Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 140: Quản Thúc.
Duy Khang tiếp tục luyện tập cùng đội, nhưng tâm trí cậu vẫn còn vướng bận về hành động tối qua. Giữa cậu và Quang Lâm dường như đã xuất hiện một rào cản vô hình, khiến không khí giữa hai người trở nên gượng gạo.
Kết thúc buổi tập, Khang trở về phòng trọ, nhưng vừa bước đến cửa, cậu lập tức khựng lại.
Trước cửa phòng cậu có một cô gái đang đứng đó cùng một chiếc một vali lớn, Vóc dáng nhỏ con cùng mái tóc dày được cột lên cao, bộ váy áo cùng túi xách điệu đà khiến cậu nhớ ra một người “ Hồng Baby” người yêu của anh trai mình.
Lúc này cô nàng vừa rời mắt khỏi màn hình điện thoại, liền nhìn thấy Khang, cô hét lên.
"Anh Khương, anh tính chạy đi đâu thế?"
Duy Khang hơi giật mình, bản năng mách bảo cậu nên quay người bỏ đi. Nhưng ngay khi vừa nhấc chân, giọng Hồng vang lên đầy chắc nịch:
"Dám bỏ chạy thử coi? Em hét lên cho cả xóm biết bây giờ!"
Bước chân Khang lập tức đông cứng. Cậu nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:
"À... tôi quên đồ trong phòng thay đồ. Định quay lại lấy. Cô đến đây lúc nào thế?"
Hồng khoanh tay, nheo mắt nhìn cậu:
"Được một lúc rồi. Không phải thấy em nên anh bỏ chạy đấy chứ?"
Khang im lặng, không phủ nhận cũng chẳng giải thích.
Hồng nghiêng đầu quan sát cậu từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên nở một nụ cười tươi rói:
"Muốn chạy thì cũng muộn rồi, anh Khương à. Em có chuyện này muốn báo cho anh biết—từ giờ em sẽ ở đây với anh."
Duy Khang sững sờ. Miệng cậu hơi há ra nhưng không thốt được lời nào.
Cái gì? Góp gạo thổi cơm chung? Ở đây? Với cậu?
Thấy vẻ mặt c·hết lặng của Khang, Hồng bật cười thích thú. Cô tự nhiên kéo tay cậu về phía vali của mình, hành động đầy chắc chắn, không giống như đang nói đùa.
"Anh không cần ngạc nhiên vậy đâu. Dù sao hai đứa mình cũng không phải người xa lạ. Sau này em sẽ chăm sóc anh."
Vì không muốn nhiều người chú ý đến chuyện này, Khang mở cửa phòng, đứng nép sang một bên, nhường đường cho Hồng Baby kéo vali vào phòng. Ánh mắt những người xung quanh vẫn dõi theo, tò mò ra mặt. Nếu cậu còn đứng ngoài đôi co, chắc mấy ngày tới sẽ chẳng yên ổn.
Cánh cửa khép lại, chặn hết những ánh mắt tò mò. Khang tựa lưng vào cửa, đưa tay xoa thái dương.
"Giờ thì nói đi, sao tự nhiên cô lại mò xuống tận đây?"
Hồng Baby thả mình xuống giường, đôi chân thon dài đung đưa. Cô chẳng hề cảm thấy ngại ngùng hay khách sáo, như thể đây đã là nhà của mình từ lâu lắm rồi.
"Chuyện dài lắm anh ơi." Cô chép miệng, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Hóa ra công việc của cô không suôn sẻ, lại gặp chút rắc rối với gia đình. Bố mẹ than phiền, bạn bè thì xa lánh. Không còn nơi nào để đi, Và thế là, chẳng cần báo trước, Hồng Baby xách vali xuống tận đây, định bụng vừa nương nhờ, vừa chăm sóc cho người yêu.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh. "Anh thấy em chu đáo không? Có bạn gái thế này, anh sướng nhất rồi còn gì!"
Khang cười méo xệch. Nếu người đang đứng trước mặt cô thực sự là anh Khương, có lẽ tình huống này chẳng có gì lạ. Nhưng khổ nỗi, cậu không phải.
Khang ho khẽ một tiếng, cố giữ bình tĩnh.
"Tôi có thể thuê cho cô một căn trọ khác, ở chung thế này… không tiện."
