Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 122: Đi Tới Sài Gòn
Sáng hôm sau, Xuân Mai và Bảo Trâm thức dậy từ sớm để chuẩn bị rời Long Thành. Má cậu dậy từ tờ mờ sáng, nấu một nồi xôi nóng hổi, gói ghém thêm mấy món quà quê để hai người mang lên Sài Gòn. Ba cậu phụ trách kiểm tra xe, dặn dò kỹ càng:
“Hai đứa đi cẩn thận. “
Đến gần trưa, hai người từ biệt gia đình, lên xe và hướng thẳng về TP. HCM. Họ ghé qua trung tâm thành phố để thu dọn vài món đồ dùng cá nhân. Bảo Trâm mang theo khá nhiều đồ vì thời gian đầu, cô sẽ sinh hoạt trên đó. Xuân Mai đứng bên, mang theo túi đồ ngày một nặng, nhưng nét mặt lại không giấu được vẻ vui vẻ.
“Sao chị mang nhiều thế, tính mở hàng tạp hóa trên đó hả!” –
Xuân Mai trêu đùa đùa, ánh mắt đầy tình cảm khi nhìn Bảo Trâm cẩn thận gói gém từng món.
Bảo Trâm cười đáp, giọng pha chút nghiêm nghị.
“Như này mà nhiều gì, qua đó đắt đỏ, cái nào còn dùng được thì mình cứ mang đi.”
Sau khi từ biệt bác trai bác gái. Hai người di chuyển tới Sài Gòn bằng xe máy. Tuy hơi nhiều đồ nhưng sau này có phương tiện đi lại ở đó luôn, đỡ phải quay về L.A chuyến nữa lấy xe.
Đến chiều, cả hai đến địa chỉ mà Quang Minh đã cung cấp. Căn hộ nằm trong một khu chung cư nhỏ, không quá sang trọng nhưng sạch sẽ và an ninh tốt. Lối vào tòa nhà thoáng đãng, với những khóm cây xanh tạo cảm giác mát mẻ, dễ chịu.
Căn hộ ở tầng ba, vừa mở cửa, Xuân Mai và Bảo Trâm đã thấy hài lòng. Phòng khách nhỏ gọn nhưng sáng sủa, bếp được bố trí gọn gàng, và phòng ngủ có cửa sổ lớn nhìn ra khu dân cư bên dưới. Đặc biệt, từ đây chỉ mất hơn 2 km để tới sân tập và trụ sở đội bóng – một vị trí vô cùng thuận tiện cho Xuân Mai.
Quang Minh và một người bạn làm bất động sản đã chờ sẵn tại đó. Sau khi xem xét kỹ càng, Xuân Mai gật đầu đồng ý:
“Căn hộ này rất tốt. Cảm ơn anh Minh và bạn anh nhiều nhé!”
Hợp đồng thuê nhà được ký kết nhanh chóng. Xuân Mai quyết định đóng tiền thuê nửa năm một lần để tiện lợi. Sau khi xong xuôi mọi thủ tục, Quang Minh vỗ vai Xuân Mai, cười:
“Có chỗ ở rồi, từ giờ an tâm luyện tập nhé. Có chuyện gì khó khăn cứ gọi điện cho anh”
Sau khi chào tạm biệt Quang Minh, Xuân Mai và Bảo Trâm bắt tay vào quét dọn căn hộ. Bảo Trâm lau từng góc sàn, còn Xuân Mai thì mang chổi quét sạch bụi bẩn trên cửa sổ. Họ làm việc không ngơi tay, tiếng cười đùa vang lên giữa những âm thanh lạch cạch của chổi và cây lau nhà.
Đến chiều muộn, cả hai tranh thủ ra chợ gần đó để sắm thêm đồ dùng sinh hoạt. Bảo Trâm vừa lựa chọn nồi chảo, vừa nhẩm tính những món cần mua thêm, trong khi Xuân Mai kiên nhẫn theo sau, tay xách đầy túi.
Buổi tối hôm ấy, họ cùng nhau nấu bữa cơm đầu tiên tại căn hộ mới. Bàn ăn đơn sơ với vài món quen thuộc như cá kho, canh rau dền và đĩa trứng chiên.
