rộng, thông thoáng. Thiếu niên đứng ở ngoài cốc một lúc, rồi mới nhập cốc.
Sau khi Trương Nguyên Phàm đặt chân trong sơn cốc, lập tức thả ra thần thức của mình, sau đó cẩn thận di chuyển vào sâu bên trong sơn cốc. Hắn không biết trong sơn cốc này, có những nguy hiểm gì đang chờ đợi hắn, cho nên hắn di chuyển từ từ vào trong sơn cốc.
Dù đôi chân của hắn vẫn bước đều, nhưng đôi mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, không dám lơ là.
Hắn đi dạo một hồi lâu, không thấy một loài yêu thú nào, cũng không thấy một loài linh dược nào. Dù hắn không phát hiện ra yêu thú, nhưng hắn vẫn không dám lơ là, tăng cường cảnh giác vì hắn biết trong đây tồn tại rất nhiều yêu thú cường đại, nếu hắn gặp được yêu thú mạnh hơn hắn rất nhiều lần thì chỉ có thể bỏ chảy thôi.
Càng đi sâu vào trong sơn cốc, hắn càng cẩn thận. Hắn di chuyển ở trong sơn cốc khoảng một canh giờ, cuối cùng hắn nghỉ ngơi bên một cây cổ thụ, vận chuyển công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” khôi phục linh lực.
Lúc hắn khôi phục xong linh lực bị tiêu hao, cũng là lúc thông báo của hệ thống vang lên trong đầu hắn:
“Nhiệm vụ chủ tuyến: Cứu nữ nhi của tông chủ Vân Nguyên Tông. Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng không rõ; nhiệm vụ thất bại, b·ị t·ông chủ Mạc Tuyên Dũng t·ruy s·át, kết thù với Vân Nguyên Tông.”
Trương Nguyên Phàm nghe xong thông báo của hệ thống, bèn cất tiếng hỏi: “Vì sao con gái của Vũ Tuyên Dũng lâm vào nguy hiểm?”
“Ký chủ hãy tranh thủ di chuyển đến thành Tiên Duyên, hiện Vũ Linh Ánh đang bị kẻ xấu t·ấn c·ông ở Tuy Uyên Nhai.” Tiếng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu Trương Nguyên Phàm.
Hắn dù không hiểu vì sao Vũ Linh Ánh bị tập kích, nhưng thân là đệ tử của Vân Nguyên Tông, hắn phải có trách nhiệm cứu đồng môn khi đồng môn gặp nguy hiểm. Nếu nàng ta gặp mệnh hệ gì, chắc chắn tông chủ Vũ Tuyên Dũng nổi trận lôi đình.
Trương Nguyên Phàm dừng nghĩ, lấy ra một tấm linh phù, rồi bóp nát tấm linh phù đó. Thân hình của hắn nhanh chóng biến mất khỏi Yêu Linh đại sơn lâm.
***
Bên ngoài thành Tiên Duyên, phía Tây thành chừng 200 dặm là một vùng đất hoang vu, thưa thớt cây cối.
Tuy Uyên Nhai là một ngọn núi cao khoảng nghìn mét, từ thời xa xưa nó vốn là một ngọn núi lửa, sau một thời gian dài phun trào thì nó ngừng hoạt động. Vì vậy nơi đây có rất nhiều hỏa hệ yêu thú sinh sống, linh dược hệ hỏa,…Nhưng nhiệt độ ở khu vực này tương đối cao, cao hơn nhiều so với khu vực thành Tiên Duyên.
Lúc này trong một thung lũng gần Tuy Uyên Nhai, đang diễn ra một trận chiến đấu giữa nhân tộc tu sĩ và yêu thú.
Một con yêu mãng đang há to miệng phun ra một q·uả c·ầu l·ửa về phía bạch y nữ tu, bạch y nữ tu thấy hỏa cầu đang bay về phía mình, vội vàng bắn ra mấy mũi tên nước ngăn chặn hỏa cầu.
Hỏa cầu gặp mũi tên nước, nhanh chóng bị dập tắt, yêu mãng đã t·ấn c·ông thất bại. Bạch y nữ tu không ngại v·ết t·hương trên người mình, ngự kiếm lao về phía yêu mãng mà chém.
Con yêu mãng kia xoay chiếc đuôi dài của nó về phía bạch y nữ tu. Nữ tu mỹ lệ thấy yêu mãng dùng đuôi t·ấn c·ông mình, bèn nhanh chóng thi triển “Ngự Phong Quyết” bé tránh đòn t·ấn c·ông của nó.
Nàng không ngờ rằng, chính nàng sau khi xuất hiện ở bên ngoài thung lũng, có một chiếc phi kiếm bay nhanh về phía nàng, nhanh chóng đánh bay nàng ra xa mấy mét.