Hồng Baby bĩu môi, giọng nũng nịu:
"Anh muốn em ở xa vậy sao? Em xuống đây là để gần anh hơn mà!"
Khang nuốt khan. Hoàn cảnh của cậu có chút đặc biệt, có thể ở với cô nào cũng được nhưng không thể là Hồng Baby, ghẹ của anh trai mình. ở chung cùng phòng thế này, nguy hiểm vô cùng.
|Khang bỏ ra ngoài hành lang, lấy điện thoại bấm số của Khương, một thời gian không thấy cô gái mò tới làm phiền, cậu tưởng anh trai đã xử lý rồi. Giờ xảy ra tình huống này, chứng tỏ Khương vẫn chưa nói chuyện với Hồng BaBy.
Điện thoại thuê bao, không liên lạc được. Gần tháng nay Khang chưa gọi cho Khương. không biết anh ta dùng số này hay đã đổi số mới.
Không liên lạc được anh trai, Khang gọi và tìm tới nhà của Quang Lâm. muốn gặp mặt nói chuyện.
Quang Lâm ngả người ra ghế, tay cầm lon bia, ánh mắt nhếch lên đầy giễu cợt.
"Sao, có chuyện gì không nói ở sân tập mà mò tới nhà riêng thế này. Nếu là chuyện tối qua thì anh nói rồi, anh không để bụng đâu."
Khang ngồi đối diện, lúng túng vò đầu. Cậu biết Quang Lâm vẫn còn giận. Không phải vì chuyện cậu ra ngoài b·ay l·ắc, mà vì cậu bắt đầu tỏ ra cứng đầu, không còn răm rắp nghe lời anh như trước.
"Anh Lâm, em biết anh còn giận."
Khang xuống giọng, cố làm dịu tình hình.
"Nhưng em tới đây không phải nói chuyện đó, Anh nhớ cô gái tên Hồng Baby không? tự nhiên cô ta lại tìm tới phòng em, đòi ở đây. Em gọi cho anh Khương mãi mà không được."
"Chị dâu hờ của mày hả?" Quang Lâm nhíu mày.
"Thì là cô ả đó" Khang khẽ rít lên. "Cô ta đang ở lỳ phòng trọ, còn mang theo vali nữa, muốn ở đây."
Quang Lâm phì cười. Nhưng thấy vẻ mặt khổ sở của Khang, anh lại cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản.
"Có gì mà căng, bây giờ mày là Khương, cứ ăn nằm thôi. Anh trai mày có trách thì tự trách mình không ở đây, để em trai ăn nằm với người yêu của mình. Khối thằng muốn như mày mà không được đấy."
Khang bóp trán. "Anh đừng trêu em nữa, nghiêm túc đấy. Em có được miếng nào đâu. Anh trai làm người ta có bầu rồi bỏ đi. bảo em ở đây đổ vỏ. coi sao được."
Quang Lâm nheo mắt, vân vê lon bia trong tay. " chuyện anh em nhà mày, tự giải quyết đi.tao là người ngoài xen vào không tiện. Có chăng thì tao ứng cho chút tiền, tao chỉ giúp được về khoản này thôi.”
Khang cầm xấp tiền trên tay, lòng đầy mâu thuẫn.
“Tiền mà giải quyết được thì đã tốt. Dù sao cũng cảm ơn anh. sau này có lương em sẽ trả.”
“Được rồi, cứ cầm về giải quyết chuyện cá nhân. Cô ta không nhận tiền thì mày cứ giữ mà sinh hoạt. Đừng có để cô ta tới sân bóng làm loạn, ảnh hưởng tới bộ mặt của đội bóng.”
Cầm tiền của Quang Lâm, Khang quay về phòng trọ.
mới đứng ở cổng đã thấy quần áo đủ màu sắc phơi kín trước hiên, bay phấp phới trong gió. Bên trong phòng, đống đồ đạc lỉnh kỉnh bày la liệt khắp nơi—túi xách, mỹ phẩm, gối ôm, t. Căn phòng nhỏ vốn đã chật chội, giờ càng thêm bừa bộn đến khó chịu.
Hồng Baby đang lúi húi xếp đồ, thấy Khang bước vào liền quay lại, vui vẻ nói như ra lệnh:
“Anh Khương sao anh không mua cái tủ để đồ đi, ở đây chật quá!”
