Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 121: Mời Khách tới nhà.

Chương 121: Mời Khách tới nhà.


Bữa cơm được bày biện trong căn phòng ăn nhỏ nhưng ấm cúng tại nhà của Bảo Trâm. Trên bàn ăn là những món ăn đơn giản nhưng thơm ngon: đĩa gà luộc vàng óng, bát canh chua cá lóc b·ốc k·hói nghi ngút, đĩa rau muống xào tỏi xanh mướt, cùng chén nước mắm chua ngọt được chuẩn bị cẩn thận. Mùi hương ngào ngạt lan tỏa khiến ai nấy đều thấy ấm lòng.

Bảo Trâm trong chiếc áo thun trắng đang lúi húi gắp thêm rau xào vào đĩa, đôi má cô đỏ hây lên khi HLV Trương Việt Quân và trợ lý Quang Minh liên tục khen món ăn ngon. Ba má cô, ngồi ở đầu bàn, ánh mắt đầy tự hào khi nhìn Xuân Mai và con gái quây quần bên những vị khách quan trọng.

“Vậy là từ nay, Xuân Mai đã có bến đỗ vững chắc rồi. Nó cứ bảo khi nào ký hợp đồng mới chịu rước con gái nhà tôi, khổ ghê làm hai cái thân già này cứ chờ ngày này qua ngày khác, cảm ơn hai người rất nhiều.”

Ba của Bảo Trâm cười lời, rót thêm bia mời hai vị khách.

HLV Trương Việt Quân cười lớn, đặt đũa xuống bàn rồi gật đầu:

“Đội bóng TP.HCM luôn coi trọng cầu thủ có tiềm năng như Xuân Mai. Từ nay chúng tôi sẽ thay mặt gia đình mà chăm lo cho cậu ấy. Còn chuyện ăn uống, chắc tôi phải nhờ má Bảo Trâm chia sẻ vài bí quyết, món canh chua này ngon quá!”

Trợ lý Quang Minh, một người đàn ông ngoài 40 với gương mặt điềm đạm, gật gù: “Mà nhân tiện đây, tôi có một ý kiến liên quan đến chuyện đám cưới của hai đứa, gia đình đã tính đến chưa?”

Ba của Bảo Trâm mỉm cười, đặt đôi đũa xuống.

“Chúng tôi cũng đang nghĩ tới chuyện đó. Nếu tụi nhỏ đã quyết định gắn bó với nhau, thì chuyện này nên tính sớm.”

Quang Minh nghiêng người về phía Xuân Mai và Bảo Trâm, giọng ông có chút hào hứng:

“Theo tôi, nên để sang năm. Ở giữa mùa giải, thì toàn đội được nghỉ ngơi hơn một tháng, Khi đó tổ chức đám cưới, tôi và cả đội bóng sẽ đến chung vui, vừa ấm cúng, vừa ý nghĩa. Gia đình thấy sao?”

Bác trai trầm ngâm một lúc, rồi khẽ gật đầu. Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay. Đội bóng tham dự được thì còn gì vui hơn nữa.”

Bảo Trâm nhìn Xuân Mai, mắt long lanh như đang tưởng tượng về ngày trọng đại. Má cô bật cười, đưa tay vuốt nhẹ tay con gái.

“Vậy thì nhà tôi chờ tới năm sau, vài tháng nữa thôi nhỉ. Mà chuyến này thằng Mai lên Sài Gòn, mày là vợ nó, lên thu xếp chỗ ăn nghỉ sinh hoạt đi Trâm.”

Bảo Trâm ngừng tay, đôi mắt hơi mở to nhìn má, rồi quay sang Xuân Mai như chờ đợi ý kiến của chồng sắp cưới.

“Chỗ này có giống Đông Á, chu cấp chỗ sinh hoạt cho cầu thủ không nhỉ?”

Nghe vậy, trợ lý Quang Minh lên tiếng:

“Đội bóng không có chính sách chu cấp nhà ở sinh hoạt cho cầu thủ. Tôi có người quen làm trong ngành bất động sản, Nếu hai người có nhu cầu. Tôi sẽ nhờ anh ấy giúp tìm một căn nhà gần sân tập của đội bóng.”

Nghe tới đây, Bảo Trâm mừng rỡ quay sang Xuân Mai, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

“Vâng, vậy nhờ anh tìm giúp chúng em nhé, không có yêu cầu gì lớn, đủ không gian sinh hoạt là được rồi.”

Xuân Mai cũng gật đầu liên tục, nét mặt đầy cảm kích.

“Cảm ơn anh Minh. Nếu được như vậy thì thật là tốt. ”

Ông Quang Minh cười lớn, vỗ vai Xuân Mai.

“Cậu chỉ cần lo đá bóng cho tốt, đừng bận tâm những chuyện nhỏ nhặt. Sinh hoạt trên đấy, có khó khăn gì cứ bảo tôi, tôi sẽ giúp cậu”

Sau vài phút bàn bạc về nhà cửa, Quang Minh chuyển chủ đề, lấy một tờ giấy ghi chép nhỏ từ túi áo ra và thông báo:

“Nhân tiện đây, tôi cũng muốn nhắc lịch tập trung của đội bóng. Ba tuần nữa, toàn đội sẽ hội quân tại sân tập chính. Lần này, chúng ta sẽ có một tháng để chuẩn bị, trong đó có vài trận giao hữu quan trọng. Mùa giải mới sẽ bắt đầu vào tháng Mười, nên mọi người cần sẵn sàng từ bây giờ.”

