Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 139: Rắc Rối.
Cánh cửa phòng mở ra, Quang Lâm cùng những người bên trong lần lượt đi ra ngoài. Anh cùng một người đàn ông đeo mặt nạ hóa trang, đó là một người làm ở thượng tầng của đội bóng Vũng Tàu, danh tính không tiện tiết lộ chỗ công cộng. CẢ hai đi qua hành lang trải thảm đỏ rượu vang, ánh đèn vàng hắt xuống càng làm không gian thêm phần u tối, bí ẩn.
“Đây là vụ làm ăn đầu tiên của mùa giải, nhớ phải làm cho cẩn thận đấy.”
Lâm đáp lại bằng giọng tự tin.
“tôi biết rồi. cứ có tiền thì đâu sẽ vào đó.”
Người kia khẽ nhắc nhở.
“Tiền thì mày sẽ nhận được, nhưng mà, nói thật mày không đánh lẻ ở ngoài chứ?”
“Làm tý kiếm chút tiền cà phê đãi anh em thôi mà.”
“Hừ… nãy bên nhà cái có nói bóng gió qua rồi, hy vọng mày nghe hiểu. Việc biết tỉ số rồi đánh lẻ bên ngoài. Không phải chỉ riêng mày nghĩ ra, nhiều thằng làm rồi, nhưng mà sống không có thọ đâu. trước đây có một thằng đánh vài trăm triệu, kiếm tiền tỉ. còn rủ thêm anh em họ hàng vào chơi. Đâm sau lưng nhà cái một đòn rất đau. Kết quả bị nhà cái đưa sang bên Cam, nói là tiền nhiều không tiện giao dịch trong nước. Xong mấy thằng đó có đi mà không có về.”
Quang Lâm nhìn trước ngó sau, nở nụ cười trấn an.
“Thời đại nào rồi còn thằng ngu như thế. Anh yên tâm, bọn em tự biết chừng mực.”
Người bí ẩn gật gù.
“Mày thì tao yên tâm rồi, nhưng mày cũng phải quản mấy thằng kia cho kỹ vào. “
Trở lại căn phòng VIP của đội bóng, Quang Lâm lập tức bắt gặp cảnh tượng quen thuộc:
Một số cầu thủ ngồi trên ghế sofa, cầm ly rượu sóng sánh, ngả người tận hưởng chiến thắng theo cách của riêng mình. Vài người khác đã xuống quầy bar bên dưới, hòa vào điệu nhạc xập xình, quấn lấy những thân hình bốc lửa đang lắc lư trên sàn.
Xa xa, một cánh cửa khẽ khàng khép lại. Tiếng cười khúc khích của một cô gái lẫn trong giọng nói thì thầm của ai đó. Rồi âm thanh kia vụt lớn hơn, vọng ra từ trong phòng kín:
“A, Á… Ớ…”
Tiếng cười đứt quãng, tiếng thở dốc xen lẫn tiếng nhạc dội lên từ sàn bên dưới. Quang Lâm nhếch mép cười, lắc đầu rồi bước về phía quầy bar trong phòng. Hắn rót một ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị cay xè nơi đầu lưỡi.
Quang Lâm hiểu luật chơi. Hắn biết rằng trong thế giới này, ai cũng có phần, nhưng không phải ai cũng đủ khôn ngoan để giữ miếng ăn của mình ở mức vừa phải.
Cô thư ký lúc nãy, ánh mắt cô ta khi nhìn hắn không phải không có ẩn ý. Đó là kiểu ánh nhìn của một người biết quá nhiều nhưng vẫn giữ im lặng, chỉ vì mọi thứ còn nằm trong tầm kiểm soát. Hắn cười nhạt, nhấp thêm một ngụm rượu.
"Ăn mảnh" ư? Hắn chưa bao giờ nhận mình là kẻ tham lam. Nhưng biết trước kết quả trận đấu sắp tới là một lợi thế, và nếu không tận dụng thì đúng là ngu ngốc. Rủ thêm vài người tin cậy đặt cược theo kèo đã sắp xếp, thắng vài trăm triệu là chuyện bình thường.
Nhà cái đương nhiên nghi ngờ, nhưng vậy thì sao chứ. không có những người như anh ta thì bọn họ kiếm đâu ra người hợp tác. Chỉ cần Miếng ăn vừa miệng thì thì người ta vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Huống chi, tiền hắn kiếm được rồi cũng sẽ quay về túi của họ – từ những quán bar, pub, billiard, massage... tất cả đều là sân sau của bọn chúng.