“Quần áo tôi có mấy bộ thì mua tủ làm gì?”
“Anh không có nhưng em có, anh đi mua tủ đi, mua tạm cái tủ bằng vải bạt cũng được.”
Khang bực bội nhưng vẫn lẳng lặng đi mua. Có cái tủ bằng vải chứa hết đống đồ cũng tạm đỡ, Ai ngờ chưa kịp ngồi nghỉ, cô ta đã tiếp tục sai:
“Anh không mua bếp à, thế ăn uống kiểu gì?”
“ăn ở ngoài, với ăn ở căn tin của đội bóng, tội gì phải nấu.”
“Thế đợi em tắm rửa xong mình đi ăn nhé. hôm nay ngồi xe nóng nực, giờ khó chịu quá.”
Cơn giận dâng lên, Khang hừ lạnh một tiếng, rút sấp tiền trong túi ném xuống bàn.
“ Phiền quá, đây Muốn mua gì thì tự đi mà mua, tôi không có rảnh nuôi cô.”
Hồng Baby sững lại một giây, đôi mắt chớp chớp như không tin vào tai mình. Nhưng rồi, cô ta nhanh chóng nhặt tiền lên, môi cong thành một nụ cười ranh mãnh.
“Có từng này mà muốn đuổi người ta à? Ăn nằm với nhau mà coi rẻ vậy sao“
Nói xong, cô ta vỗ nhẹ vào vai Khang như một bà chủ hào phóng rồi cầm tiền vui vẻ bước ra ngoài, dáng vẻ tung tăng như vừa được trúng số.
Khang nhìn theo bóng lưng cô ta khuất dần, chỉ biết nghiến răng hậm hực.
Đang quen với cuộc sống một mình, giờ tự dưng có thêm một người khác giới ở chung, Khang cảm thấy vô cùng khó chịu. Căn phòng vốn nhỏ, giờ lại có thêm một người phụ nữ bày bừa, lỉnh kỉnh đủ thứ đồ đạc. Nhưng điều khiến Khang đau đầu nhất không phải chuyện đó—mà là cái tính nết của Hồng Baby.
Cô ta lúc nào cũng mè nheo, hở tí là dỗi, là khóc, mà khóc không phải kiểu im lặng tủi thân, mà là nước mắt ngắn dài, miệng phụng phịu trách móc, giọng điệu nũng nịu như con nít. Sáng thì than mệt, trưa thì kêu đói, tối lại giận dỗi vì mấy chuyện vớ vẩn chẳng đâu vào đâu. Khang thở dài ngao ngán, chỉ mới ở chung một ngày mà đã thấy phiền đến phát điên.
Lúc trước cậu còn nghĩ chắc anh trai mình có nỗi khổ riêng mới bỏ đi như vậy. Giờ thì hiểu rồi. Không phải có nỗi khổ, mà là chạy thoát thân!
Khang ngồi trên mép giường, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng:
“Cô về nhà đi. Ở đây không tiện. tôi đi tập về mệt, cần thời gian nghỉ ngơi, cô cứ bô bô, điếc hết cả đầu.”
“Anh mệt thì em mới ở đây chăm sóc chứ, từ nay em ít nói là được chứ gì?”
“Sao không về nhà đi, thoải mái cho cả hai.”
Hồng Baby đang bấm điện thoại, nghe vậy thì ngẩng lên, chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt vừa oan ức vừa tủi thân:
“Về đâu? Bố mẹ em từ mặt em rồi. Con gái chửa hoang, bị coi như nỗi nhục trong nhà. Anh không thương em cũng phải thương con chứ?”
Lại cái bài cũ! Lúc nào cũng lôi đứa bé trong bụng ra làm cái cớ! Khang muốn cãi tiếp nhưng thấy Hồng Baby cúi đầu ôm bụng, vẻ mặt đầy bi thương, cậu lại không đành lòng. Cuối cùng chỉ có thể bực bội đứng dậy, bỏ ra ngoài hóng gió một lát.
Đến tối, khi Khang quay về phòng, thấy Hồng Baby đã trải chăn gối ngay ngắn, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa tắt đèn, cô nàng lại lồm cồm bò sang, vòng tay ôm lấy cánh tay cậu.
