Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 131: Gặp Lại Người Cũ.
Buổi chiều nắng dịu, bầu không khí trong sân vận động trở nên náo nhiệt khi khán giả lần lượt đổ về để chứng kiến cặp đấu giữa Đồng Nai và Bà Rịa Vũng Tàu. Trận đấu này thu hút không ít sự chú ý, không chỉ vì tính chất đối đầu giữa hai đội bóng mà còn bởi sự hiện diện của những cái tên quen thuộc.
Đội Đồng Nai, tân binh giải hạng nhất, bước vào sân với đội hình kết hợp giữa sức trẻ và kinh nghiệm. Minh Khôi và Hữu Thịnh, hai cái tên từng sát cánh cùng Xuân Mai trong đội U19 quốc gia, được giao vai trò quan trọng ở tuyến giữa. Phía ghế dự bị, lão tướng Tiến Thành ngồi lặng lẽ theo dõi, ánh mắt đăm chiêu như đang sẵn sàng cho khoảnh khắc cần thiết. Sự bổ sung từ đội trẻ cùng hai cầu thủ kinh nghiệm đã mang lại làn gió mới, tăng thêm hy vọng cho đội bóng này trong giải đấu.
Đối thủ của họ, Bà Rịa Vũng Tàu, cũng không hề kém cạnh. Họ duy trì một đội hình ổn định nhưng đã bổ sung một vài nhân tố mới để tăng cường sức mạnh. Trong đó, sự hiện diện của Duy Khương trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Từng là trụ cột không thể thiếu của TP.HCM, nay Duy Khương đứng ở đội bóng khác.
Trên khán đài, người hâm mộ chia làm hai phe. Một số đến để cổ vũ đội bóng quê nhà, số khác mong được chứng kiến màn trình diễn của Duy Khương trong màu áo mới. Thậm chí, vài khán giả từng bị cầu thủ này phụ tình cũng có mặt, ánh mắt lấp lánh vẻ hận thù pha chút tò mò.
Khi tiếng còi khai cuộc vang lên, hai đội nhanh chóng nhập trận với những chiến thuật rõ ràng. Đồng Nai, với sơ đồ 4-4-1-1, chọn lối chơi phòng ngự phản công. Minh Khôi là h·ạt n·hân nơi tuyến giữa, liên tục phân phối bóng và tạo sự kết nối giữa các tuyến. Hữu Thịnh, nhanh nhẹn và quyết đoán, đảm nhận vai trò bọc lót và tổ chức t·ấn c·ông.
Phía bên kia, Bà Rịa Vũng Tàu sử dụng đội hình 4-2-3-1 với những cầu thủ quen thuộc trong mùa giải trước/
Trận đấu diễn ra căng thẳng với thế trận giằng co. Đồng Nai, tuy là tân binh, nhưng không hề nao núng trước một đội bóng giàu kinh nghiệm như Bà Rịa Vũng Tàu. Họ phòng ngự kín kẽ, tận dụng mọi cơ hội để phản công nhanh. Minh Khôi có một cú sút xa đẹp mắt ở phút thứ 30, suýt chút nữa mở tỷ số nếu không bị thủ môn cản phá xuất thần.
Hiệp một là sân chơi hoàn toàn của Đồng Nai. Dưới sự dẫn dắt của Hữu Thịnh, đội bóng áo đỏ thể hiện một lối chơi gắn kết và hiệu quả. Hữu Thịnh, giờ đây đã tích lũy nhiều kinh nghiệm, quán xuyến tuyến giữa với phong thái tự tin và khả năng điều phối mượt mà. Những pha bóng của anh không chỉ giữ nhịp cho đội nhà mà còn tạo ra một số cơ hội nguy hiểm.
Minh Khôi, có những pha di chuyển thông minh, hỗ trợ đắc lực cho các tình huống t·ấn c·ông. Tuy nhiên, sự chắc chắn của hàng thủ Bà Rịa Vũng Tàu đã khiến hiệp một khép lại mà không có bàn thắng nào được ghi.
Sang hiệp hai, không khí trên sân dần thay đổi. HLV của Bà Rịa Vũng Tàu quyết định thử nghiệm một số tân binh mới trong đội hình, tận dụng sức trẻ để tạo áp lực ngược lại lên Đồng Nai. Đặc biệt, Duy Khương được tung vào sân và bắt đầu thể hiện sự táo bạo, liều lĩnh của mình.
Những phút cuối trận, màn trình diễn của Duy Khương trở thành điểm sáng. Với kỹ năng khống chế bóng điêu luyện và khả năng xử lý trong không gian hẹp, cậu ta liên tục làm r·ối l·oạn hàng phòng ngự của Đồng Nai. Phút 78, từ một pha đi bóng dũng mãnh bên cánh trái, anh vượt qua hai hậu vệ trước khi tung cú sút chéo góc đẹp mắt, mở tỷ số cho Bà Rịa Vũng Tàu.
