Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 134: Giải Hạng Nhất.

Chương 134: Giải Hạng Nhất.


Khang thở phào nhẹ nhõm khi bóng dáng cô gái khuất xa khỏi dãy phố.

Điện thoại trong túi rung lên. Nhìn tên người gọi, Khang nhếch môi cười nhạt, tay khẽ trượt màn hình.

“Anh đây, mọi chuyện ổn chứ?”

Giọng người anh trai vang lên ở đầu dây bên kia, vẫn trầm ấm và bình thản như mọi lần, tựa hồ chẳng mảy may bận tâm đến những rắc rối mà Khang vừa trải qua.

“Ổn? Anh nghĩ em ổn được à? Tự nhiên có một cô gái lao ra chặn đường, đòi em chịu trách nhiệm cái thai!”

Ở đầu dây bên kia, người anh bật cười, một kiểu cười khiến Khang thêm bực mình.

“Em ấy tên gì thế, Nhung, Hạnh, Hương, Hà…”

Khang nghe danh sách các cô gái của anh Trai càng thêm lộn ruột.

“Tên Hồng Baby. Cô ả đòi đi ra mắt gia đình, làm đám cưới gì đó. Anh liệu mà thu xếp đi. Không có chuyện em đổ vỏ đâu.”

Khương nghe vậy thì cười lớn.

“Thì em cứ tạm thời đồng ý đi, đừng làm lớn chuyện. Đàn bà con gái mà, nói vậy thôi chứ chẳng làm gì đâu. Anh đang ngoài Bắc, kiếm ăn chút đỉnh. Đợi anh thư thả vài tháng rồi anh vào xử lý mọi chuyện. Thời gian này mày xử lý hộ anh đi, mấy chuyện cỏn con thôi mà.”

Giọng người anh vẫn nhẹ như không, như thể đó là một lời nhờ vả đơn giản, không phải một trách nhiệm nặng nề mà anh đẩy sang vai cậu.

Khang im lặng, hít sâu một hơi, cố nuốt xuống những bức bối.

“Được rồi. Nhưng anh phải nhanh lên. Em không thể cứ thế này mãi được đâu.”

“Anh biết rồi.”

Cuộc gọi kết thúc, nhưng tâm trạng của Khang không nhẹ nhõm chút nào.

Những ngày sau đó, mọi thứ dường như lặng yên. Cô gái kia không quay lại, để lại cho Khang một cảm giác nhẹ nhõm. Dẫu vậy, sự yên tĩnh này cũng giống như một quả bom hẹn giờ, khiến cậu chẳng thể thực sự thả lỏng. Có những lúc, Khang giật mình nhìn quanh mỗi khi bước ra khỏi sân tập, ánh mắt dò xét từng bóng người lạ lẫm trên phố, chỉ để chắc rằng không có ai đuổi theo cậu.

Thay vì lo lắng suông, Khang dồn hết tâm trí vào việc luyện tập. Sân bóng trở thành nơi trú ẩn của cậu, nơi mà mọi áp lực và rắc rối ngoài đời dường như tạm thời bị xua tan. Những buổi tập kéo dài từ sáng đến chiều, đôi khi cả tối muộn, giúp Khang không còn thời gian để nghĩ ngợi quá nhiều.

Cậu bắt đầu hòa nhập với chế độ sinh hoạt của một cầu thủ thực thụ. Từ những bài khởi động đơn giản cho đến những buổi chiến thuật phức tạp, Khang luôn cố gắng hết sức để không bị tụt lại phía sau.

Dù chưa thực sự vượt trội so với các đồng đội, sự chăm chỉ của Khang đã không qua khỏi đôi mắt tinh tường của HLV. Một ngày nọ, sau buổi tập, ông vỗ vai cậu, nụ cười hài lòng thoáng hiện trên khuôn mặt già dặn:

“Cậu khá lắm, có vẻ cậu đang lấy lại phong độ trước kia rồi nhỉ.”

Khang gật đầu, đôi mắt ánh lên một tia sáng quyết tâm.

“Chắc chắn phải tốt hơn trước đây chứ ạ.”

“Kỹ thuật của cậu khá đấy, nhưng tư duy thi đấu hơi lạ một chút, nếu không thay đổi thì tôi sẽ chỉ có thể đưa cậu vào sân trong một vài tình huống đặc thù mà thôi.”

“Vâng em sẽ cố gắng thay đổi.”

HLV xua tay.

“Không? không cần thay đổi. Trong bóng đá đôi khi ta cần một thứ dị biệt. Cậu chơi bóng quá cá nhân, nhưng sự cá nhân đó có hiệu quả. Cậu làm tôi liên tưởng tới một cầu thủ trẻ ở U19. Quang Hưng. cậu đã nghe qua chưa, đội trưởng đội U19 vừa vô địch Đông Nam Á đấy.”

