Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 102: Chuẩn Bị Hành Trang

Chương 102: Chuẩn Bị Hành Trang


Xuân Mai có thêm hai tuần để thu xếp các công việc cá nhân, nghỉ ngơi, phục hồi sức khỏe thể chất và tinh thần trước khi bước vào một giải đấu Tầm Cỡ. Nhưng nghỉ ngơi như vậy là đủ, cậu chỉ thi đấu nửa mùa giả, và đã rời sân bóng được hai tuần rồi. Bây giờ bảo cậu nghỉ hai tuần nữa chắc chắn không chịu nổi.

Từ sau khi biết tin mình được gọi lên Tuyển, Xuân Mai chuyển về quê ở Long Thành sinh hoạt ít hôm, bởi trong lòng cậu vô cùng háo hức kho mà ở yên một chỗ. Gia đình Xuân Mai khi biết tin, thì vui lắm. Mẹ của Xuân Mai không biết về bóng bánh nhưng thấy con trai của mình được thi đấu cho đội tuyển Quốc Gia, đại diện cho đất nước thi đấu quốc thế thì vô cùng vinh dự và tự hào. Còn ba Của Xuân Mai, đương nhiên hiểu rõ Xuân Mai đang nói tới cái gì. Chỉ là ông không nghĩ tới con trai của mình có thể thi đấu ở cấp độ cao như vậy.

“Tao nghĩ mày chơi tàm tạm thôi chứ, chơi được cho đội tuyển Quốc gia… có phải nằm mơ không, hay người ta đánh máy nhầm… có người nào cùng tên với mày không? Con Út đọc lại cho ba coi.”

Út Thảo cầm mảnh giấy đọc to, đúng tên tuổi địa chỉ, ông Hưng tự tát vào mặt mình mấy cái rồi chấp nhận sự thật.

“Theo như con Út thì đúng là thằng Mai nhà mình rồi. Nhưng mà ba vẫn thấy khó tin kiểu gì ấy, rõ ràng là mày chỉ thi đấu ở giải hạng nhì mà. Sao người ta lại nhìn xuống chứ? chẳng lẽ bóng đá nước nhà tiêu chuẩn thấp đến vậy sao?”

“Nghe nói có hơn ba mươi người được gọi cơ, phải qua một đợt kiểm tra nữa mới biết có đủ khả năng thi đấu cho đội tuyển Quốc gia hay không?”

“Nói vậy còn nghe được, nhưng mà ba vẫn thấy có gì lấn cấn ở đây. Mày hiểu ý ba nói không? Theo lý thì họ sẽ sàng lọc từ giải cao xuống thấp. Vô địch quốc gia, hạng nhất rồi mới đến hạng nhì. Bóng đá có hai mươi mấy người, tuy ý nhặt ở mấy đội là đủ. “

Ngừng một lúc.

“Nói gì thì nói, giấy trắng mực đen rõ ràng. không cần biết lý do vì sao lại có tên của mày ở trong danh sách triệu tập.. Bóng đá Đông Lào mấy năm nay tao không có theo dõi kỹ, nhưng nói chung là bết bát lắm. Thắng thua cũng chẳng ai để ý, soi mói. Nhưng đã lên trên tuyến thì phải đá gấp đôi, gấp ba bình thường. Đây là vinh dự không phải cầu thủ nào cũng có. Cố gắng lên con, sau này về chia tiền giải cho ba một ít.”

Ông Hưng cười sảng khoái, xem chừng hãnh diện lắm.

Kể cho người nhà xong Xuân Mai còn đi tới sân cỏ nhân tạo ở công ty PNG, nói khởi nguồn cho con đường thi đấu bóng đá chuyên nghiệp. Thời gian thấm thoắt qua đi, may mà vẫn gặp lại Đức Tiến, anh vẫn còn thích đá bóng, nên Xuân Mai lại có dịp gặp gỡ và khoe chiến tích mới của mình.