Chỉ ít phút sau, Duy Khương tiếp tục là người kiến tạo, với đường chuyền bổng đầy ý đồ vào vòng cấm để đồng đội đánh đầu nhân đôi cách biệt.
Dù nỗ lực ở những phút cuối, Đồng Nai chỉ kịp ghi bàn danh dự từ một tình huống cố định, khép lại trận đấu với tỷ số 2-1 nghiêng về Bà Rịa Vũng Tàu. Chiến thắng này giúp đội bóng phố biển giành quyền vào chơi trận tranh hạng nhất với TP.HCM, đồng thời để lại dấu ấn rõ nét về sự bùng nổ của Duy Khương.
Trong mắt những cầu thủ và người hâm mộ TP.HCM, Duy Khương của hiện tại dường như còn sắc bén và nguy hiểm hơn khi còn khoác áo đội nhà. Những mâu thuẫn trong quá khứ, dù để lại dư âm không dễ xóa nhòa, dường như đã trở thành động lực thúc đẩy anh ta phát triển lên một phiên bản đáng sợ hơn.
Người thi đấu dưới sân là Khang, em trai của Duy Khương, nhưng không ai trên khán đài nhận ra điều đó. Khang không hiểu nhiều về ân oán giữa anh trai và đội bóng cũ, nhưng lời dặn của Duy Khương trước đây luôn in sâu trong tâm trí: "Nếu gặp đội TP.HCM, cứ dùng hết sức." Cơ hội đối đầu đến nhanh hơn dự tính, và Khang quyết tâm không để anh trai thất vọng.
Trong hiệp hai, Khang bắt đầu thi đấu với phong cách có phần ngẫu hứng và điên loạn, một trạng thái bộc phát khiến ban huấn luyện vừa mừng vừa lo. Mừng vì sự táo bạo của cậu đã mang lại kết quả bất ngờ. Lo, vì những hành động đó không tuân theo ý đồ chiến thuật đã được luyện tập kỹ lưỡng. Vị trí thi đấu và cách di chuyển của Khang thường xuyên lệch khỏi những gì HLV đã sắp đặt.
Trong phòng thay đồ, bầu không khí phấn khởi bao trùm. Dù chiến thắng làm dịu đi mọi căng thẳng, HLV vẫn không thể giấu được vẻ đăm chiêu khi nhắc đến màn trình diễn của Khang. Một tân binh với phong cách thi đấu vượt ngoài khuôn khổ là con dao hai lưỡi. "Cậu ấy cần thêm thời gian để hòa nhập," HLV lẩm bẩm, tự nhắc mình rằng ở thời điểm cuối hiệp hai, yếu tố chiến thuật cũng không còn quá quan trọng, khi các cầu thủ chủ yếu chơi theo bản năng.
Đội phó Lâm, một người kỳ cựu trong đội, lên tiếng giữa phòng thay đồ:
"Tốt lắm! Lần đầu ra sân mà cậu thể hiện thế này là vượt kỳ vọng rồi. Cứ giữ vững tinh thần đó, nhưng đừng quên lắng nghe chỉ đạo của thầy."
Khang gật đầu, vẻ mặt rạng rỡ nhưng cũng đầy suy tư. Dù nhận được những lời khen, cậu hiểu rằng màn trình diễn "bùng nổ" của mình chỉ mang tính nhất thời, còn xa mới đạt đến sự ổn định mà đội bóng cần.
Sau vòng đấu đầu tiên, bốn đội bóng có hai ngày để nghỉ ngơi, phục hồi thể lực, và chuẩn bị chiến thuật cho các trận tiếp theo. Đối với Xuân Mai, khoảng thời gian này không hề nhàn rỗi. Cậu bận rộn với các buổi tập luyện hồi phục và họp đội, thậm chí không thể giúp đỡ Bảo Trâm việc buôn bán như trước. Tuy nhiên, điều này dường như không làm Bảo Trâm bận tâm, bởi quầy nước nhỏ của cô gần sân vận động đang mang lại lợi nhuận đáng kể. Thu nhập trong một ngày gấp hai, thậm chí ba lần so với thường ngày, khiến cô có thêm động lực dù công việc trở nên bận rộn hơn.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Bảo Trâm cũng không tránh khỏi việc gây chú ý với các hàng quán lâu năm quanh khu vực. Một số chủ quán ban đầu chỉ "nhắc khéo" về chuyện cô đến "tranh địa bàn," nhưng vài người thẳng thừng tỏ thái độ khó chịu. Dù vậy, Bảo Trâm không nhượng bộ. Với cô, đây là cạnh tranh công bằng, khách hàng có quyền tự do lựa chọn.
