Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 119:Trở Về

Chương 119:Trở Về


Ngay khi U19 Đông Lào trở về đất nước, một buổi lễ đón tiếp hoành tráng đã được tổ chức tại sân bay quốc tế Nội Bài, thủ đô Đông Lào. Các cổ động viên, người thân, cùng với giới chức thể thao và lãnh đạo địa phương đã có mặt đông đủ để chúc mừng đội bóng. Cảnh tượng tại sân bay thật sự rất cảm động, khi hàng trăm người dân Lào đứng chật kín hai bên lối đi đón các cầu thủ trở về, với cờ, băng rôn và những khẩu hiệu chúc mừng đội bóng.

Quang Hưng, đội trưởng của U19 Đông Lào, cùng các đồng đội bước ra từ cổng sân bay, họ nhận được những tràng vỗ tay vang dội và sự tôn vinh từ người hâm mộ.

Lễ đón tiếp tiếp tục diễn ra tại một khách sạn lớn ở thủ đô, nơi các lãnh đạo quốc gia và giới thể thao đã tổ chức một buổi lễ vinh danh đội bóng. Trong buổi lễ này, các cầu thủ U19 Đông Lào được trao những phần thưởng đặc biệt, bao gồm bằng khen của Chính phủ, cùng các tiền thưởng từ Liên đoàn Bóng đá và các nhà tài trợ. Những lời phát biểu từ các quan chức cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của chiến thắng này đối với sự phát triển của bóng đá.

Ngay sau lễ đón tiếp, đội bóng tiến hành một buổi họp báo, nơi các cầu thủ, huấn luyện viên, và lãnh đạo liên đoàn bóng đá Lào trả lời các câu hỏi từ giới truyền thông. Trong buổi họp báo, những câu hỏi xoay quanh chiến lược thi đấu, hành trình vô địch của đội, và cảm xúc của các cầu thủ khi trở về đất nước.

Quang Hưng, với vai trò đội trưởng, chia sẻ cảm xúc của mình về hành trình vô địch:

"Chúng Em không chỉ thi đấu vì mình mà còn vì những người yêu bóng đá. Chiến thắng này không chỉ là kết quả của một giải đấu, mà là kết quả của sự đoàn kết và nỗ lực không ngừng nghỉ của toàn đội."

Huấn luyện viên Trần Hiển cũng không giấu được niềm tự hào và cảm xúc:

"Chúng tôi đã chiến đấu hết mình, vượt qua mọi khó khăn để đạt được chiến thắng này. Cảm ơn các cầu thủ, cảm ơn các nhân viên và cảm ơn tất cả những người đã tin tưởng và ủng hộ chúng tôi trong hành trình này."

Cuối buổi họp báo, lãnh đạo Cục Thể Thao và Văn Hóa đã tuyên bố rằng sẽ tiếp tục hỗ trợ đội bóng để họ có thể phát triển hơn nữa trong tương lai, đồng thời khẳng định rằng đây là chiến thắng không chỉ của các cầu thủ mà còn của toàn thể người dân Đông Lào.

Buổi chia tay đội bóng U19 Đông Lào sau chiến thắng lịch sử tại giải U19 Đông Nam Á diễn ra trong không khí đầy cảm xúc. Sau những ngày dài căng thẳng với những trận đấu khốc liệt, giờ đây, các cầu thủ trẻ cuối cùng cũng có thể trở về nhà, nghỉ ngơi và chuẩn bị cho giải đấu tiếp theo trong màu áo câu lạc bộ. Mặc dù chiến thắng mang lại niềm vui tột cùng, nhưng việc phải tạm biệt đội tuyển cũng khiến các cầu thủ, đặc biệt là Xuân Mai, cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Không khí vui vẻ và căng thẳng của giải đấu đã qua đi, nhường chỗ cho những khoảnh khắc tĩnh lặng. Dù chiến thắng đã làm cậu vui mừng khôn xiết, nhưng việc phải chia tay đồng đội khiến cậu cảm thấy một chút tiếc nuối. Đối với Xuân Mai, thời gian qua thật sự giống như một giấc mơ đẹp – một giấc mơ mà cậu và các đồng đội đã cùng nhau tạo ra bằng sự đoàn kết

Dù sau giải đấu này, các cầu thủ sẽ trở lại với cuộc sống câu lạc bộ, mỗi người một hướng đi riêng, nhưng tình yêu với bóng đá vẫn luôn là điểm chung giữa họ. Họ biết rằng, dù cho không thể cùng nhau thi đấu ở đội tuyển, nhưng mối quan hệ giữa các cầu thủ trong đội U19 Đông Lào sẽ luôn bền chặt. Những lời hứa hẹn gặp lại, chiến đấu cùng nhau trong màu áo đội tuyển quốc gia luôn là động lực để mỗi người tiếp tục nỗ lực và phấn đấu.

