Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 136: Điều Chỉnh.

Chương 136: Điều Chỉnh.


Kết quả hòa đối với đội TP HCM có thể coi là một thất bại sau một kỳ chuyển nhượng nhộn nhịp. Mục tiêu thăng hạng thêm phần khó khăn khi những bước chạy đà đầu tiên không thuận lợi. Thua trận đầu không sao, điều đó giúp đội ý thức được đội bóng vẫn chưa hoàn thiện và có nhiều lỗ hổng, Sau trận đấu, đội bóng có một cuộc họp thảo luận, phân tích lại trận đấu.

Không khí trong phòng thay đồ CLB TP.HCM có phần trầm lắng sau trận hòa đáng tiếc trước Khánh Hòa. Các cầu thủ ngồi lại với nhau, một số người tỏ vẻ thất vọng, trong khi số khác chỉ im lặng nhìn xuống sàn. HLV Trần Hiển bước vào, vỗ tay để thu hút sự chú ý của toàn đội.

"Mọi người, ngẩng mặt lên nào. Hôm nay chúng ta mất hai điểm đáng tiếc, nhưng đó là bài học chứ không phải thất bại. Tôi có vài lời về màn trình diễn của toàn đội trong trận vừa rồi"

Ông mở đầu cuộc họp với giọng điềm đạm

“Về mặt trận t·ấn c·ông..”

HLV Trần Hiển quay sang Xuân Mai, người đã có một trận đấu năng nổ bên hành lang cánh phải.

"Xuân Mai, cậu đã làm tốt khi liên tục tạo áp lực lên hàng thủ đối phương. Nhưng trong hiệp hai, chúng ta bị bế tắc vì những quả tạt của cậu không đạt hiệu quả. Lần sau, thay vì cứ nhồi bóng cho tiền đạo, để đối phương bắt bài, cậu có thể tạt sâu hơn sang cánh đối diện cho Tâm và Gia Huy."

Denison, người ghi bàn duy nhất cho TP.HCM, cũng nhận được lời nhắc nhở bằng tiếng anh.

"Denison, tôi biết cậu bị kèm rất chặt. Nhưng cậu cần di chuyển linh hoạt hơn, kéo giãn hàng phòng ngự đối phương, tạo khoảng trống cho tuyến hai băng lên dứt điểm. Không thể chỉ đứng chờ bóng trong vòng cấm được."

Ở cánh trái, Tâm và Gia Huy đã có những tình huống dứt điểm nguy hiểm nhưng chưa đủ sắc bén. HLV Hiển nhấn mạnh:

"Các cậu có không gian và cơ hội, nhưng dứt điểm còn thiếu chính xác. Phải bình tĩnh hơn ở những pha quyết định."

Về phòng ngự và khả năng kiểm soát thế trận

HLV Trần Hiển chuyển sang hàng phòng ngự, đặc biệt là tình huống để lọt lưới ở phút 86.

"Chúng ta phòng ngự tốt trong phần lớn trận đấu, nhưng chỉ một khoảnh khắc mất tập trung đã khiến cả đội phải trả giá. Ai kèm trung vệ của họ trong pha bóng đó? Không ai cả! Đó là lý do vì sao cậu ta dễ dàng đánh đầu gỡ hòa."

Thủ môn đội TP.HCM cũng được nhắc nhở:

"Cậu đã có một trận đấu khá ổn, nhưng cần giao tiếp nhiều hơn với hàng thủ trong những tình huống cố định. Để đối phương đánh đầu thoải mái như vậy là không thể chấp nhận."

Cuối cùng, HLV Trần Hiển kết luận: "Chúng ta kiểm soát bóng nhiều hơn nhưng không thể dứt điểm trận đấu. Đây là điều phải cải thiện ngay lập tức. Tôi không muốn thấy viễn cảnh tương tự ở trận tiếp theo."

Trái ngược với sự tiếc nuối của TP.HCM, phòng thay đồ của Bà Rịa - Vũng Tàu tràn ngập tiếng cười sau trận thắng mở màn. Đặc biệt, Duy Khương – người hùng vào sân từ ghế dự bị và tỏa sáng – được đồng đội vây quanh, vỗ vai, trêu chọc đầy phấn khích.

"Siêu dự bị mà cứ đá thế này thì sớm thành siêu sao mất!"

Một cầu thủ trêu chọc, khiến cả phòng thay đồ bật cười. Duy Khương chỉ nhún vai, cười tít mắt:

"Mọi người đã làm hết rồi, tôi chỉ vào và kết liễu trận đấu thôi.!"

