Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 129: Chưa Phải Toàn Năng.
Sau khi đạt được mục tiêu lên hạng nhất và có cơ hội thi đấu quốc tế, Xuân Mai cảm thấy một chút hụt hẫng. Môi trường mới này, mặc dù có mức độ chuyên môn cao hơn, nhưng lại không đủ thử thách để giữ lửa đam mê trong cậu. Các trận đấu tại giải hạng nhất không đủ sức khơi dậy sự cạnh tranh mạnh mẽ mà cậu đã trải qua trước đó. Thế nhưng, những thay đổi trong đội hình, đặc biệt là sự xuất hiện của Denison, đã khiến công việc trên sân trở nên dễ dàng hơn. Các tình huống phối hợp, những pha tạt bóng vào vòng cấm hay những quả chuyền dài luôn dễ dàng hơn khi có một tiền đạo như Denison – người có thể xử lý bóng và không chiến rất tốt.
Xuân Mai nhận ra rằng mình cần một mục tiêu mới, một thứ gì đó để thách thức bản thân và vượt qua sự nhàm chán. Giải đấu “Tứ Linh Tranh Bá” với quy mô nhỏ, mang tính phong trào, bỗng dưng trở thành cơ hội lý tưởng để cậu thể hiện mình. Tuy chỉ là một giải đấu giao hữu, nhưng đây là cơ hội không thể bỏ qua để cậu tìm lại cảm giác thi đấu và thể hiện năng lực cá nhân.
Sau khi biết tin về giải đấu, Xuân Mai quyết định không bỏ lỡ, thường xuyên nán lại sân tập, luyện thêm các kỹ năng, đặc biệt là khả năng dứt điểm.
Cậu được giao cho vị trí tiền đạo cánh phải, nơi mà sự linh hoạt, tốc độ và khả năng tạo cơ hội cho đồng đội là yếu tố quan trọng. Xuân Mai đã quen với việc cầm bóng xuống biên và căng ngang vào trong cho tiền đạo hoặc là ngoặt bóng vào trung lộ rồi dứt điểm. Dù chân phải của cậu khá vững vàng trong việc thực hiện các tình huống cố định, nhưng khi cậu cần dứt điểm sau những pha ngoặt bóng, chân trái lại tỏ ra thiếu chính xác. Nếu chơi ở cánh trái, những pha ngoặt bóng sẽ dễ dàng hơn, nhưng do được bố trí chơi ở bên phải, cậu ưu tiên tạt bóng cho đồng đội.
Xuân Mai bắt đầu tập luyện dứt điểm bằng chân trái trong những buổi tập riêng, khi mọi người đã ra về. Cậu dành thời gian mỗi ngày để chỉnh sửa từng cú sút, bắt đầu từ những cú vung chân nhẹ nhàng, bóng đi chậm và thiếu lực. Cảm giác về chân trái còn vụng về, mỗi lần tiếp xúc với bóng không thật sự chính xác.
Những buổi tập đầu tiên, cậu chỉ có thể tạo ra những cú sút yếu, bóng bay chệch hoặc không đủ mạnh để đi xa. Lực sút của chân trái vẫn còn kém, không thể so sánh với chân phải mà cậu đã quen thuộc từ lâu. Cậu phải dạy cho cơ thể mình cách sử dụng sức mạnh của chân trái một cách hợp lý, điều chỉnh góc tiếp xúc và cách vung chân sao cho hiệu quả nhất.
Cứ thế, từng cú sút ngày càng mạnh hơn. Cảm giác về bóng dần trở nên rõ ràng, nhưng vẫn thiếu đi sự chuẩn xác. Cậu bắt đầu điều chỉnh vị trí của bàn chân, khiến cho lực sút trở nên mạnh mẽ hơn mà không làm bóng đi lệch.
Dần dần, Xuân Mai thấy được sự cải thiện rõ rệt. Các cú sút trở nên mạnh mẽ và nhanh hơn, bóng bay đúng hướng với lực mạnh hơn, nhưng vấn đề về chính xác vẫn chưa được giải quyết triệt để. Cậu nhận ra mình phải tiếp tục điều chỉnh cách vung chân để lực sút mạnh mẽ mà vẫn giữ được sự chuẩn xác.