Đức Tiến không tin, giống như phản ứng của bao người khác. Muốn test trình độ của Xuân Mai. Hai anh em vào sân tham gia một trận bóng. Chỉ sau nửa hiệp, Xuân Mai đã phải ra ngoài đường biên. Từ lúc đá cho L.A đưa đội bóng tham gia giải quốc gia, kỹ năng của Xuân Mai đã vượt xa Đức Tiến.

Sau khi chinh chiến ở giải hạng ba và giải hạng nhì, Đức Tiến không còn từ ngữ nào để miêu tả về Xuân Mai. Đây là lần đầu tiên Tiến được thi đấu với một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, đặc biệt hơn, chỉ mới cách đây một khoảng thời gian ngắn, cầu thủ kia còn bị hành sấp mặt ở giải bóng đá của Phường.

“Chuyện thi đấu ở cấp độ quốc gia không biết là thật hay đùa, nhưng anh cũng chúc mừng chú vì với anh, cầu thủ chuyên nghiệp cũng chỉ được như chú mà thôi.”

“Cũng nhờ anh ngày đầu hướng dẫn, giờ em có thể thi đấu để nuôi sống bản thân và gia đình được rồi. Em không biết vì sao mình lại được gọi lên tuyển, nhưng em sẽ cố gắng, làm hết khả năng của mình.”

Đức Tiến trầm ngâm.

“Ừ, anh cũng hơi ngạc nhiên vì sao họ lại gọi một cầu thủ chơi ở giải hạng nhì. Nhưng theo tin tức thì em không phải người duy nhất, mà còn có vài cầu thủ nữa. Bên trên họ tự có toan tính của riêng mình. em cứ làm tốt vai trò của một cầu thủ, cố gắng thể hiện thật tốt ở trên sân tập và nếu được trao cơ hội. “

“Nhất định như vậy rồi.”

Sau trận bóng Đức Tiến còn rủ thêm Đông và Dũng ra hàn huyên tâm sự, mấy anh em ra quán bia hỏi thăm Xuân Mai về việc thi đấu bóng đá. Năm nào ở địa phương cũng tổ chức giải bóng đá phong trào, nhưng họ vẫn nhớ cái giải năm đó có Xuân Mai. Thực sự để lại rất nhiều ấn tượng.


Từ Lúc chơi bóng chuyên nghiệp, Xuân Mai tá túc ở nhà Bảo Trâm, sinh hoạt ở đó tiện nghi và thoải mái, nhưng có đôi lúc cậu lại đờ đẫn và thấy buồn bã. Nhưng khi ở Long Thành, Xuân Mai cảm thấy tràn đầy sức sống hơn, không khí dễ chịu và đầu óc thông suốt. Quan trọng là ở đâu cũng gặp người quen, có chuyện để nói.

Nhà cửa của Xuân Mai tươm tất hơn xưa, TV tủ lạnh, nồi niêu xoong chảo có đủ cả. Nếu không phải cậu mua thì cũng là Bảo Trâm sắm hộ. đời sống dễ chịu hơn, sáng và tối vẫn tập chạy bộ ở quê, còn ban ngày thì đi lang thang ngoài chợ, hoặc cùng Út thảo đi chơi loanh quanh, ăn uống. Em gái học năm cuối rồi, đã trở thành thiếu nữ nên bây giờ không quấn anh trai như trước, thay vì mua đồ ăn vặt giờ chuyển sang mua quần áo.

“Thời gian không chờ một ai”

Xuân Mai nhìn dòng người qua lại trước mặt, cảm khái trước sự thay đổi so với ngày trước. BẢn thân nó cũng từ một cầu thủ vô danh, giờ đã vươn mình lên cao. Trước mặt là một cánh cửa dẫn đến sảnh danh vọng, đưa nó tiến ra ánh sáng của giới bóng đá.

Thời gian luyện tập ở Quê không nhiều, cường độ luyện tập không quá khắc khổ như khi ở Thành phố, nhưng không có nghĩa là nó bị thụt lùi trên phương diện thể lực. Nếu bước vào sân thi đấu Xuân Mai vẫn có thể thi đấu với thể trạng sung mãn nhất mà mình từng thể hiện trước đó. Đứng trước một thử thách lớn, nó trở về quê được chữa lành, hấp thu những tình cảm tốt đẹp từ gia đình, và khi đã no đủ. Nó bắt đầu lên đường.

