Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 109: Khởi Hành đến Malaysia
Đội tuyển U19 Đông Lào, gồm 35 thành viên, rời căn nhà sinh hoạt chung từ sáng sớm. Trong đó, 25 cầu thủ, huấn luyện viên, cùng 2 bác sĩ thể thao. Họ mặc đồng phục chính thức: áo polo màu xanh, in logo đội tuyển phía ngực trái, quần đen gọn gàng, và giày thể thao đơn giản. Cả đội đứng xếp hàng bên xe buýt, ai cũng toát lên tinh thần trẻ trung và tự tin, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa chút hồi hộp của những người trẻ lần đầu bước ra đấu trường khu vực.
Chiếc xe buýt mang màu xanh biểu tượng của sự hy vọng, lăn bánh trên con đường rợp bóng cây dẫn tới sân bay. Không khí trên xe vừa sôi nổi vừa đầy cảm xúc. Một số cầu thủ hào hứng cười đùa, bật nhạc qua loa Bluetooth, trong khi một số khác yên lặng nhìn qua cửa sổ, suy nghĩ về chặng đường sắp tới.
Ở phía cuối xe, Xuân Mai ngồi im lặng đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ. Trái ngược với không khí náo nhiệt xung quanh, Mai lặng lẽ đặt tay lên vali, ánh mắt chăm chú nhìn ra xa. Với cậu, đây là giấc mơ trở thành hiện thực, một cơ hội mà cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Sau khi hoàn tất thủ tục, cả đội tập trung tại cổng chờ. Đây là lúc mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, gọi điện thoại, hoặc chụp ảnh lưu niệm. Một số cầu thủ ngồi lại thành nhóm, thảo luận về các đôi thủ trong giải đấu, tâm lý trước khi lên máy bay, trong khi số khác đeo tai nghe, thư giãn bằng âm nhạc.
Xuân Mai mở điện thoại, lướt qua những tin nhắn chúc mừng từ gia đình. Dừng lại ở dòng chữ của Bảo Trâm.
“Cố gắn lên nhé, mọi người luôn tự hào về em, yêu em nhiều 3 (^_^)”
Mai hít một hơi thật sâu tắt điện thoại trước khi lên máy bay.
Tiếng loa thông báo vang lên, gọi chuyến bay của đội tuyển Đông Lào. Toàn đội đứng dậy, điều chỉnh lại trang phục. Trước khi bước qua cổng ra máy bay, HLV quay lại nhìn các cầu thủ, nói một câu ngắn gọn nhưng đầy sức nặng:
“ Lên Đường Thôi các chàng trai!”
Lời nói ấy như một hồi chuông vang lên trong lòng từng cầu thủ. Họ bước qua cánh cổng với tâm thế sẵn sàng, mang theo khát vọng lớn lao của cả dân tộc. Xuân Mai, hít thật sâu bước chân vào thế giới nơi giấc mơ đang dần trở thành hiện thực.
Chiếc máy bay cất cánh vào lúc 9 giờ sáng, nhẹ nhàng rời khỏi đường băng, đưa đội tuyển U19 Đông Lào đến Malaysia. Ngồi trong khoang hành khách, các cầu thủ trẻ không giấu được vẻ háo hức khi lần đầu được ra nước ngoài.
Xuân Mai ngồi ở hàng ghế bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài. Bầu trời xanh ngắt trải dài trước mắt, những đám mây trắng lững lờ trôi qua khung cửa nhỏ, như gợi lên cảm giác về sự tự do và những chân trời mới. Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi máy bay rời khỏi mảnh đất quê hương. Trái tim cậu đập rộn ràng, nhớ về miền đất phía dưới nơi mình đã lớn lên, đồng thời lại háo hức được đặt chân tới vùng đất mới.
Ngồi bên cạnh, một đồng đội lớn tuổi hơn khẽ vỗ vai cậu:
“Thấy sao rồi, Mai? Cảm giác lần đầu bay thế nào?”
Mai mỉm cười đáp
“Thực ra đây không phải lần đầu ngồi máy bay, nhưng là lần đầu ra nước ngoài, cảm giác này khó nói lắm.”