Khang cứng đờ người, hai mắt trợn tròn nhìn lên trần nhà. Bàn tay Hồng Baby mềm mại, thân thể thơm tho, nhưng cậu chỉ thấy lạnh sống lưng.
“Không được, xích ra coi đừng có động tay động chân!”
– Khang cố gắng kéo chăn lên ngăn cách, nhích người sang mép giường.
Hồng Baby phụng phịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút tay về, ôm gối cuộn tròn lại một góc.
“Thế sao ngày trước ai cứ đòi rúc vào người ta. giờ còn bày đặt ngại nữa à?”
Cậu chịu đựng mãi, cuối cùng không nhịn được nữa, bèn ngồi xuống đối diện Hồng Baby, nghiêm túc nói:
“Nghe này, cô thực sự nhầm rồi. Tôi không phải Khương, tôi là em trai của anh ấy.”
Hồng Baby nghe vậy thì bật cười,
“Ồ? Lại bịa ra trò gì để chối trách nhiệm đây?”
Khang nghiêm mặt:
“Tôi nói thật. Tôi và anh trai có ngoại hình na ná nhau, người mà làm cô có bầu, Anh ấy đã bỏ đi rồi.”
Hồng Baby chớp mắt vài cái, rồi bỗng phá lên cười sảng khoái:
“Trời ơi, trò này cũ quá rồi! Anh nghĩ tôi là con nít ba tuổi hả? Anh định lừa tôi là có hai người giống nhau y hệt, từ ngoại hình đến hình xăm, để phủi sạch mọi chuyện à?”
Cô đứng dậy, khoanh tay lại, nửa trêu chọc, nửa thách thức:
“Anh tưởng tôi không biết gì nha. Đội bóng vũng tàu có cầu thủ tên Duy Khương, giờ anh nói anh không phải, ai mà tin.”
Khang nghẹn lời. Đúng là cậu đang thi đấu dưới tên Duy Khương. Nhưng mà… chẳng lẽ cứ để cô ta tiếp tục nhầm lẫn vậy sao?
Cậu bực bội vò đầu, định giải thích tiếp, nhưng Hồng Baby đã vươn tay chọc chọc vào trán cậu, nhếch môi cười:
“Anh to xác mà sao có lúc nghĩ ra mấy trò vô tri thế nhỉ. Nằm xuống đi, từ giờ đừng mong thoát khỏi tay em. Anh phải chịu trách nhiệm.”
Từ ngày có Hồng Baby ở chung, Khang cảm giác như mất đi tự do. Cậu quyết định dậy sớm, trốn ra sân tập từ sáng sớm, tối mịt mới mò về, nghĩ rằng làm vậy sẽ tránh được cô ta. Nhưng nào ngờ, Hồng Baby lại chẳng phải kiểu con gái chịu ngồi yên chờ đợi.
Một buổi sáng, khi đang hăng say tập luyện cùng đồng đội, Khang chợt nghe thấy tiếng gọi ngọt lịm vang lên từ xa:
“Anh Khương.”
Đám cầu thủ lập tức quay đầu lại, thấy một cô gái ăn mặc sành điệu, đang đứng ngoài sân tập, người nhỏ mà nói to lắm. Có người huýt sáo trêu chọc, có kẻ vỗ vai cậu cười cợt:
“Ê Khương, có con ghệ tìm mày kìa”
Mặt Khang nóng ran, cậu vội chạy tới kéo Hồng Baby ra một góc, nghiến răng nói nhỏ:
“Cô đến đây làm gì? Chỗ này không phải chỗ cô nên tới!”
Hồng Baby chớp mắt, giọng đầy vô tội:
“Em mang đồ ăn cho anh mà. Anh tập luyện vất vả, ăn đồ ngoài hoài không tốt đâu.”
Khang nhìn xuống hộp cơm trên tay cô, cảm giác vừa bực bội vừa bất lực.
“Mang về đi, cầu thủ có chế độ ăn riêng rồi.”
“Ăn nhiều thì tập nhiều chứ sao? người ta mất công nấu ăn mang ra đây đó.”
“Nhà có bếp đâu mà đòi nấu.”
“Sáng em mua rồi, từ giờ về nhà sớm nha.”