Khi bước vào buổi tập chung với đội bóng, Xuân Mai vẫn ưu tiên sử dụng chân phải. Chân trái dù đang dần được cải thiện, nhưng kỹ thuật chưa đủ vững chắc để áp dụng vào các tình huống thực tế trên sân. Cậu không muốn đánh mất sự ổn định của những tình huống dứt điểm với đồng đội, đặc biệt là trong những bài tập phối hợp và những pha t·ấn c·ông nhanh. Chân phải vẫn là thế mạnh, và Xuân Mai biết rằng trong một trận đấu thực sự, cậu phải giữ được sự tự tin với những cú sút hiệu quả mà mình đã quen thuộc.
Mỗi lần vào sân, dù chân trái đã có sự tiến bộ, nhưng trong những tình huống quyết định, Xuân Mai vẫn tự tin chọn chân phải để dứt điểm. Chân trái là một phương án dự phòng, đang trong giai đoạn rèn luyện.
Đội TP.HCM từ lâu đã xây dựng một hệ thống lối chơi rõ ràng, mạch lạc, và mọi cầu thủ được chiêu mộ đều không phải ngẫu nhiên. Mỗi bản hợp đồng đều có mục tiêu cụ thể, nhằm lấp đầy những khoảng trống còn thiếu sót trong chiến thuật của đội. Ban huấn luyện luôn nắm rõ đội bóng thiếu gì, và liệu những tân binh mới có thể đáp ứng được yêu cầu hay không. Nếu câu trả lời là có, các cầu thủ mới sẽ ngay lập tức được cho vào sân và vận hành cùng đội.
Mặc dù là tân binh, nhưng không có gì thay đổi trong cách vận hành lối chơi của đội TP.HCM. Cách mà đội bóng triển khai t·ấn c·ông, cách phòng ngự, tất cả vẫn được duy trì với sự nhịp nhàng và mạch lạc. Tân binh có thời gian để làm quen với môi trường và chiến thuật, nhưng không được phép quá lâu. Mỗi cầu thủ đều phải nhanh chóng hòa nhập và thể hiện khả năng trong một hệ thống đã được vận hành một cách chặt chẽ.
Giải đấu Tứ Linh Tranh Bá chính là thuốc thử lý tưởng cho những tân binh này. Đây là một giải đấu giao hữu nhưng có tính cạnh tranh rất cao, nơi các đội bóng từ nhiều giải đấu khác nhau cùng tranh tài. Việc tổ chức giải đấu không chỉ mang lại cơ hội thử thách cho các tân binh mà còn là dịp để đội TP.HCM khẳng định sức mạnh và sự đồng đều trong đội hình của mình.
Hãng bia Sài Gòn nhanh chóng nhận thấy tiềm năng từ giải đấu này, khi nó không chỉ là một cơ hội để các đội bóng kiểm tra lực lượng mà còn là một nền tảng lý tưởng để quảng bá thương hiệu. Họ không ngần ngại bỏ tiền đầu tư tổ chức và tài trợ, đồng thời đưa tên tuổi của mình vào mọi góc cạnh của giải đấu. Quảng bá thương hiệu qua một giải đấu thể thao, nơi các đội bóng cống hiến những trận đấu hấp dẫn và kịch tính, chính là cách để hãng bia này ghi dấu ấn trong lòng người hâm mộ.
Các đội bóng từ khắp nơi đã di chuyển về Sài Gòn để tham gia giải đấu Tứ Linh Tranh Bá. Mỗi đội đều có kế hoạch di chuyển riêng biệt, tùy thuộc vào địa điểm xuất phát và lịch trình của giải đấu. Những đội bóng gần Sài Gòn có thể di chuyển bằng xe buýt hoặc xe hơi, trong khi các đội bóng từ các tỉnh xa hơn thường lựa chọn máy bay để tiết kiệm thời gian, đảm bảo sự thoải mái cho các cầu thủ trong suốt hành trình.
Công tác chuẩn bị cho giải đấu được thực hiện rất chu đáo. Trước ngày khai mạc, ban tổ chức đã kiểm tra kỹ lưỡng sân bãi, phòng thay đồ, khu vực tiếp đón đội bóng và các phương tiện phục vụ cho giải đấu. Hãng bia Sài Gòn, nhà tài trợ chính của giải đấu, cũng đã chuẩn bị các hoạt động quảng bá rầm rộ, từ việc treo banner khắp thành phố cho đến việc phát tờ rơi, làm quảng cáo trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Các quầy bán đồ uống, thức ăn tại sân vận động cũng được chuẩn bị đầy đủ, tạo không khí sôi động cho người hâm mộ.
