0
Quá trình cảm nhận thiên địa linh khí cần phải tĩnh tâm, kiên trì; nếu hấp tấp, thì sau này rất khó đạt được thành tựu. Trương Nguyên Phàm cảm nhận thiên địa linh khí chưa được bao lâu, thì hắn nhắm lại đôi mắt, ngủ say lúc nào không biết.
Dù hắn ngủ nhưng công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” vô thức được vận chuyển, giống như nó có được ý thức riêng. Bộ công pháp là bộ công pháp có đẳng cấp rất cao, có linh tính riêng, không phải một cuốn công pháp vô tri. Mặc dù là một cuốn công pháp có đẳng cấp cao, có linh trí riêng nhưng nó lại bị hạn chế.
Sự hạn chế lớn nhất của nó, chính là nó không thể giúp cho tu sĩ sở hữu ngũ hành linh căn đúc pháp linh tướng. Tu sĩ sở hữu ngũ hành linh căn muốn đúc hỗn nguyên ngũ hành pháp tướng, thì bắt buộc phải lĩnh ngộ được ngũ hành quy tắc của thiên địa; ngoài ra phải đem ngũ hành quy tắc dung hợp thành ngũ hành đạo nguyên, sau đó đem ngũ hành đạo nguyên dung hợp vào pháp thể, cuối cùng vượt qua lôi kiếp của thiên địa.
…
Trương Nguyên Phàm nhìn thấy bản thân hắn đang ở trong một khu vực xa lạ, một bầu trời tràn ngập sao, có năm căn phòng ở năm hướng khác nhau.
Trên một thạch đài, có một người đàn ông trung niên đang đứng. Người đàn ông này nở nụ cười, sau khi người đàn ông nhìn thấy Trương Nguyên Phàm. Người đàn ông đó sau đó ra hiệu cho hắn.
Hắn nhìn thấy hành động của người đàn ông trung niên ở trên thạch đài, không chút do dự đi đến thạch đài. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn xuất hiện ở trước mặt người đàn ông đó.
“Nguyên Phàm, ta có đồ muốn giao cho con. Con hãy cầm lấy nó. Nó sẽ giúp con rất nhiều trên con đường tu luyện của con sau này, có chỗ nào không hiểu thì con hãy đi hỏi nó. Nó là một món thần khí rất cao cấp, công dụng của nó là rất nhiều.” Người đàn ông thần bí đó nhìn Trương Nguyên Phàm một lúc, rồi cất tiếng nói.
Trương Nguyên Phàm dù không biết người đàn ông ở trước mặt mình là ai, nhưng hắn vô thứ gật đầu sau khi hắn nghe xong người đàn ông này nói.
Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ ở trên môi, sau đó lấy ra một viên bảo châu màu tím đưa cho Trương Nguyên Phàm. Hắn lập tức nhận lấy viên linh châu màu tím này, nhỏ một giọt máu vào trong viên linh châu màu tím; linh châu màu tím hấp thu giọt máu của hắn, lập tức chui vào trong mi tâm của hắn rồi nhanh chóng biến mất.
Người đàn ông đó nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, đôi mắt của Trương Nguyên Phàm đóng lại.
…
Ở thực tại, thiếu niên đang ngủ thì đột nhiên tỉnh giấc. Thiếu niên nhìn xung quanh, phát hiện hắn đang ở trong một căn phòng đơn sơ. Không lâu sau, thiếu niên thở dài một tiếng rồi nói: “Hoá ra chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ rất chân thật.”
Thiếu niên này chính là Trương Nguyên Phàm, hắn sau đó tiếp tục đi ngủ.
Màn đêm nhanh chóng trôi qua, sáng sớm khi mặt trời còn chưa thức giấc thì nam chính Trương Nguyên Phàm đã thức giấc rồi. Thiếu niên sau khi tỉnh giấc, lập tức đi rửa mặt, sau đó dùng một viên Tích Cốc Đan; không lâu sau, hắn cảm thấy no bụng, sau đó hắn rời khỏi động phủ của mình.
Hắn đi tới tạp vụ điện của môn phái để nhận nhiệm vụ. Tạp vụ điện là một toà kiến trúc nằm ở trên một ngọn núi của Thanh Lân cốc, cách chỗ hắn đang ở khá xa. Khoảng hơn một canh giờ sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài tạp vụ điện, chỉ mất một thời gian ngắn để hắn xuất hiện ở bên trong tạp vụ điện.