Cô điều chỉnh kế hoạch, chỉ bán những ngày có trận đấu, mỗi tuần một lần, và giảm bớt số lượng hàng mang theo để tránh v·a c·hạm không cần thiết. Đặc biệt, những món nước mà Bảo Trâm pha chế đặc biệt theo công thức riêng, không giống bất kỳ quán nào khác. Chính sự độc đáo này giúp cô giữ được lượng khách ổn định.
Một buổi chiều sau buổi tập, Xuân Mai tình cờ nhìn thấy Bảo Trâm bận rộn chuẩn bị hàng để mang đi bán gần sân vận động. Những chai nước được xếp gọn gàng, cùng vài thùng đá nhỏ, khiến cậu không khỏi băn khoăn. Nhân lúc nghỉ ngơi, Xuân Mai quyết định góp ý:
"Chị Trâm, em nghĩ chuyện này không cần thiết lắm đâu. Công sức chị bỏ ra, rồi cả tiền lời thu về, tính ra cũng chẳng đáng bao nhiêu. Mệt thân mà chẳng được gì nhiều."
Bảo Trâm dừng tay, đôi mắt nhìn em trai, vừa dịu dàng vừa pha chút nghiêm khắc.
"Xuân Mai, em đang dần thay đổi, em có biết không?"
Xuân Mai thoáng giật mình. Cậu im lặng, để chị nói tiếp.
"Trước đây, em đâu nghĩ như vậy. Em từng đi lượm ve chai, từng nhặt từng cái chai nhựa để đổi lấy vài đồng lẻ. Lúc đó, có khi em còn không dám nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, đúng không? Chính những ngày tháng khó khăn ấy đã cho em động lực để cố gắng. Còn bây giờ, em có công việc ổn định, thu nhập cũng khá. Em tiêu xài thoải mái hơn, nhưng như vậy không có nghĩa là quên đi xuất phát điểm của mình."
Lời nói của Bảo Trâm khiến Xuân Mai chậm rãi cúi đầu.
"Chị không nói em sai khi tận hưởng những gì mình có, nhưng chị muốn nhắc em rằng vị trí em đứng hôm nay không phải dễ dàng mà có được. Đừng ngủ quên trên chiến thắng. Chị ở đây là để nhắc nhở em."
Xuân Mai ngẩng lên, ánh mắt cậu lóe lên tia suy tư.
"Em hiểu ý chị, chị Trâm... Em sẽ không để bản thân tự mãn đâu."
Bảo Trâm mỉm cười, đưa tay xoa đầu Mai
"Thế thì tốt. Còn chuyện chị bán hàng, em không phải lo. Đây là cách chị ủng hộ em, và cũng là cách chị nhắc nhở bản thân không lười biếng. Em cứ thi đấu tốt, còn chuyện của chị, để chị tự lo."
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Xuân Mai không còn phản đối việc Bảo Trâm bán hàng nữa. Thay vào đó, cậu âm thầm giúp chị chuẩn bị. Từ việc khuân thùng nước, đóng gói hàng hóa, đến việc mang chúng ra sân vận động, cậu đều sẵn lòng làm mà không phàn nàn. Đôi khi, trong lúc chờ đến giờ tập luyện hoặc thi đấu, Xuân Mai còn đứng bên cạnh sạp hàng của chị, lặng lẽ giúp đỡ những việc lặt vặt.
Sự hiện diện của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý. Không ít người nhận ra cậu là cầu thủ của đội TP.HCM, thậm chí còn là tân binh được kỳ vọng sau màn thể hiện xuất sắc trong trận đấu vừa qua. Điều này khiến sạp hàng nhỏ bé của Bảo Trâm bất ngờ trở nên đông đúc. Người mua không chỉ vì đồ uống ngon mà còn để nhìn tận mặt cầu thủ trong đội bóng.
Tuy nhiên, khi Xuân Mai rời đi để tập trung cho trận đấu, sự nhiệt tình của đám đông cũng giảm hẳn. Từ xa, cậu nhìn thấy Bảo Trâm đứng lẻ loi sau sạp hàng, thi thoảng vẫy tay chào vài vị khách thưa thớt. Hình ảnh ấy khiến cậu khựng lại, lòng dấy lên một cảm giác khó tả.
Xuân Mai nhận ra rằng, danh vọng mà cậu đang sở hữu không chỉ là thành quả của nỗ lực cá nhân mà còn là thứ mang lại lợi ích cho người khác. Nếu cậu không phải là một cầu thủ được chú ý, có lẽ sạp hàng của Bảo Trâm cũng chỉ là một quán nhỏ vô danh giữa vô số hàng quán khác. Cậu hiểu rằng sự nhiệt tình của đám đông không đến từ đồ uống mà từ chính sự hiện diện của mình.