Sau khi tắm rửa và ăn nhẹ, cả đội quyết định kéo nhau ra một quán nhậu quen thuộc, nơi họ đã đặt bàn trước để ăn mừng. Bia khui liên tục, những tiếng "Dzô! Dzô!" vang khắp quán. Sau bữa ăn nhẹ, một vài anh em ra về với gia đình, số khác tiếp tục cuộc vui.

Thông thường, Sau trận đấu, HLV sẽ cho cầu thủ xõa một hai ngày. sau đó mới quay lại luyện tập. Hôm thì đi hát, hôm thì Billard. Hôm nào cao hứng thì đi Bar. Tùy theo số lượng người.

Như hôm nay thì có 5-6 người, nên Quang Lâm dẫn mọi người đi hát Karaoke. Vừa bước vào phòng, đèn LED nhấp nháy, nhạc xập xình vang lên. Duy Khương không mất một giây nào, vớ ngay micro, mở bài remix sôi động rồi nhảy lên bàn, quẩy hết mình. Một số cầu thủ khác thì chọn những bản bolero sướt mướt, vừa hát vừa "gào thét" khiến cả phòng cười nghiêng ngả.

Ở một góc khuất, nơi tiếng nhạc không át hoàn toàn cuộc trò chuyện, Quang Lâm – một cầu thủ vốn kín tiếng nhưng lại có máu "ngầm" trong giới cá cược, đang ngồi nhâm nhi ly bia. Bất ngờ, một đồng đội ghé sát lại, vỗ vai cậu, giọng nói có chút ngà ngà men rượu:

"Anh Lâm, có kèo thơm nào không? "

Quang Lâm rút vội điếu thuốc, tay cầm điện thoại cảm ứng, vuốt vuốt mấy cái. Vừa nói mà khói vừa bay ra từ miệng.

“ Sao, lại mắc nợ người ta à?”

Người kia cười hề hề.

“Không phải, mới góp tiền mua được con xe, muốn độ lên một chút, lướt cho nó phê anh ạ.”

Quang Lâm hơi nhướn mày, ánh mắt dò xét một chút rồi cười nhếch mép:

"Mày chịu chơi thế, Của mình phải đến Vòng thứ 3 mới Set Kèo. Nếu mày bí quá thì làm trận nước ngoài đi. Có trận giải VĐQG Brazil đêm nay, kèo ngon đấy."

Người đồng đội xoa cằm, mắt sáng lên:

"Chắc ăn không? Tao không muốn vứt tiền qua cửa sổ đâu."

Lâm khẽ nghiêng người, rút điện thoại mở ứng dụng cá cược, lướt qua một lượt rồi đẩy màn hình ra trước mặt đối phương:

"Nhìn đi, Flamengo chấp nửa trái, cửa trên ngon. Đội hình mạnh, đá sân nhà. Tin tao, đánh kèo này là sáng cửa."

Người kia liếc nhìn tỉ lệ kèo, rồi gật đầu chắc nịch:

"Ok, tao xuống 10 củ. "

Lâm nhấp một ngụm bia, nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Cứ chơi đi, tao mà phán thì ít khi sai."

Xa xa, tiếng Duy Khương vẫn đang vang vọng qua micro: "Mấy anh em, dzô tiếp nàooo!".

Người kia gật gù, móc điện thoại ra vào ứng dụng cá cược, rồi quay sang hỏi Duy Khương – cầu thủ vừa tỏa sáng trong trận đấu

"Mày có chơi không Khương?"

Duy Khương nhíu mày, lắc đầu, nếu cậu là KHương thật thì chẳng lạ mấy cái này, nhưng cậu là em trai g·iả m·ạo mà thôi. chưa từng chơi cá độ online.

"Đang không có tiền chứ, có thì tao cũng chơi rồi."

Quang Lâm phá lên cười, khoác vai cậu kéo sát lại:

"Muốn thì tao cho mượn một chút. Cho mày vào sàn mới, sàn này tặng 50% lần nạp đầu, Tao hướng dẫn cho. Chỉ cần đăng ký tài khoản, vào nhóm Telegram của tụi tao, kèo nào ngon có người báo, cứ thế mà đánh thôi."

Dưới ánh đèn đường chập chờn, Duy Khương nhìn vào màn hình điện thoại, chần chừ một lát rồi cũng gật đầu. Cậu tạo tài khoản, thử nạp một chút tiền rồi đặt cược theo lời Lâm.

Gần 12 giờ, sau khi đã hát hò chán chê, cả nhóm kéo nhau đến một quán cháo lòng ven đường. Tiếng thìa chạm vào bát sứ lách cách, hương cháo nóng bốc lên nghi ngút, quyện cùng mùi dồi nướng và húng quế tạo thành một cảm giác dễ chịu lạ kỳ.

Đang húp dở muỗng cháo, một cầu thủ chợt nhớ ra, ngẩng đầu lên hỏi:

"Ủa, kèo Flamengo sao rồi? Ai check thử đi!"