Xuân Mai chăm chú lắng nghe, gật đầu đều đặn. “Vâng, em sẽ chuẩn bị đầy đủ. Giao hữu với ai vậy anh?”

Ông Quang Minh trả lời, nụ cười vẫn nở trên môi:

“Có khoảng ba trận, cụ thể với đội nào thì về văn phòng xem lại mới biết được . Chúng ta sẽ công bố lịch chính thức khi đội tập trung.”

Khi bữa ăn kết thúc, má Bảo Trâm đứng dậy thu dọn bát đũa, nhưng HLV Trương Việt Quân vội xua tay:

“Để chúng tôi giúp một tay!”

Má Bảo Trâm cười hiền:

“Thôi, các anh là khách, để đó tôi và con gái lo được mà.”

HLV Việt Quân và trợ lý Quang Minh đứng lên, cảm ơn gia đình vì bữa cơm ấm cúng. Ông Quân vừa xỏ giày vừa nói:

“Cảm ơn gia đình nhiều lắm. Hôm nay chúng tôi không chỉ được ăn ngon mà còn thấy rõ Xuân Mai có hậu phương vững chắc thế này, thật yên tâm!”

Trợ lý Quang Minh bắt tay Xuân Mai, ánh mắt đầy tin tưởng:

“Nhớ giữ sức khỏe, chuẩn bị cho đợt tập trung. Anh sẽ báo ngay khi có tin về nhà cửa.”

Xuân Mai gật đầu cảm kích. “Dạ, cảm ơn anh Minh.”

HLV Quân vẫy tay chào mọi người trước khi bước ra cửa: “Chúng tôi đi đây. Hẹn gặp lại hai đứa tại Sài Gòn!”

Bảo Trâm và Xuân Mai tiễn khách đến tận cổng. Khi bóng dáng của hai người khuất dần, Bảo Trâm nắm tay Xuân Mai, nở nụ cười nhẹ: “Hai người kia có vẻ rất quý em”

Xuân Mai khẽ siết tay cô, ánh mắt ánh lên niềm tin: “Đúng vậy, hôm nay đội Becamex cử người tới muốn ký hợp đồng, nếu ký, Em sẽ đá ở giải vô địch Quốc gia luôn. Nhưng mà Thầy Quân và anh Minh rất nghiêm túc và nhiệt tình trong công việc, đó cũng là lý do em chọn đội của họ.Không biết em chọn vậy có ổn không nhỉ?”

“Em làm việc với người mà em thấy thoải mái là được. quan điểm của chị, là đi chậm mà chắc, em đang nổi tiếng quá nhanh, phải giữ đôi chân ở trên mặt đất mới được. Trước kia em nỗ lực để khẳng định bản thân. Bây giờ em đã được mọi người biết đến. liệu em có còn động lực như ngày đầu không?”

Xuân Mai lắc đầu.

“ Ra nước ngoài rồi em học được nhiều thứ, và em cũng biết mình đang ở mức nào. Ở giải hạng nhì em chỉ thi đấu nửa mùa giải, Giải U19 em ra sân trong trận chung kết là do đồng đội bị c·hấn t·hương. Và việc em được gọi lên Tuyển là do may mắn khi người ta muốn chọn Quang Hưng, nên phải lấy thêm vài cầu thủ để chấn an dư luận. Em nghĩ bản thân vẫn còn nhiều thứ muốn được mang vào bóng đá. Và nếu có cơ hội lên tuyển lần nữa, thì em muốn đó là sự công nhận tài năng và nỗ lực thật sự chứ không phải vì một lý do nào khác.”

“Chị rất vui khi em vẫn luôn nhìn về phía trước. Mùa giải này chị sẽ thường xuyên đến xem em thi đấu. Sài Gòn vẫn gần hơn Vũng Tàu mà. phải có người lo chuyện ăn uống cho em chứ.”

“Thế còn hai bác ạ?”

“Ba má vẫn khỏe mà… với lại thi thoảng chị vẫn đi đi về về, bữa nào em đá sân khách thì chị về nhà. còn em đá sân nhà thì chị xuống Sài Gòn. Mà em còn nhớ Tuyết Mai không?”

Xuân Mai ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.

“Dạ. có phải người chơi bóng chuyền với chị hồi ở tỉnh. Bạn gái của Hoàng Long không ạ?”

Bảo Trâm gật đầu, ánh mắt hướng ra ngoài đường có vẻ đăm chiêu.

“Lâu rồi chưa ra Sài Gòn thăm nó. mà em chưa biết chuyện này nhỉ, Cô ấy có một đứa con trai. “

“Chị ấy lấy chồng rồi ạ?”

“Cô ấy là single mom. một mình nuôi con giữa thành phố, tình hình dạo này không được tốt lắm, nên chị cũng muốn qua hỗ trợ một chút. Em có đoán được đó là con của ai không?”

Xuân Mai có nhớ bản thân từng đến tá túc ở chỗ của Tuyết Mai một tháng để chạy ship và luyện tập đá bóng trong môi trường mới, trong quãng nghĩ kết thúc mùa giải. Chuyện đời tư thì cậu không quan tâm lắm nên chẳng biết cô bạn của Bảo Trâm yêu ai và có con với ai.

“Chịu thôi, chẳng lẽ là của Hoàng Long, cậu ta đi nước ngoài khá lâu rồi mà.”

“Đúng rồi đó. thì từ đó đến giờ có hơn năm chứ mấy, đứa nhỏ 18 tháng rồi. Đợt này lên Sài Gòn, cùng chị qua thăm Tuyết Mai nhé.”

“Dạ”

Chương 121: Mời Khách tới nhà.