Nàng sau khi ngồi dậy, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm về phía đám bụi rậm ở trước mặt, lớn tiếng nói: “Đạo hữu nên xuất hiện đi.”
“Không hổ danh là con gái của tông chủ Vân Nguyên Tông Vũ Nguyên Dũng, vậy mà có thể phát hiện ra chỗ ta ẩn nấp.” Một giọng nói nhanh chóng vang lên sau câu chất vấn của Vũ Linh Ánh.
Sau đó, một bóng người chậm rãi bước ra từ đám bụi rậm đó. Sau khi Vũ Linh Ánh nhìn rõ khuôn mặt của người đó, sự kinh ngạc được thể hiện rõ trên khuôn mặt, cất tiếng nói: “Hoá ra là ngươi, Lục Vĩnh Cường.”
“Tiểu mỹ nhân, bổn công tử nhìn trúng khuôn mặt của ngươi là phúc vận của ngươi. Nếu ngươi không chấp nhận lời đề nghị của bổn công tử, thì đừng có trách ta ra tay vô tình.” Ánh mắt d·â·m tà của Lục Vĩnh Cường đảo khắp một lượt từ trên xuống dưới cơ thể cơ thể của bạch y nữ tử, nở một nụ cười đê tiện rồi nói.
Nữ tử cảm thấy ghê tởm khi thấy ánh mắt đó, nàng biết chính nàng đang b·ị t·hương nặng nên chắc chắc không đủ sức lực để đối đầu với hắn ta, nghĩ đến việc nàng bị vấn bẩn thì cơn tức giận nổi lên trong lòng.
Nàng nghĩ rằng “dù cơ thể mình b·ị t·hương, nhưng quyết không thể để mình bị tên kia vấn bẩn được” nghĩ xong nàng vội uống một viên đan dược màu vàng, đợi một chút thời gian thì đứng dậy, cầm lấy pháp bảo ở tay phải.
Không đợi nàng xuất chiêu, Lục Vĩnh Cường quyết định t·ấn c·ông trước để chiếm lợi thế.
“Trảm Phong Quyết” Vũ Linh Ánh sau khi niệm xong khẩu quyết, hô lên một tiếng.
Pháp quyết sau khi được thi triển, thanh trường kiếm màu bạc hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía thanh niên kia, kiếm quang rực sáng bầu trời.
Tốc độ của nó rất nhanh, trong một thời gian ngắn chém một đường lên bả vai trái của hắn.
“Thổ Tùng Khống Địa.” Lục Vĩnh Cường niệm pháp quyết, vô số dây leo chui lên từ mặt đất từ mọi phía, khống chế lấy cơ thể của bạch y nữ tử chỉ trong một thời gian ngắn.
“Phá Linh Trảm Quyết” Vũ Linh Ánh vội khống chế pháp bảo của nàng, chém các dây leo xung quanh đang bó chặt lấy cơ thể nàng.
Đáng tiếc không thể phá vỡ được, nàng tự trách mình khi không nghe lời phụ thân tu luyện hỏa hệ linh kỹ.
“Đành phải liên lạc với cường giả trong tông tới cứu vậy!” Vũ Linh Ánh thầm nghĩ trong lòng.
“Xuất Dị Viêm Thiêu.” Một giọng nói xa lạ từ đằng sau Vũ Linh Ánh, không chỉ khiến cho thiếu nữ đang bị khống chế kinh ngạc bất ngờ, mà còn dẫn tớ sự kiêng kị từ Lục Vĩnh Cường.
Một cỗ hỏa diễm bay tới bên cạnh bạch y nữ tử, khí tức nóng bỏng tỏa ra từ đóa hỏa diễm khiến đám dây leo kia lũ lượt rời khỏi cơ thể của nữ tử. Vũ Linh Ánh đứng dậy, thở dài một tiếng.
Một hắc y nhân thần bí đã xuất hiện từ bên cạnh Vũ Linh Ánh, sau đó phối hợp với nàng tiêu diệt Lục Vĩnh Cường. Dưới sự t·ấn c·ông không ngừng của hai người, Lục Vĩnh Cường đã phải trả giá bằng chính tính mạng của mình, hai người sau đó phân chia tài sản.
“Ân nhân, người có thể cho ta biết tên của người không?” Ánh mắt long lanh của Vũ Linh Ánh nhìn vào hắc y nhân, chờ đợi hắc y nhân nói ra tên của mình.
“Trương Nguyên Phàm.” Hắc y nhân kia đã nói ra tên của mình rồi nhanh chóng rời đi.
Vũ Linh Ánh sau đó cũng quay trở về Vân Nguyên Tông.