Vừa vào bên trong tạp vụ điện, hắn thấy ở đây có nhiều ngoại môn đệ tử đang lựa chọn nhiệm vụ. Ngoại môn đệ tử không phải là đệ tử chính thức của môn phái, cho nên các đệ tử ngoại môn đều phải nhận nhiệm vụ để kiếm tài nguyên tu luyện, hoặc nhận cống hiến điểm.
Trương Nguyên Phàm đi tới phía trước của một quầy tạp vụ, hắn sau đó nhìn vị chấp sự tạp vụ này một chút rồi cất tiếng nói: “Đệ tử xin chào chấp sự. Đệ tử muốn lĩnh một nhiệm vụ.”
Nam tử trung niên là một người hiền lành, tuổi ngoài ba mươi, trên người hiện đang mặc một bộ y phục màu trắng. Nam tử trung niên nhìn thiếu niên ở trước mặt mình một lúc, rồi cất tiếng nói: “Là ngoại môn đệ tử mới đến à. Mau đưa thân phận lệnh bài của ngươi cho ta.”
Thiếu niên nghe nam chấp sự ở trước mặt hắn nói, lập tức lấy thân phận lệnh bài của mình ra, sau đó cung kính đưa cho nam chấp sự này. Nam chấp sự cầm lấy thân phận lệnh bài, xem lệnh bài một lúc rồi trả lệnh bài cho vị thiếu niên này; thiếu niên nhận lấy thân phận lệnh bài của mình, nhanh chóng cho lệnh bài trở lại vị trí cũ, rồi đứng đợi chấp sự này lấy nhiệm vụ cho hắn.
Không lâu sau, Trương Nguyên Phàm nhận lấy một chiếc nhiệm vụ lệnh bài. Hắn cầm lấy lệnh bài ở trong tay, cung kính cảm ơn vị chấp sự này, rồi cho tấm lệnh bài vào túi trữ vật của hắn; một lúc sau, hắn rời khỏi tạp vụ điện, chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để hắn xuất hiện ở bên ngoài toà kiến trúc này.
Hắn sau đó đi về phía tạp dịch phong của môn phái. Tạp Dịch Phong là nơi mà tông môn chuẩn bị cho ngoại môn đệ tử ở; nhưng sau khi họ nhận nhiệm vụ ở tạp vụ điện, thì họ sẽ phải đến tạp dịch phong ở trong một tháng. Đến đầu tháng sau, ngoại môn đệ tử sẽ quay trở về chỗ ở ban đầu của mình.
Trương Nguyên Phàm mất gần tiếng đồng hồ, để xuất hiện ở tạp dịch phong của môn phái. Hắn nghỉ ngơi một chút, rồi đi tìm căn phòng của mình ở tạp dịch phong. Hơn một tiếng đồng hồ liên tục tìm kiếm, nhưng hắn không tìm được căn phòng của mình.
Hắn sau đó quyết định hỏi thăm người ở nơi này, nghĩ xong hắn lập tức gõ cửa phòng rồi nói: “Vị sư huynh ở trong phòng có thể ra ngoài trước không ạ? Sự đệ có chuyện muốn hỏi thăm.”
Cửa phòng lập tức mở ra, một nam tu sĩ có dáng người cao lớn từ trong phòng đi ra. Nam tu sĩ sau đó nhìn thiếu niên đang đứng ở trước cửa phòng, rồi cất tiếng hỏi: “Sư đệ, sư đệ tìm ta là có chuyện gì?”
Thiếu niên nghe xong câu hỏi của nam tu sĩ ở trước cửa phòng, thi lễ một cái rồi trả lời: “Thưa sư huynh, sư đệ tên là Trương Nguyên Phàm. Sư đệ mới nhận nhiệm vụ ở chỗ tạp vụ điện, nhiệm vụ mà sư đệ là chăm sóc một mẫu dược điền ở trong Linh Dược Viên. Sư đệ không biết căn phòng 607 của mình ở đâu? Mong sư huynh cho sư đệ biết phòng 607 nằm ở vị trí nào.”
“Hoá ra là Trương sư đệ, sư huynh tên là Lương Ngọc Đức. Phòng của sư đệ nằm ở khu vực phía tây, gần một dãy núi. Ngày mai sư đệ hãy cùng ta và Đinh Ngọc Lễ đi đến Linh Dược Viên.” Nam đệ tử ngoại môn đứng trước cửa phòng đó, nhanh chóng cất tiếng nói.
“Vậy sư đệ không làm phiền sư huynh nữa. Sư đệ cáo lui.”