Cậu bạn có vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi thấy nôn nao quá, hình như tôi bị say tàu xe ông ạ, có gì lấy hộ tôi cái túi giấy nhé.”
Xuân Mai lag 5s sau đó gật đầu, vỗ vai người bạn.
Phía sau, không khí trở nên náo nhiệt hơn. Một vài cầu thủ chuyền tay nhau chiếc iPad, xem lại video phân tích chiến thuật. Một số khác lại tranh thủ đeo tai nghe, lặng lẽ thư giãn hoặc ngủ để lấy lại sức.
HLV trưởng ngồi ở hàng ghế đầu, thi thoảng quay lại quan sát học trò. Ông hài lòng khi thấy họ không quá căng thẳng, biết cách tự tạo không gian thoải mái trước giờ thi đấu.
Chiếc máy bay hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế Kuala Lumpur (KLIA) vào lúc 11 giờ trưa, giờ địa phương. Ngay khi bánh xe máy bay chạm đất, tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên từ các cầu thủ U19 Đông Lào, nhất là những người lần đầu tiên trải qua chuyến bay quốc tế. Họ nhanh chóng lấy lại sự tập trung, sẵn sàng bước vào hành trình mới trên đất khách.
Rời khỏi máy bay, đoàn di chuyển qua lối dẫn đến khu vực nhập cảnh. Sân bay KLIA, một trong những sân bay lớn nhất Đông Nam Á, hiện lên trước mắt với kiến trúc hiện đại, kết hợp hài hòa giữa nét truyền thống và công nghệ tiên tiến. Những cột thép vươn cao, kết hợp với mái kính uốn cong, tạo cảm giác không gian rộng lớn và thoáng đãng. Xung quanh là các cửa hàng bán lẻ, quán cà phê và nhà hàng, làm tăng thêm sự nhộn nhịp của nơi đây.
Trưởng đoàn đã chuẩn bị sẵn giấy tờ cần thiết để hỗ trợ cả đội qua khu vực kiểm tra hộ chiếu. Mỗi cầu thủ trẻ lần lượt bước lên trình hộ chiếu và visa. Nhân viên sân bay Malaysia, với nụ cười thân thiện, chào đón đoàn tuyển thủ. Một vài nhân viên nhận ra đây là đội bóng U19 của Đông Lào và không quên chúc may mắn bằng những câu tiếng Anh cơ bản:
“Good luck for the tournament!”
Xuân Mai đứng ở giữa hàng, cảm thấy sự hồi hộp trong lòng. Dù đã quen với ánh nhìn chú ý từ mọi người, cậu vẫn chưa hoàn toàn thoải mái trước cảm giác mình là một phần của đội tuyển quốc gia. Khi đến lượt mình, cậu cẩn thận đưa hộ chiếu cho nhân viên kiểm tra. Nhận được dấu xác nhận trên hộ chiếu, Mai thở phào, cảm thấy như đã vượt qua một chặng thử thách nhỏ.
Cả đội tụ tập ở khu vực nhận hành lý, chờ những chiếc vali được băng chuyền đưa ra. Không khí ở đây náo nhiệt với sự hiện diện của các hành khách từ nhiều nơi trên thế giới. Những bảng hiệu điện tử lớn hiển thị thông tin chuyến bay, trong khi các loa phát thanh liên tục cập nhật thông báo.
Xuân Mai đứng cạnh đồng đội, mắt chăm chú nhìn những chiếc vali lướt qua. Khi chiếc vali màu nâu của mình xuất hiện, cậu nhanh chóng kéo xuống, cảm giác nhẹ nhõm vì mọi thứ đều nguyên vẹn.
“Mọi người Kiểm tra lại hành lý xem có mất mát hay lạc mất đồ gì hay không!