Ngày khai mạc giải đấu Tứ Linh Tranh Bá đã chính thức bắt đầu, sân vận động ngập tràn không khí hào hứng. Mỗi đội bóng có 20 người trong danh sách thi đấu, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu quan trọng. Những chiếc áo thi đấu, gắn logo của nhà tài trợ Hãng bia Sài Gòn.
Các cầu thủ đứng ngay ngắn trên sân, chăm chú lắng nghe bài phát biểu của ban tổ chức, những người đại diện chính quyền địa phương và liên đoàn bóng đá, cũng như lời phát biểu từ các đội bóng và các nhà báo địa phương. Mỗi lời phát biểu đều mang một thông điệp hy vọng vào sự thành công của giải đấu, thúc đẩy niềm tin vào bóng đá và sự phát triển của thể thao.
Giữa sự náo nhiệt ấy, các cầu thủ đứng yên, chuẩn bị tinh thần cho những trận đấu phía trước. Trong số khán giả đến theo dõi, một người đặc biệt đã thu hút sự chú ý của Xuân Mai. Đó là Bảo Trâm.
Không chỉ đến đây để cổ vũ Xuân Mai, Bảo Trâm còn tranh thủ bán đồ giải khát bên ngoài sân vận động. Quầy bán đồ của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của khán giả, và chỉ trong chốc lát, mọi thứ đã được bán hết. Hàng mang đến không đủ đáp ứng nhu cầu, khiến Bảo Trâm có chút bất ngờ, nhưng điều này cũng mang lại một chút thoải mái, vì cô có thể vào sân sớm hơn để xem Xuân Mai thi đấu.
Dù sân vận động đã chật kín người, Xuân Mai vẫn dễ dàng nhận ra tiếng gọi của Bảo Trâm. Một ánh nhìn đầy hiểu ý và một nụ cười nhẹ nhàng trao đổi giữa họ là đủ để cả hai biết rằng tín hiệu đã được bắt. Cảm giác gần gũi ấy làm Xuân Mai cảm thấy vững tâm hơn, như có một sức mạnh từ bên ngoài cổ vũ cho mình.
Bên cạnh Bảo Trâm, hai cô gái khác đang rì rầm bàn tán, không ngừng nói xấu các cầu thủ bóng đá. Giọng nói của họ đầy giễu cợt và ác ý, tập trung vào việc chỉ trích lối sống mà họ cho là "lăng nhăng" của những chàng trai sân cỏ.
Trong câu chuyện của họ, Duy Khương, một cựu cầu thủ của TP.HCM hiện khoác áo Bà Rịa Vũng Tàu, trở thành tâm điểm chỉ trích. Họ nói rằng anh ta bỏ đội không phải vì chuyên môn hay sự nghiệp mà là để trốn tránh trách nhiệm sau khi làm một cô gái mang bầu. Tin đồn này lan nhanh, được tô vẽ thêm nhiều chi tiết, nhưng thực hư thì chẳng ai dám khẳng định.
“Đúng là loại người không ra gì,”
một cô gái nói, giọng hằn học.
“Chạy trốn trách nhiệm mà còn dám đứng đây thi đấu à?”
Người còn lại phụ họa:
“Cầu thủ nào chả thế. Thay người yêu như thay áo. Chưa kể làm con gái nhà người ta khổ mà chẳng thèm quay lại nhìn.”
Dưới sân, Duy Khương – hay đúng hơn là Khang, em trai của Khương – bước vào hàng ngũ cầu thủ của đội Bà Rịa Vũng Tàu. Khang thay thế vị trí của anh trai, không chỉ trong đội bóng mà còn trước ánh mắt soi mói từ khán đài. Gương mặt cậu thoáng chút căng thẳng, không phải vì trận đấu mà bởi những lời bàn tán cậu đã nghe từ lúc tới sân vận động.
Dường như anh trai của cậu không chiếm được thiện cảm của những người ở đây.
Trên hàng ghế khán giả, không ít người đã nhầm tưởng cậu là anh trai mình. Vài gương mặt phụ nữ lặng lẽ, ánh mắt không che giấu được sự phẫn nộ. Họ ngồi chờ trận đấu kết thúc, sẵn sàng "nói chuyện phải trái" với người họ tin là đã làm tổn thương mình. à một cậu em trai.
Quýt làm, cam chịu. Khang khó mà rời khỏi sân ngày hôm nay.