Cả bàn đồng loạt móc điện thoại ra, ánh mắt ai cũng căng thẳng như chờ đợi kết quả một trận đấu quan trọng. Quang Lâm là người kiểm tra trước, rồi ngay lập tức phá lên cười lớn, đập tay xuống bàn:

"Tiền về rồi anh em! Flamengo thắng 2-0! Bú Mạnh"

Những tiếng "Yes!" vang lên đầy phấn khích. Ai cũng kiểm tra tài khoản cá cược của mình, nụ cười hài lòng hiện rõ trên từng khuôn mặt. Duy Khương, lần đầu tiên thử vận may, nhìn thấy con số hơn ba triệu vừa vào ví mà không giấu được sự ngạc nhiên.

Cậu nhìn Quang Lâm, rồi lại nhìn màn hình điện thoại, bật cười:

"Ui về thật này."

Quang Lâm nhấp một ngụm trà đá, cười đầy ẩn ý:

"Chứ sao nữa bọn mày bú được rồi, cuối tuần đi Bar nhớ bao phần của tao nữa đấy!"

“ Được được… khà khà, chuyện nhỏ.”

Khương cảm thán.

“Kiếm tiền dễ thế cần gì đi đá bóng, nằm ở nhà làm vài trận có khi còn kiếm nhiều hơn ấy chứ.?”

Quang Lâm hắng giọng.

“Nói vậy chứ, đỏ đen ai biết được sẽ thắng được mãi. có thắng có thua. kiếm cái nghề nó vẫn ổn định hơn. Với lại nằm một chỗ không vận động, đầu bị ngu đi đấy. Mấy kèo trên mạng thì 50/50 thôi à. nhưng vòng ba sắp tới, mày sẽ được thấy kèo ăn chặt, gấp 3 tài khoản luôn.”

Những tiếng cười vang lên trong đêm muộn. Cháo lòng bỗng dưng ngon hơn hẳn, khi ăn kèm với một chiến thắng.

Quang Lâm sa đọa vậy chứ lúc làm việc cũng nghiêm túc lắm. anh ta làm nhiệm vụ kết nối cầu thủ ở trên sân lẫn ngoài sân cỏ. Độ uy tín nhiều khi còn lớn hơn đội trưởng và rất được lòng HLV. Anh không làm đội trưởng vì không muốn gánh quá nhiều trách nhiệm, và một phần lối sống không được lành mạnh và gương mẫu như đội trưởng hiện tại.

Sau những ngày đầu chật vật hòa nhập, Duy Khương giờ đã quen với nhịp sống của một cầu thủ chuyên nghiệp. Cậu không còn hụt hơi trong những bài chạy thể lực, cũng chẳng còn bị lạc nhịp trong những pha phối hợp với đồng đội. Cơ thể ngày một săn chắc, bước chạy dứt khoát hơn, và đôi chân của cậu – vẫn giữ nguyên sự ma mị trong từng cú chạm bóng.

Hôm ấy, sân tập của đội Bà Rịa - Vũng Tàu đón một nhóm truyền thông của đội đến ghi hình, phỏng vấn vài cầu thủ để quảng bá hình ảnh cho đội. Máy quay lia qua các cầu thủ đang luyện tập, ghi lại những khoảnh khắc nghiêm túc, những pha dứt điểm, những cú chuyền bóng chính xác.

Thế nhưng, một khoảnh khắc bất ngờ đã làm thay đổi hoàn toàn nội dung dự kiến của buổi ghi hình.

Khi ống kính vô tình hướng về phía Duy Khương, cậu đang đứng bên ngoài sân, cầm quả bóng dưới chân, chơi đùa với nó như một vũ công điều khiển từng nhịp bước của mình.

Bóng lăn trên mu bàn chân, bật sang đầu gối, nhảy lên vai, xoay một vòng rồi nhẹ nhàng rơi xuống má ngoài của giày – tất cả diễn ra trong một chuỗi động tác liền mạch, điêu luyện đến mức khiến những người đứng gần đó phải mắt tròn mắt dẹt.

Người phụ trách truyền thông gần như ngơ người trong vài giây, rồi lập tức giơ máy quay lên, ra hiệu cho Khương tiếp tục.

"Ê, làm lại cái đó đi! Tụi anh cần cảnh này!"

Duy Khương nhướn mày, có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhún vai, xốc lại áo đấu, cười đầy tự tin.

Lần này, cậu tâng bóng bằng gót chân, rồi bất ngờ vẩy nhẹ để quả bóng bật lên không trung, vòng một đường cung mềm mại qua đầu, trước khi nhẹ nhàng hứng nó bằng lòng bàn chân, giữ bóng đứng yên như dán chặt vào giày.