Các cầu thủ trao nhau những cái ôm, tất cả đều hiểu rằng, hành trình này chưa kết thúc.

Sau khi hoàn tất các thủ tục với đội tuyển và chia tay các đồng đội, Xuân Mai chuẩn bị lên đường từ sân bay Thủ Đô về Sài Gòn. Chuyến bay bắt đầu vào một buổi sáng sớm, khi trời còn chưa sáng hẳn. Cậu cảm thấy những ngày vừa qua như một cơn mơ, một giấc mơ mà cậu không bao giờ muốn tỉnh lại. Bây giờ, cậu đang trên chuyến bay từ miền Bắc vào Nam, nơi gia đình đang đợi cậu.

Xuân Mai ngồi im lặng trong khoang máy bay, nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng động cơ êm ả. Cậu không thể không nghĩ về hành trình dài vừa qua – những trận đấu căng thẳng, những chiến thắng đáng tự hào, và những khoảnh khắc không thể quên cùng đồng đội. Nhưng giờ đây, niềm vui lớn nhất chính là được trở về, được gặp gia đình, được đoàn tụ với những người đã luôn đứng phía sau ủng hộ cậu, dù chỉ qua màn hình tivi.

Khi máy bay hạ cánh, Xuân Mai cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Mặc dù đã từng đi qua nhiều chuyến bay, nhưng lần này là khác. Đây là lần đầu tiên cậu về với chiến tích vĩ đại, và biết rằng khi bước ra ngoài, cậu sẽ được đón chào bởi những ánh mắt tự hào, yêu thương.

Bước ra khỏi cửa kiểm soát an ninh, cậu nhận ra gia đình đang đứng chờ mình ở cuối hành lang, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Ba má, Út thảo và gia đình của chị Trâm đều có mặt ở đó, họ đứng giữa đám đông, tay giơ cao tấm bảng với dòng chữ to tướng

“Xuân Mai Nè!”.

Khi Xuân Mai nhìn thấy gia đình, trái tim cậu bỗng nhiên dâng trào cảm xúc. Đó là niềm vui, là sự hạnh phúc không thể diễn tả hết bằng lời. Má cậu lao đến, ôm chầm lấy con trai nước mắt rơi trên vai cậu.

“Về rồi hả, má thấy rồi… má thấy hết rồi. Trời ơi, con trai của má.”

Mẹ Xuân Mai nghẹn ngào nói.

“Cảm ơn má, cảm ơn mọi người rất nhiều.” – Xuân Mai cũng cảm thấy nghẹn ngào, dù là người mạnh mẽ nhất trên sân cỏ.

Ông Hưng, vỗ nhẹ lên vai của con trai, ánh mắt sáng lên với niềm tự hào:

“Khá lắm, đúng là con trai của ta. ha ha ha.”

Út Thảo cũng xúm lại ôm lấy mọi người.

“Anh Hai quá ghê luôn, giờ rất nhiều người biết Hai đó nha, Hai trở thành người nổi tiếng rồi.”

Xuân Mai cười rạng rỡ, hạnh phúc trước tình cảm của gia đình, cảm giác như tất cả nỗ lực trong suốt thời gian qua đều xứng đáng. Bện Cạnh gia Đình cũng có một người quan trọng có mặt ở đây, Bảo Trâm đã đưa cả gia đình tới đón tiếp.

Xuân Mai bước tới, ôm lấy người con gái ấy, một cách đường đường chính chính dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình.

“Em làm được rồi.”

“Chị biết mà. Chúng ta về nhà thôi, sẽ là một bữa ăn rất lớn đấy.”

Xuân Mai cũng tới cảm ơn hai bác vì đã tới đây đón cậu, ánh mắt của hai người tự hào về cậu lắm. Con rể tương lai vô địch giải U19, con hàng hiếm này phải trói lại ngay không thì nó xổng mất.

Sau buổi gặp gỡ cảm động tại sân bay, gia đình Xuân Mai cùng cậu trở về nhà. Họ hàng hang hốc đều có mặt trong một bữa liên hoan lớn. Cả nhà ngồi quanh bàn ăn tối, cùng nhau trò chuyện, chia sẻ niềm vui chiến thắng với Xuân Mai.

Nhìn lại màn trình diễn của mình trên TV, Xuân Mai cảm thấy lâng lâng khó tả, chỉ vài hôm trước còn ở nơi đất khách quê người, vậy mà giờ đây cậu đã trở về nhà. Xuân Mai cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Cậu đã ra nước ngoài một lần, và còn muốn được đi nhiều lần hơn nữa.

Xuân Mai, trong niềm hạnh phúc và tự hào, đã thầm hứa với chính mình rằng cậu sẽ không ngừng phấn đấu, không chỉ để mang lại vinh quang cho đội tuyển quốc gia, mà còn để trở thành một cầu thủ xuất sắc, ghi dấu ấn trên trường quốc tế.

Chương 119:Trở Về