Truy Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Cây Ngũ Sắc
“Sinh mệnh: 5/200”.
Loài cây này có tên gọi là cây ngũ sắc. Bởi vì những bông hoa của chúng có năm màu sắc khác nhau nên được gọi như thế. Đây là loại cây rất mọc ở bìa rừng và không khó để kiếm ra chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạng sống của hắn vẫn đang bị đe dọa!
….
Những bông hoa nhỏ này có đủ màu sắc khác nhau từ đỏ, cam, vàng, hồng và tím. Tất cả chúng đã tạo nên một chùm hoa có năm màu sắc khác nhau.
Thấy vậy, Trần Thiên cực kỳ mừng rỡ. Hắn biết rằng bản thân đã nhặt được bảo.
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại bước vào. Hừ! Ỷ mạnh h·iếp yếu ư ? Số của ngươi đen lắm!
Trần Thiên thoáng trầm mặc lại.
Ngay lập tức, con số 80 có màu đỏ hiện lên trên người con c·h·ó sói. Theo đó, sinh mệnh của nó lập tức trở về 0.
Ngắm nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng thấy được một con c·h·ó sói đang nằm ở đằng xa.
Sau vài phút, hiệu quả của những lá cây này lập tức linh nghiệm. Các v·ết t·hương của hắn cũng tiết máu ít đi và ngừng hẳn.
Rất nhanh chóng, tất cả các v·ết t·hương ở trên người của hắn đã bị che đậy bởi từng vụn lá màu lục đậm.
Cảm thấy bản thân đã khỏe hơn, hắn ngẩng đầu lên nhìn cái hố này và thì thầm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nét căng thẳng trên khuôn mặt hắn lại lần nữa hiện lên. Hắn không ngờ rằng việc xuất huyết khiến cho sinh mệnh của bản thân tiêu hao nhanh đến vậy. Chỉ trong vòng vài phút từ khi hắn tỉnh lại, sinh mệnh của hắn từ 57/300 chuyển thành 15/300. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỏ thân xác của Dạ Lang vào hành trang, hắn thầm nghĩ:
Nhìn cú đấm của con mồi đang bay đến, nó thầm nghĩ:
- Bàhhhh!
Nhìn hình tượng của con c·h·ó sói này, Trần Thiên cảm thấy nó giống với những kẻ ủy mạnh yếu trong kiếp trước của mình. Tưởng rằng hắn yếu, những kẻ này muốn ăn tươi nuốt sống mình. Nhưng tất cả cũng đều phải bỏ mạng dưới tay của hắn.
- Mình b·ị t·hương nặng quá! Nếu cứ giữ nguyên tình trạng như thế này, mình chắc chắn sẽ c·hết.
Khi nắm đấm của hắn sắp chạm vào đầu của Dạ Lang, hai con mắt đang ngắm bỗng nhiên mở ra.
Chương 21: Cây Ngũ Sắc
Sau khi bật Khai Môn, sinh mệnh của hắn lập tức nhảy từ 19/100 lên 57/300. Sắc của Trần Thiên hơi hồng hào thêm một xíu.
Dù sao thì đây cũng chỉ là loài cây cực kỳ bình thường. Nó cũng chỉ may mắn sở hữu một ít dược tính có tác dụng đối với người bình thường mà thôi.
- Vì sao tên nhân loại này lại trâu bò đến như thế ? Mình chưa muốn c·hết. Mình muốn phản đòn. Nhưng thân thể của mình…
Khi những mảnh lá cây này chạm vào miệng v·ết t·hương, một cảm giác đau rát xuất hiện.
Không ngần ngại, hắn lập tức hái vài lá cây vò lại, rồi xé nhỏ và đắp lên v·ết t·hương của bản thân.
Kể từ ngày đó, cứ hở b·ị t·hương mà máu chảy không ngừng. Hắn đều sẽ hái lá này và đắp lên v·ết t·hương.
- Nếu không quay về tông môn, thì mình cầm máu bằng cách nào bây giờ ?
- Nếu so với trong kiếp này, cái cảm giác đau rát này còn không bằng một phần so với lúc mình thử đan của Linh sư thúc.
Tuy hắn chưa nghe chuyện này bao giờ, nhưng những điều diễn ra ở trước mắt chính là một ví dụ tốt nhất.
Vào lúc nguy cấp ấy, hắn thấy được một ông chú đang chặt củi thì bị đứt tay. Mặc dù v·ết t·hương này không nặng, nhưng dường như nó đã tr·úng đ·ộng mạch. Nên máu từ miệng v·ết t·hương không ngừng chảy ra ngoài.
Trần Thiên lắc lắc đầu vài cái và nhanh chóng dẹp bỏ những suy nghĩ phức tạp đi khi cảm thấy sinh mệnh của bản thân lại nữa hao hụt.
- Sâu quá!
“Sinh mệnh: 15/300”.
Khi cảm thấy đã đủ, Trần Thiên bóp nhỏ và vò những chiếc lá này lại thành cục. Sau đó, hắn đắp lên các v·ết t·hương ở trên người.
- Không biết đối với những v·ết t·hương nặng như thế này, nó còn có tác dụng không?