Tất cả xung quanh ồ lên. Máy quay lia sát từng động tác, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

"Trời ơi, thằng này đúng kiểu nghệ sĩ bóng đá nè!" Một đồng đội huých vai Khương cười lớn.

"Này mà đăng lên, đảm bảo fan náo loạn cho coi!"

Và đúng thật, khi đoạn clip 30s này được đăng lên Fanpage chính thức của CLB kèm theo caption đơn giản: "Đố bạn biết đây là ai?" nó ngay lập tức bùng nổ loạt tương tác thả icon với bình luận.

"Chân cậu này có gắn keo dán à??"

"Năng khiếu này mà đá ở châu Âu là nổi tiếng lắm!"

"Cầu thủ đội Vũng Tàu đây á, từ khi nào đá bóng hay vậy không biết luôn ấy. cuối tuần phải đi xem mới được."

Duy Khương không ngờ chỉ một phút "tung hứng cho vui" lại có thể khiến Fanpage của đội bóng náo loạn cả ngày trời.

Tối hôm đó, khi cả đội đi ăn tối, điện thoại Khương rung liên tục vì thông báo từ Facebook và Instagram, đều là lời mời kết bạn và nhắn tin làm quen. Quang Lâm ngồi cạnh, liếc qua màn hình cậu, rồi bật cười:

"c·lip n·óng của chú mày bị phát tán rồi, cẩn thận nha! Tốt nhất là chuyển sang dùng fanpage đi, chẳng việc gì phải Rep người lạ cho tốn thời gian"

Duy Khương cười trừ, xoa cằm:

"Ủa đội Vũng tàu nhiều fan quá ta, không nghĩ có nhiều người gửi lời mời vậy đó."

Quang Lâm, người đã quá quen với những chuyện này, chỉ cười nhẹ, hớp một ngụm bia rồi nhún vai:

"Đội mình ở miền Nam cũng gọi là có số má. Mảng truyền thông rất mạnh, chỉ cần một bài PR là ai cũng biết tới. Nhưng mà nhiều người soi quá cũng không tốt đâu, ảnh hưởng quyền riêng tư dữ lắm."

Khương nhíu mày:

"Ý anh là sao?"

Lâm đặt điện thoại xuống bàn, chồm người tới, giọng hạ thấp:

"Chẳng hạn như mày đi hát hò, bia bọt, massage... bị người khác nhận ra, chụp hình đăng lên mạng, thì sao? Đám Đông đẩy mình lên được thì dìm mình xuống nhanh lắm. Thanh niên nghiêm túc thì không sao? chứ tụi mình có sạch sẽ gì đâu."

Khương im lặng vài giây, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại. Lần đầu tiên, cậu nhận ra sự nổi tiếng cũng đi kèm với những rắc rối riêng.

Duy Khương gật đầu, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng. Cậu không thể phủ nhận cảm giác phấn khích khi được nhiều người chú ý – nhưng đi kèm với đó là áp lực. Những gì Quang Lâm nói không sai, anh ta đã trải qua chuyện này trước cậu, hiểu rõ những mặt trái của sự nổi tiếng.

Lâm châm điếu thuốc, tựa lưng vào ghế, giọng điềm đạm:

"Nghe anh đi, đừng có làm màu trên sân. Cứ chơi bóng đúng chất của mày, nhưng đừng phô trương quá. Đám truyền thông nó thích mấy cái giật gân lắm, mà nổi nhanh thì chìm cũng nhanh. Hiểu không?"

Khương im lặng, gật đầu nhẹ.

Lâm nhả khói, ánh mắt xa xăm:

"Thêm nữa, đừng phát ngôn gây sốc, đừng lên mạng đôi co với ai hết. Người ta khen mình thì mừng, nhưng có kẻ chê bai, cà khịa cũng đừng quan tâm.."

Khương nhấp một ngụm bia, bắt đầu cảm nhận rõ những điều Lâm nói. Trước đây, với cậu, bóng đá chỉ là trận đấu, là khoảnh khắc hưng phấn trên sân. Nhưng giờ đây, nó còn là danh tiếng, là ánh mắt soi xét từ hàng nghìn người theo dõi.

Lâm vỗ vai Khương, giọng đầy ẩn ý:

"Chúng ta làm cầu thủ…chỉ cần im lặng mà kiếm tiền. Sau mỗi trận đấu, tiền thưởng, tiền cá cược, tiền ngoài luồng... miễn là biết cách chơi, thì đá bóng không chỉ là nghề, mà còn là cái mỏ vàng."

Khương khẽ nhếch môi. Cậu bắt đầu hiểu, thế giới bóng đá chuyên nghiệp không đơn giản như trước kia cậu nghĩ.

Chương 136: Điều Chỉnh.