Sau bữa cơm đơn giản nhưng ấm cúng, Xuân Mai và Bảo Trâm ngồi trên chiếc ghế dài ngắm nhìn không gian nhỏ nhắn của căn hộ. Dù chỉ mới dọn đến, căn phòng đã mang lại cảm giác thân thuộc, hoặc có lẽ do ở cùng nhau nên cảm thấy mọi thứ đều màu hồng.
Bảo Trâm ngả người vào vai Xuân Mai, giọng cô nhẹ nhàng:
“Căn phòng này vẫn còn thiếu chút gì đó. Chị nghĩ mai mình nên đi mua thêm vài món đồ trang trí, em thấy sao?
Xuân Mai cười khẽ, tay luồn qua vai cô:
“Em sống rất đơn giản, có căn phòng sạch sẽ như vậy là rất vui rồi, nếu chịu muốn mua thêm thứ gì thì cứ mua nhé. Hay là mình Đi dạo Sài Gòn một vòng xem có gì cần mua thì mua luôn, tiện thể ngắm phố xá.”
Bảo Trâm ngước lên nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức:
“Ý hay đấy!”
Hai người nhanh chóng thay đồ, rồi nắm tay nhau bước xuống phố. Không khí buổi tối ở Sài Gòn vừa náo nhiệt vừa dễ chịu, ánh đèn đường rực rỡ soi sáng những con phố đông đúc. Họ ghé qua một cửa hàng trang trí nội thất, chọn mua vài chậu cây cảnh nhỏ xinh, một chiếc đồng hồ treo tường và một đôi Cốc uống nước làm quà lưu niệm.
Sau đó, cả hai cùng nhau lang thang qua những con hẻm nhỏ rực rỡ ánh đèn lồng, thưởng thức ly cà phê sữa đá ở một quán ven đường. Tiếng xe cộ hòa lẫn với tiếng cười nói của mọi người xung quanh, nhưng giữa dòng người tấp nập, Xuân Mai và Bảo Trâm chỉ tập trung vào nhau, tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc riêng tư.
Khi trở về căn hộ, họ cùng nhau sắp xếp lại những món đồ vừa mua. Chiếc đồng hồ được treo ngay phòng khách, chậu cây đặt gọn trên bệ cửa sổ, tạo thêm sắc xanh tươi mới. Mọi thứ dường như đã trở nên hoàn hảo hơn.
Sau một ngày đi đường dài và làm việc mệt mỏi, Hai người quyết định tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.
Bảo Trâm bước ra từ phòng tắm, mái tóc buông xõa và mùi hương sữa tắm dịu nhẹ thoang thoảng khắp không gian, làn da trắng ngần càng nổi bật trong ánh đèn dịu dàng. Xuân Mai đang ngồi trên giường, đang mở điện thoại xem mấy video highlight bóng đá, chợt bị cảnh tượng trước mặt làm cho phân tâm.
Trước đây hai người chỉ có một đêm riêng tư ở Vũng Tàu, còn lại đều sinh hoạt cùng gia đình. Bảo Trâm ít nhiều vẫn giữ ý tứ với người khác. Không giống bây giờ, trên người chỉ có một chiếc khăn tắm. Dưới ánh đèn vàng, một thân hình bốc lửa hiện ra trong đầu của Xuân Mai.
“Nhìn gì thế?”
Xuân Mai đưa cánh tay lên gãi đầu một cách vô thức. Bảo Trâm sắc mặt tươi tắn nở nụ cười như có như không, cô bước lại phía đầu giường, lấy trên bàn một lọ dầu, sau đó cũng ngồi xuống giường khẽ xoa bóp vai Xuân Mai.
“Cả ngày nay vất vả rồi. Nào, để chị chăm sóc em chút nhé.”
Xuân Mai bật cười, kéo tay cô lại:
“thực ra cũng không mệt lắm, em vẫn còn sức đấy..”
Bảo Trâm nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch:
“Đừng có nói mấy lời đó nữa. Nằm yên nào!”
Cô đẩy nhẹ vai cậu nằm xuống giường, ngồi lên mép, bắt đầu xoa bóp vai và cổ cho Xuân Mai. Đôi tay cô mềm mại nhưng đầy sức sống, lướt qua thân hình săn chắc của một chàng trai mới lớn, động tác vừa đủ mạnh để khiến cậu cảm nhận được sự dễ chịu.