Khang gật đầu dù chưa nghe và chưa biết mặt Quang Hưng. còn chuyện U19 Đông LÀo vô địch thì trên mạng có vài lần lướt qua tin này rồi.

HLV lại nói thêm.

“Tôi có dịp theo dõi cậu ta chơi bóng vài lần. Nhìn cậu tôi lại liên tưởng đến cậu ta, tôi không nói ai hơn ai, nhưng phong cách và kỹ thuật của cậu khá đấy. Đội Phó Văn LÂm giới thiệu cũng là có cơ sở. Nhưng mà tôi nhớ, khi cậu khoác áo đội TP.HCM, tôi không thấy cậu bộc lộ ra những điểm này.”

KHang thầm lo lắng, không nghĩ tới HLV lại phát hiện ra điểm nhỏ nhặt như vậy. Tuy nhiên Khang không bối rối trong việc đưa ra câu trả lời.

“Em của bây giờ và em của ngày trước là khác nhau. Dù thi đấu cho đội nào thì em cũng sẽ đem những thứ tốt nhất để cống hiến.”

HLV nhìn Khang rồi nở nụ cười.

“Tốt lắm.Sang tuần là giải đấu bắt đầu rồi, chuẩn bị tinh thần đi.”

Sau hơn một tháng tập trung căng thẳng và luyện tập miệt mài, mùa giải hạng Nhất quốc gia đã chính thức bắt đầu.

Giải đấu có sự tham gia của 11 câu lạc bộ, thi đấu theo thể thức vòng tròn hai lượt trên sân nhà và sân khách, tổng cộng 22 vòng đấu. Đội đứng đầu bảng xếp hạng sẽ giành chức vô địch và thăng hạng lên D.League mùa giải năm sau. Đội xếp thứ hai sẽ tham gia trận play-off với đội xếp áp chót của D.League để tranh suất thăng hạng. Đội đứng cuối bảng sẽ xuống thi đấu tại Giải Hạng Nhì Quốc gia

Danh sách các đội bóng năm nay không xa lạ với những người yêu bóng đá: Hồng Anh Gia Lai, từng là đội bóng lừng lẫy một thời, nay đang tìm cách trở lại thời kỳ hoàng kim. Khánh Hòa, với sự ổn định trong lối chơi và phong độ, là đối thủ khó lường. TP.HCM, đội bóng miền đang trong giai đoạn chuyển mình. Huế, với lối chơi giàu kỹ thuật, đại diện cho niềm tự hào của bóng đá cố đô. Quảng Nam, một ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch sau khi rớt hạng từ V-League 1.

Ngoài ra, giải đấu còn có sự tham gia của những đội bóng giàu tiềm năng như Việt Trì, PVF-CAND, và Ninh Bình, Đồng Nai, những cái tên trẻ trung và khát khao chứng tỏ mình trên bản đồ bóng đá quốc gia. Đặc biệt, đội Bà Rịa - Vũng Tàu, nơi Khang đang khoác áo, được đánh giá cao bởi sự ổn định và sự góp mặt của các nhân tố mới.

Giải hạng Nhất năm nay được tổ chức theo thể thức lượt đi và lượt về, kéo dài từ tháng 10 đến tháng 5 năm sau. Thời gian thi đấu xen kẽ với các trận quốc tế và khu vực, tạo nên lịch trình đầy thử thách cho các đội bóng. Đây không chỉ là cơ hội để các cầu thủ thể hiện tài năng mà còn là nơi các HLV chiến lược gia phô diễn tài thao lược trong từng trận đấu.


Mặt trời chưa ló dạng, ánh đèn đường vàng vọt hắt nhẹ qua khung cửa sổ phòng trọ. Xuân Mai thức dậy, tiếng động khẽ từ bếp nhỏ khiến anh mỉm cười. Bảo Trâm đã dậy từ lúc nào, đang tỉ mỉ cắt từng lát bánh mì, chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Mùi trứng chiên thoang thoảng trong không khí làm ấm lòng anh giữa Sài Gòn nhộn nhịp. Sau khi ăn xong, cả hai lên chiếc xe máy để đi mua nguyên vật liệu.

Chợ buổi sáng đông đúc nhưng vẫn giữ được nét quen thuộc, những tiếng gọi í ới, người bán kẻ mua hối hả. Xuân Mai cùng Bảo Trâm nhanh tay chọn rau tươi, thịt ngon, không quên trò chuyện vui vẻ với những người bán quen mặt, ngoài các loại quả làm nước giải khát, thì đây cũng là lúc mua thức ăn cho cả ngày hôm đó. Chất đầy nguyên liệu lên xe, họ chở thẳng đến quán nước nhỏ của Tuyết Mai.