Đang suy tư thì một cầu thủ lặng lẽ tiến lại gần, ánh mắt lấp lóe tia tò mò. Hắn ta thấp giọng hỏi:
“Sao rồi, chốt kèo ổn cả chứ?”
Quang Lâm nhếch môi cười, gật đầu đầy tự tin.
“Các sếp lo Xong xuôi hết rồi. Chỉ cần ra sân đúng kịch bản là tiền tự chảy vào túi.”
Mấy người xung quanh cũng bắt đầu rục rịch lại gần, từng kẻ một, như những con cá mập ngửi thấy mùi máu trong nước.
“Kèo tài góc sao rồi, Lâm?” Một cầu thủ hỏi, giọng nửa thăm dò, nửa háo hức.
“Ổn, cứ canh phút cuối mà đánh, góc sẽ nổ mạnh.” Quang Lâm hạ giọng, đưa mắt nhìn quanh như thể sợ có ai đó nghe lỏm.
“Thế còn kèo thẻ?”
Một kẻ khác xen vào, mắt lấp lánh hệt như con bạc đang chờ một ván đỏ đen.
“Đương nhiên sẽ nổ rồi, cứ giã ở hiệp hai.” Quang Lâm nhả khói thuốc, giọng bình thản nhưng đầy ẩn ý.
Có kẻ hứng thú với kèo t·à·i· ·x·ỉ·u, dò hỏi xem nên đặt tài hay xỉu. Hắn ta nhận được cái nhún vai đầy ngụ ý từ Quang Lâm.
“Cái đó hên xui lắm, đánh mấy kèo kia cho chắc là được rồi mày. Các sếp mà biết bọn mày ăn mảnh thì coi chừng cái mạng đấy.”
“Anh đừng lo, tụi này lớn cả rồi đâu có ngu ngốc mà khai ra. cái này sống để bụng c·hết mang theo”
Quang Lâm chậm rãi xoay ly rượu trong tay, mắt lơ đãng quét một vòng căn phòng. Nhưng chỉ sau vài giây, hắn nhận ra có một chỗ trống.
“Thằng Khương đâu?” Hắn hỏi, giọng trầm xuống.
Một cầu thủ bên cạnh, đang ngả người tận hưởng điếu thuốc, nghe vậy thì nhếch môi cười:
“Nó với hai thằng nữa xuống dưới kia b·ay l·ắc rồi.”
Quang Lâm đặt ly rượu xuống bàn, mắt tối sầm lại. Hắn không cần hỏi thêm cũng biết chuyện gì đang diễn ra dưới đó.
Duy Khương hiện tại đang nổi như cồn trong đội bóng, phong độ cao, truyền thông tung hô, mấy trận gần đây đều tỏa sáng. Một gã trẻ tuổi, sung sức, vừa nổi tiếng lại vừa có tiền – bảo sao đám đông không vây quanh lôi kéo? Chỉ cần gióng tay hô một tiếng, lập tức có kẻ vỗ vai rủ rê, có người dúi vào tay ly rượu, có kẻ nhét vào túi mấy viên thuốc đủ màu.
“C·hết tiệt.”
Quang Lâm rít lên khe khẽ, rồi bật dậy.
“Theo tao, Xuống dưới.”
Hắn gằn giọng, ra lệnh.
Mấy anh em hiểu chuyện lập tức theo sát. Một đoàn người rời khỏi phòng VIP, men theo hành lang tối mờ, đi thẳng xuống tầng dưới.
Ánh đèn neon xanh đỏ lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Quang Lâm. Dưới tầng trệt, tiếng nhạc Nonstop dập dồn, những thân người uốn éo theo điệu bass nặng nề. Hơi rượu, khói thuốc, mùi nước hoa rẻ tiền và thứ gì đó phảng phất mùi hóa chất trộn lẫn vào nhau, tạo thành một không khí đặc quánh.
Hắn đảo mắt tìm kiếm, và chỉ mất chưa đến một phút, ánh mắt hắn dừng lại ở một góc quầy bar.
Duy Khương đang ngả lưng vào ghế sofa, trên tay cầm một chai rượu ngoại còn dang dở. Một vài cô gái váy ngắn đang bám lấy hắn, cười nói rôm rả. Một cầu thủ khác của đội thì vòng tay qua vai cậu, lắc lư theo điệu nhạc.