Bảo Trâm dừng lại, khẽ nhích người tới gần, cúi xuống bên tai anh, giọng nói trở nên trầm thấp hơn, đầy dịu dàng nhưng cũng pha chút táo bạo:
“Làm một tý đi.”
Lời nói của cô làm Xuân Mai mở mắt ra, nhìn thẳng vào gương mặt đang ở rất gần mình. Cô mỉm cười, ánh mắt đầy khiêu khích, rồi bất ngờ cúi xuống hôn anh.
Nụ hôn của Bảo Trâm chủ động và mãnh liệt, không giống sự e dè thường ngày. Cô nghiêng đầu, tay luồn vào mái tóc ngắn của anh, kéo anh lại gần hơn. Xuân Mai đáp lại, vòng tay ôm chặt lấy eo cô. Không khí trong căn phòng dường như thay đổi, trở nên nồng nàn hơn, ngập tràn những cảm xúc không thể kìm nén.
Bảo Trâm đẩy nhẹ Xuân Mai nằm xuống, đôi mắt cô ánh lên vẻ tự tin. Chiếc khăn tắm rời ra làm lô ra thân hình nóng bỏng của người con gái.
Xuân Mai nhanh chóng bị cuốn vào sự chủ động đầy cuốn hút của Bảo Trâm. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp hơn, Tiếng thì thầm, tiếng cười khẽ vang lên trong đêm, hai thân hình hòa quyện vào nhau, lăn khắp mọi góc giường.
Sau một hồi lăn lộn, Xuân Mai ngả người trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong từng hơi thở. Bảo trâm đã mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, nhưng lại thiếu cái quần, đôi chân dài của một cầu thủ bóng chuyền vẫn còn đó, thi thoảng lại cạ vào chân Xuân Mai.
“Chỉ hôm nay thôi nha. Nhiều quá coi chừng không đá bóng được, lúc đấy lại đổ thừa tại chị.”
Xuân Mai gật đầu, Sau hai hiệp chính và một hiệp phụ, cảm giác như cơ thể bị rút cạn sức lực. Nhưng mà nó sướng gần giống cái lúc ghi bàn trong trận chung kết vậy.
“Chị cứ mời như vậy sao em nỡ từ chối.”
Bảo Trâm cấu nhẹ một cái.
“Người ta mời một lần thôi, mấy lần sau là em tự ăn mà… Với lại chuyện này nên điều độ á. Cho nên thi thoảng chị mới ngủ ở đây thôi. Để không làm em phân tâm chuyện công việc.”
Xuân Mai ngạc nhiên hỏi.
“Không ở đây, vậy chị ở đâu.”
Bảo Trâm vân vê lọn tóc rồi đáp.
“Thì chị kể chỗ bạn của chị rồi mà. Tuyết Mai hiện đang gặp khó khăn nên chị muốn qua bên đấy phụ việc một chút. Em còn phải luyện tập nữa mà, thời gian ở sân tập và sinh hoạt cùng đội bóng chiếm phần lớn thời gian. Chị đâu thể ngồi một chỗ lo chuyện cơm nước được đúng không? Chị nghĩ rồi, chị phải kiếm việc gì đó để làm chứ đâu để em nuôi chị được phải không?”
Lương cầu thủ của Xuân Mai là 18 củ, muốn bao nuôi Bảo Trâm cũng chưa dám nói to. Với lại cô ấy không muốn “Ăn Bám Chồng” nên sẽ không có chuyện ngồi một chỗ. Xuân Mai không có phản đối chỉ nhắc nhở.
“Chị kiếm công việc nào nhẹ nhàng thôi nhé, không cần phải làm ngày làm đêm đâu.”
“Chị tự biết cân nhắc mà… yên tâm là chị không để em bỏ bữa đâu. Chị tính như này…”
Bảo Trâm lại nói một lèo, những dự định cho tương lai gần. Xuân Mai chỉ nghe chứ không có ý kiến gì phản đối. Vì thực sự cậu chỉ thấy bản thân giỏi ở việc chơi bóng. Mấy vấn đề ngoài xã hội thì hơi kém. Công việc dùng sức thì cậu làm được chứ tính toán kinh doanh gì đó thì bó tay.