Như mọi lần, mẹ Xuân Mai dậy sớm và tiễn con lên chuyến xe bus đi vào thành phố. Nghỉ ngơi ở nhà chị Trâm một đêm. Đến lúc này mọi người mới cảm nhận được chuyện Xuân Mai đi đá giải U19 Đông Nam Á là thật.

Hai bác để cho con gái tự nhiên, họ đã coi Xuân Mai như con cái ở trong nhà. Còn Bảo Trâm, Cô thấy vui và tự hào khi Xuân Mai càng ngày càng tiến xa trên con đường cầu thủ. Đây lại là thi đấu cho đội tuyển quốc gia nữa chứ.

“Giống như một giấc mơ vậy?”

“Theo tin tức thì Năm nay giải được tổ chức ở Malaisia, vậy là em được ra nước thi đấu á? Trời ơi chị chưa bao giờ được ra nước ngoài luôn.”

Bảo trâm Cầm điện thoại tìm hiểu trước thông tin, thấy Xuân Mai được ra nước ngoài thi đấu thì vô cùng kích động. Cô đã thử tưởng tượng viễn cảnh này, nhưng chỉ là tưởng tượng thôi. không ngờ nó lại đến với cô nhanh thế. Trái với sự phấn khích của cô, Xuân Mai tỏ ra khá điềm tĩnh, thời gian về quê đã giúp cậu cân bằng được cảm xúc.

“Vẫn còn một bài kiểm tra, vượt qua nó mới có thể bàn đến chuyện thi đấu.”

Bảo Trâm cười đáp.

“Nhưng mà em sẽ vượt qua được bài kiểm tra… đúng không?”

Xuân Mai nheo mắt nở một nụ cười tự tin.


Hôm sau đích thân Bảo Trâm đưa Xuân Mai ra sân bay ở Sài Gòn, tại đó cậu có gặp lại Minh Khôi và Hữu Thịnh, hai anh chàng ăn mặc khá sành điệu, đeo kính mắt, tai nghe bluetooth. Theo sau có người nhà và cả đại diện của CLB đến làm thủ tục mấy cầu thủ sẽ bay cùng chuyến, ở ngoài kia sẽ có người đón tiếp. Chi phí di chuyển, sinh hoạt đều do liên đoàn thu xếp.

Quang Hưng của đội Bình Dương đã tự bay ra ngoài Hà Nội trước đó một tuần, cậu ta là dạng hiếm nên được phép tự do hành động. miễn sao không ảnh hưởng đến việc thi đấu.

Sự Xuất hiện của Xuân Mai trong chuyến đi này không làm hai cầu thủ phía Đồng Nai ngạc nhiên vì theo họ cảm thân, đối phương có trình độ cao và hoàn toàn đủ tư cách lên tuyển giống họ.

Khi ở trên sân ba người là đối thủ, nhưng lần này sẽ ở cùng chiến tuyến, chiến đấu cho mục đích cao cả hơn. Họ thi đấu cùng giải đấu, cùng trang lứa, lại ở cùng khu vực phía nam, trong lần hội quân đầu đời, tư nhiên sẽ xích lại gần, bắt chuyện và làm quen với nhau.

Làm xong thủ tục, Xuân Mai ôm chị Trâm một cái thật chặt, trao cho mấy câu yêu thương rồi chậm rãi tách ra. Xuân Mai xoay người tiến thẳng về phía lôi vào, Bảo Trâm thì vẫn ở đó, lặng lẽ nhìn cậu em lên máy bay, rồi biến mất trên bầu trời rộng lớn.

Cô không khóc, vì đây mới chỉ là lần đầu thôi. cô cảm nhận được tương lai, chuyện này sẽ còn tái diễn nhiều lần. Xuân Mai sẽ còn bay cao và bay xa hơn nữa.

Chương 102: Chuẩn Bị Hành Trang