Nhìn cảnh tượng đó, mặt Quang Lâm càng tối lại.
“Lôi nó ra.” Hắn hất cằm ra hiệu.
Hai người bên cạnh hiểu ý, lập tức chen vào đám đông, túm lấy Duy Khương lôi dậy.
“Ê, gì vậy”
Khương còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị kéo đứng lên.
Quang Lâm tiến đến, vỗ mạnh lên vai đàn em, ánh mắt sắc như dao.
“ Ra ngoài.”
Không đợi Khương phản ứng, hắn đã siết chặt lấy cánh tay cậu, kéo đi thẳng ra cửa.
Bước ra khỏi quán bar, Quang Lâm thả tay Duy Khương ra rồi vung tay vỗ mặt đối phương mấy cái cho tỉnh táo, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ khó chịu. Hắn khoanh tay, hơi cúi mặt, giọng trầm xuống:
“Mày muốn chơi bời thế nào tao không cấm, nhưng vừa phải thôi chứ, phải biết giữ hình tượng. Đội bóng đang lên, báo chí soi từng chút một, mà mày cứ thế này thì chỉ có tự hủy thôi.”
Duy Khương phủi nhẹ chỗ bị Lâm nắm chặt, nhếch môi cười nhạt:
“Mọi người nhiệt tình quá, tao chỉ qua lưu chút thôi. Đâu có làm gì sai?”
“Giao lưu?” Quang Lâm nhíu mày, nhắc lại. “Mày nghĩ đám người đó coi mày là thần tượng thật à. Lúc mày ghi bàn, mày nổi, bọn nó tung hô. thử tịt ngòi vài trận xem. Bọn nó chả chửi như c·h·ó. Cầu thủ chuyên nghiệp mà sa đà kiểu này thì sự nghiệp chẳng mấy mà bay màu.”
Khương nhếch môi, ngả người tựa vào tường, giọng điềm nhiên:
“Em đâu phải thánh nhân. Cũng là con người, cũng cần xả hơi. Làm tý có gì căng, mấy này em chơi suốt.”
Lâm nhìn thằng nhóc trước mặt, ánh mắt tối đi.
Trước đây, Lâm nói gì Khương cũng nghe, bảo gì làm nấy. Nhưng giờ thì khác. Chỉ mới ghi được vài bàn, được báo chí khen ngợi một chút, đã có cái vẻ ngông nghênh này rồi.
Lâm thở hắt ra, khoanh tay nhìn thẳng vào Khương, giọng trầm xuống một chút:
“Nghe đây, tao không cần biết mày nghĩ thế nào, nhưng từ nay trở đi, muốn chơi thì chơi kín. Đừng để bị chụp ảnh, đừng để có tin đồn. Tao mà nghe thấy mày dính vào rắc rối, đừng trách tao mạnh tay.”
Dứt lời, hắn hất cằm ra hiệu cho đàn em. Hai gã đứng bên cạnh lập tức bước lên, mỗi người một bên, áp giải Khương về phòng trọ.
Hôm sau, trên sân tập.
Dưới ánh nắng sớm, những tiếng bóng chạm đất lặp đi lặp lại trên mặt cỏ, hòa cùng tiếng hò hét của huấn luyện viên. Một buổi tập bình thường, nhưng không khí giữa hai người lại có chút căng thẳng vô hình.
Duy Khương tiến lại gần Quang Lâm, động tác có chút ngập ngừng. Cậu cúi đầu, giọng trầm xuống:
"Hôm qua em uống hơi nhiều, nói năng không kiểm soát. Nếu có gì không phải mong anh bỏ qua."
Quang Lâm không đáp ngay. Hắn nhìn thằng nhóc trước mặt, ánh mắt như muốn soi thấu suy nghĩ của nó. Một lát sau, hắn bật cười nhạt, giọng điềm nhiên nhưng mang theo một tầng ý vị sâu xa:
"Tao cũng chẳng có ý gì. Chỉ là anh trai mày nhờ cậy, bảo tao để mắt đến mày. Nhưng nếu mày cảm thấy không thoải mái, thì từ nay cứ làm điều mày thích. Tao không quản."
Bầu không khí giữa hai người chùng xuống trong vài giây.
Quang Lâm không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Khương một cái, động tác trông có vẻ thân mật, nhưng lại nặng hơn bình thường một chút, rồi xoay người rời đi.
“Quên chuyện tối qua và quay lại luyện tập đi.”