Trương Nguyên Phàm sau khi biết được câu trả lời, cất tiếng cảm ơn sư huynh Lương Ngọc Đức một câu. Nói xong, hắn tiếp tục đi đến căn phòng 607.
Lương Ngọc Đức nhìn theo hướng cái bóng của Trương Nguyên Phàm đi về phía tây của tạp dịch phong, sau đó quay trở lại phòng của mình. Không lâu sau, Lương Ngọc Đức tiếp tục nâng cao thực lực.
Trương Nguyên Phàm đi mãi, cuối cùng hắn đã đến ngoài cửa phòng của căn phòng 607. Hắn lập tức mở cửa phòng, bước vào căn phòng sau khi cửa phòng được mở.
Hắn sau một lúc đánh giá bên trong phòng, hắn ngồi im ở trên chiếc giường, rồi tiếp tục cảm nhận thiên địa linh khí.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn rốt cuộc cảm nhận được thiên địa linh khí. Năm màu sắc khác nhau của linh khí như màu đỏ, màu vàng, màu lục, màu lam và màu trắng cùng xuất hiện ở xung quanh người của hắn.
Hắn lập tức niệm khẩu quyết của “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” đem năm loại linh khí khác nhau hấp thu vào cơ thể, rồi chuyển hoá thành linh lực. Lúc linh lực ở yên trong đan điền của hắn, chính là hắn thành công đột phá Ngọc Khí nhất trọng.
Trương Nguyên Phàm cũng không dừng lại, hắn tiếp tục hấp thu linh khí. Tốc độ hấp thu linh khí của hắn ngày càng nhau, trong cơ thể hắn ngày càng nhiều linh khí nhưng quá trình chuyển hoá linh lực thì diễn ra rất chậm.
Hai canh giờ sau, hắn rốt cuộc dừng việc tu luyện lại sau khi hắn ổn định cảnh giới. Hắn sau đó lấy túi trữ vật mà tông môn cho, nhỏ vào một giọt máu; không lâu sau, hắn nhận chủ thành công, lập tức cho thần thức của mình vào bên trong chiếc túi trữ vật này.
Hắn dùng ý niệm của mình lấy ra một viên Cảm Khí Đan, sau đó cho viên đan dược đó vào trong miệng. Hắn dùng công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” luyện hoá dược lực của viên đan dược này.
Đến gần tối ngày hôm nay, hắn luyện hoá xong dược lực của đan dược, tu vi của hắn đã đột phá Ngọc Khí kỳ tam trọng.
Lúc này hắn cảm nhận được có mùi nào đó ở trên người của mình, hắn biết đó là mùi của tạp chất ở trong cơ thể của hắn. Hắn lập tức đi ra khỏi phòng của hắn, sau đó đi ra đằng sau nhà tắm rửa; nửa tiếng sau, hắn tắm rửa xong, quay trở lại căn phòng của mình, sau đó hắn ngồi đọc sách.
Gần đêm hắn dừng việc đọc sách, sau đó hắn thầm nghĩ: “Làm thế nào để mình ẩn tu vi nhỉ. Nếu mình cứ để tu vi của mình ở Ngọc Khí kỳ tam tầng, các tu sĩ khác nghi ngờ mình có bảo vật. Ẩn nấp tu vi, hình như trong túi trữ vật mà sư phụ Trương Vệ Phong để lại có công pháp ẩn tu vi.”
Trương Nguyên Phàm thầm nghĩ xong, lập tức dùng ý niệm của mình lấy ra thuật pháp “Vô Thượng Liễm Tức Thuật”. Không lâu sau, hắn cầm quyển thuật pháp mà hắn cần, đọc một lúc thì hắn hiểu được cách thi triển thuật pháp này; hắn sau đó thi triển thuật pháp, rất nhanh hắn thành công thi triển “Vô Thượng Liễm Tức Thuật” sau đó hắn đi ngủ.
…
Thời gian tiếp tục trôi đi, màn đêm rất nhanh buông xuống và nhường chỗ cho ban ngày. Trương Nguyên Phàm sau khi dùng xong bữa sáng, lập tức rời khỏi động phủ của mình; không lâu sau, hắn đi thẳng đến chỗ của sư huynh Lương Ngọc Đức.
Không đến nửa canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm gặp được sư huynh Lương Ngọc Đức cùng sư huynh Đinh Ngọc Lễ; hắn nòi chuyện với hai người một lúc, rồi ba người kết bạn đi đến Linh Dược Viên.