Nhìn đầu của con c·h·ó sói này vỡ ra làm đôi khi trúng một đấm của bản thân, Trần Thiên nở một nụ cười.
Tuy nhiên trong cơ thể của con người bình thường, việc một v·ết t·hương có thể tự lành và không có dược tính hỗ trợ là cực kỳ chậm chạp. Chính vì thế, cơ thể của hắn luôn ở trạng thái b·ị t·hương.
Nhìn thấy sinh mệnh của con c·h·ó sói này còn yếu như thế, Trần Thiên lập tức lao tới và tung ra một cú đấm.
“Năng lượng: 3/300”.
Trần Thiên từ trong suy nghĩ đi ra. Hắn vừa hái những lá cây Ngũ Sắc, vừa nói thầm:
Tuy nhiên nụ cười này có chút dữ tợn. Hắn cầm thân xác của con c·h·ó sói lên và nói thầm:
Khi lá của loài cây này đắp vào, máu chảy ra cũng dần ít lại và cuối cùng ngừng hẳn.
“Thể lực: 268/300”.
Ở kiếp trước khi còn là một người bình thường, hắn cũng thường b·ị t·hương do luyện tập thể lực.
Ý thức của Dạ Lang mất đi khi một tiếng “phụppppp” vang lên.
Chính vì vậy, Trần Thiên cũng không dám chắc được lá cây này thật sự phát huy tác dụng.
- Không sai! Đây chính là con c·h·ó sói đã khiến mình ra nông nỗi này.
Lúc mới rắc lá ngũ sắc vào, v·ết t·hương vẫn chưa chuyển biến gì. Tuy nhiên sau vài phút, nó bắt đầu có hiệu nghiệm. Máu từ miệng v·ết t·hương chảy ra cũng ít dần đi và cuối cùng khô hẳn.
Để có thể thoát được cái hố này, hắn ngồi xuống một nhịp để lấy đà và dồn hết lực vào hai bắp chân của mình.
- Hoa Ngũ Sắc! Cây Ngũ Sắc!
Đang suy nghĩ cách cầm máu, hắn đột nhiên thấy được một bông hoa nằm ở vị trí lúc trước Dạ Lang đã nằm.
Bên cạnh đó, một đống quả nhỏ có màu đen tụ xung quanh một cái bọc xanh và tạo thành một chùm quả mọng đen.
Đồng thời, con số 10 và 50 có màu lam hiện lên trên người của Trần Thiên.
Thấy vậy, Trần Thiên thở phào một cái. Ánh mắt của hắn lại lần nữa nhìn vào trái tim của mình:
Trần Thiên bật thốt lên khi nhận ra được loại cây này.
- Thôi kệ! Dù sao thì cũng không tốn nhiều thời gian, mình thử xem sao.
“Dạ Lang”.
Tiếp đó, hai chân của hắn đạp mạnh xuống đất. Ngay lập tức, cả cơ thể của hắn bay lên trên không.
Ngước xuống, hắn thấy được lá của cây này có hình gần giống với trái tim và có sọc răng cưa ở xung quanh mép lá.
“Cấp 3”.
Thấy điều kỳ lạ, Trần Thiên lập tức hỏi ông chú này. Sau một hồi trò chuyện, hắn cũng biết được tác dụng của loài cây này.
Càng luyện tập, những v·ết t·hương này càng tét ra to thêm và khó lành hơn. Máu của hắn theo đó cũng không ngừng tiết ra.
Thấy vậy, ông chú này liền chạy tới bên cạnh một bụi cây nở ra những bông hoa màu sắc khác nhau. Sau đó, ông ta hái lá của loài cây này xé nhỏ và đắp vào miệng của v·ết t·hương.
Hồi đó, hắn rất nghèo nên làm gì có tiền để mua thuốc trị thương. Vì vậy đa phần lúc b·ị t·hương, hắn đều để nó tự lành.
Theo dân gian truyền lại, lá của cây này có tác dụng cầm máu, kháng khuẩn và trị bệnh t·iêu c·hảy.
- Quay về tông môn để xin giúp đỡ ư ? Có lẽ không kịp, sinh mệnh của mình còn ít quá.
Nhìn thấy máu đã ngừng chảy, nhưng Trần Thiên vẫn không yên lòng.
Hắn bật thốt lên không phải vì cái cây này là thần vật, hay là linh dược gì có lợi trong việc tu luyện. Điều làm cho hắn cực kỳ mừng rỡ chính là tác dụng của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thiên cắn răng chịu đựng cái cảm giác này. Hai mắt của hắn thì chăm chú nhìn vào v·ết t·hương.
- Đối với người bình thường, tác dụng cầm máu của loài cây này rất ổn. Tuy nhiên về sau mình có các loại dược vật khác ngon và tiện lợi hơn, nên mình không bao giờ đụng tới loài cây này nữa.
Một cảm giác đau rát nhanh chóng ập đến. Đã lường trước được việc này sẽ xảy ra, nên Trần Thiên tỏ ra cực kỳ bình thường. Hắn ngẫm nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Không! Nói chính xác hơn, đây chính là một chùm hoa. Chùm hoa này được tạo thành từ nhiều bông hoa nhỏ li ti khác.
Một giây sau đó, hắn đã tiếp đất ở gần miệng của cái hố.
Quay lại thực tại!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.