Mất chục phút để mọi người kiểm tra lại hành lý tư trang, thật may mắn không có sai sót gì, mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
Rời khỏi sân bay, cả đội được đưa lên một chiếc xe buýt lớn, in logo của ban tổ chức giải đấu. Trên đường di chuyển về khách sạn, các cầu thủ tranh thủ nhìn ngắm quang cảnh thành phố Kuala Lumpur. Đường cao tốc dẫn vào trung tâm thành phố rộng rãi, hai bên là những tòa nhà chọc trời hiện đại đan xen với những công trình mang đậm dấu ấn văn hóa Hồi giáo.
Đội ngũ hướng dẫn viên trên xe giới thiệu qua loa về một vài địa danh nổi bật. Họ chỉ tay về phía những tòa tháp đôi Petronas, biểu tượng của Malaysia, cao v·út giữa bầu trời. Ánh nắng buổi trưa phản chiếu trên lớp kính sáng bóng của tòa nhà, tạo nên khung cảnh rực rỡ.
“Đây là nơi nổi tiếng nhất Kuala Lumpur. Sau khi thi đấu xong, mọi người có thể đến đây tham quan hoặc chụp ảnh kỷ niệm.”
“Á đù! hoành tráng vãi chưởng, trước chỉ thấy trong sách bao hay video thôi.”
“Đâu… đâu… xích qua tao xem với.”
Những tiếng trầm trồ vang lên khắp xe, Xuân Mai, ngồi gần cửa sổ, chăm chú lắng nghe. Đôi mắt cậu mở to khi nhìn thấy những con đường sạch sẽ, dòng người qua lại đông đúc nhưng không hề hỗn loạn. So với quê hương Đông Lào, mọi thứ ở đây mang một màu sắc hiện đại hơn nhiều.
Xe dừng tại khách sạn 5 sao Shangri-La Kuala Lumpur, nơi ban tổ chức sắp xếp cho các đội tuyển tham gia giải đấu. Khách sạn hiện lên như một cung điện với lối vào rộng lớn, được trang trí bằng các chậu cây nhiệt đới xanh mát. Bên trong sảnh, không gian toát lên sự sang trọng với đèn chùm pha lê lấp lánh và nền đá cẩm thạch sáng bóng.
Nhân viên khách sạn đứng thành hàng, chào đón đoàn bằng những nụ cười niềm nở. Mỗi cầu thủ nhận được chìa khóa phòng, cùng một túi quà nhỏ từ ban tổ chức, bên trong là các vật dụng tiện ích và thông tin về lịch trình giải đấu.
Xuân Mai nhận chìa khóa phòng và nhanh chóng di chuyển lên tầng cùng các đồng đội. Căn phòng của cậu có tầm nhìn ra thành phố, với cửa sổ lớn mở ra khung cảnh các tòa nhà chọc trời. Cậu đặt vali xuống, đứng yên một lúc để tận hưởng khoảnh khắc này.
“Chỗ này xịn phết nhỉ? “
“Khoái khoái, chảy nước miếng. Nãy nhìn thấy mấy thứ đồ ăn lạ ghê, tối xin HLV xuống ăn chút gì đi.”
“Nhưng mà mình có tiền đâu?”
“Ừ nhỉ? quên mất… mà xin mấy ông gia xem, mấy sếp chắc chuẩn bị ngoại tệ rồi, ra nước ngoài kiểu gì chẳng mua ít hàng xách tay mang về.”
“Từ từ, tắm rửa cái đã. di chuyển cả ngày người mỏi nhừ, ê hết cả mông rồi.”
Dù hào hứng, nhưng trong lòng Mai vẫn giữ một sự dè dặt. Cậu hiểu rằng những tiện nghi này chỉ là tạm thời. Nếu không thể hiện đủ tốt trong giải đấu, sớm thôi họ sẽ phải rời khỏi đây. Mọi thứ vẫn đang lâng lâng, giống như một giấc mơ vậy.
Chỉ đến khi tắm rửa sạch sẽ, bụng dạ của Xuân Mai bắt đầu cồn cào, di chuyển từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì. Ba cậu bạn cùng phòng cũng như vậy. Mọi người đều đã vệ sinh sạch sẽ chờ đợi HLV tới gọi, cả đám sẽ cùng với toàn đội đi kiếm đồ bỏ vào bụng.