Cả ba nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, xong xuôi thì Xuân Mai chào tạm biệt để đến sân tập.

Trên sân tập, Xuân Mai không chỉ hoàn thành các bài huấn luyện mà HLV đưa ra mà còn đặt cho mình một mục tiêu mới: Denison, cầu thủ gốc Phi với thể lực vượt trội. Nhìn cách Denison di chuyển nhanh nhẹn, mạnh mẽ trên sân, Xuân Mai nhận ra mình cần vượt qua giới hạn bản thân. Trong mỗi bài tập, cậu kiên trì thực hiện thêm một đến hai set, ngay cả khi đôi chân mỏi nhừ và mồ hôi thấm đẫm áo.

Thể lực của Xuân Mai vốn đã tốt hơn mặt bằng chung, nhưng cậu biết rằng điều đó vẫn chưa đủ để đảm bảo chiến thắng trong những trận đấu kéo dài. Từng bước chạy, từng nhịp thở, cậu đều cố gắng kiểm soát và cải thiện. Một số đồng đội nhìn Xuân Mai, đôi lúc thử theo cậu trong vài ngày, nhưng dần dần bỏ cuộc vì không thể chịu nổi cường độ cao.

Xuân Mai không trách họ, bởi cậu hiểu rằng không phải ai cũng có mục tiêu riêng của mình. Nếu không có Denison, Xuân Mai cũng không chắc bản thân có tự phụ vào sức bền của mình mà ngưng luyện tập thể lực.

Trên phương diện Kỹ Thuật Xuân Mai sẽ dùng thời gian ngoài giờ để tập dứt điểm chân trái, cậu thường dùng dây đai cao su để tăng thêm độ khó, mục đích chính là tăng lực sút. Nếu như chân phải là sự khéo léo và tinh tế, thì chân trái sẽ mạnh mẽ và quyết đoán. Các cầu thủ đa phần sẽ chỉ thuận một chân, nhưng nếu có khả năng dứt điểm tốt bằng hai chân, cầu thủ sẽ trở nên khó lường hơn. Luyện tập chân trái coi như một thử thách mới để Xuân Mai tự thúc đẩy chính mình.

Khi màn đêm dần buông, Xuân Mai rời sân tập trong ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn đường. Chiếc xe máy của cậu, dừng lại trước nhà Tuyết Mai. Ánh sáng vàng ấm áp từ ô cửa sổ hắt ra, cùng mùi thơm từ bữa tối len lỏi trong không khí, như xua tan mọi mệt nhọc của cả ngày dài.

Trong gian bếp nhỏ nhưng gọn gàng, Bảo Trâm đang dọn món lên bàn. Chiếc bàn gỗ cũ được phủ bằng một chiếc khăn trắng viền hoa, bên trên là những món ăn giản dị nhưng tràn đầy hương vị quen thuộc: một tô canh cải xanh thơm ngọt, đĩa thịt kho béo ngậy, và bát rau luộc chấm mắm kho quẹt sánh đặc.

Bé Su Su, lon ton chạy qua lại dưới vòng tay của Tuyết Mai, đôi má bầu bĩnh đỏ hây hây, miệng cười giòn tan như chuỗi chuông bạc.

Xuân Mai bước vào, vừa kịp nghe bé Su Su reo lên mấy tiến bi bô, chiếc dép hơi kêu kít kít theo từng bước chạy. Xuân Mai cúi xuống xoa đầu thằng bé, nụ cười hiền hòa hiện rõ trên khuôn mặt rám nắng. Tiếng nói cười rộn ràng của cả nhóm lấp đầy căn nhà, hòa cùng tiếng muỗng va nhẹ vào bát, tiếng nước rót vào ly.

Sau bữa tối, cả nhà cùng nhau dọn dẹp. Bé Su Su tíu tít chạy theo Xuân Mai, cố giúp cậu nhấc những chiếc ghế nhỏ, dù bàn tay bé xíu chỉ đủ ôm một góc. Tuyết Mai nhìn khung cảnh đó, mỉm cười hài lòng, sự xuất hiện của hai người giúp khoảng trống của hai mẹ con như được lấp đầy.

Sau bữa ăn, cả nhà ngồi nghỉ ngơi thư giãn thêm một tiếng đồng hồ, đến tầm 9h khi không còn vị khách nào nữa, họ sẽ thu dọn quán. Xuân Mai và Bảo Trâm trở về phòng trọ, con đường vắng lặng dưới ánh đèn đường, Sài Gòn như dịu dàng hơn vào buổi tối.

Chương 134: Giải Hạng Nhất.