Hồng lon ton chạy ra chỗ cửa ra vào đưa hộp cơm “Đô rê mon” rồi rời khỏi sân tập. Cậu vội quay lưng bước đi, nhưng đám đồng đội đã vây quanh, cười cợt:
“Khương đào hoa ghê ha. Bạn gái quan tâm dữ vậy mà còn làm mặt lạnh.”
Có kẻ còn huých tay cậu, nháy mắt:
“Ê, chia sẻ kinh nghiệm tán gái đi!”
Khang bó tay, chỉ có thể lầm bầm chửi rủa trong lòng.
Tưởng chuyện sáng nay là xong, ai dè buổi tối cậu trốn ra ngoài uống bia với đám anh em, ngồi chưa được bao lâu thì một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện trước cửa quán nhậu.
“Khương ơi! Sao anh lại ở đây?”
Hồng Baby chống tay lên hông, cau mày nhìn cậu. Cả bàn nhậu lập tức nín bặt, Quang Lâm phì cười, huých vai Khang:
“Chà, quản lý chặt dữ ha?”
Khang muốn tìm lỗ nẻ chui xuống. Cậu cắn răng đứng dậy, kéo Hồng Baby ra ngoài, thấp giọng quát:
“cô làm cái trò gì thế, định làm tôi mất hết mặt mũi à?”
Hồng Baby chớp mắt, bĩu môi:
“không. đi về ăn cơm với em.”
Khang tức đến nghẹn họng, nhưng nhìn ánh mắt cứng rắn của cô ta, cậu biết mình chẳng thể cãi lại. nếu không muốn cô gái nằm ra đường ăn vạ.
Rốt cuộc, buổi nhậu chưa kịp bắt đầu, Khang đã bị kéo thẳng về phòng. Mấy ông anh em nhìn theo bóng lưng cậu, cười khoái chí:
“Trông tội, mà cũng mắc cười ghê!”
Khang ngồi trên giường, vò đầu bứt tóc, cảm giác như sắp phát điên. Từ ngày Hồng Baby xuất hiện, cuộc sống của cậu đảo lộn hoàn toàn.
Cậu đã cố nhẫn nhịn, đã cố tìm cách giải quyết nhẹ nhàng, nhưng Hồng Baby cứ như một cơn bão, quét qua cuộc sống của cậu, phá tan mọi kế hoạch.
“Tôi đang là cầu thủ, cần phải giữ hình tượng, cô làm như vậy mọi người trong đội sẽ nghĩ tôi ra sao. ”
“Em chỉ muốn anh về nhà ăn cơm thôi mà, em ăn một mình buồn lắm.”
“Có ai ép cô phải xuống đây đâu, là tự cô mò xuống đấy chứ? Cô muốn tôi chịu trách nhiệm đúng không? được rồi, cô muốn bao nhiêu tiền, mỗi tháng tôi có thể chu cấp cho cô. Chỉ cần cô đừng xía vào đời sống riêng tư của tôi. ok?”
Khang bực đến nghẹn họng. Cậu biết cô ta đang cố tình bám riết lấy mình bằng cái danh “người yêu” của Khương, mà quan trọng nhất là đứa bé chưa biết thật giả thế nào trong bụng cô.
Hồng Baby mỉm cười, đứng dậy tiến lại gần cậu, chậm rãi nói:
“Được rồi, lần sau em không làm vậy nữa, giờ về nhà ăn cơm… được không?”
Cô vươn tay định chạm vào má Khang, nhưng cậu lùi lại, giữ khoảng cách. Ánh mắt Hồng Baby loé lên một tia khó chịu, nhưng rồi nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười nũng nịu.
Điều khiến Khang càng tức giận hơn là gần đây, Hồng Baby liên tục chụp lén cậu, đăng ảnh lên mạng. Lúc thì chụp cậu trong bếp, lúc thì lén chụp lúc cậu đang ngủ, thậm chí có cả ảnh cậu đang tập luyện. Dưới những bức ảnh ấy, cô ta còn ghi chú những dòng đầy mùi mẫn như:
"Anh ấy đang chăm chỉ luyện tập, mình sẽ luôn ủng hộ anh!"
"Có hơi mệt nhưng vẫn đáng yêu lắm!"
"Ba của bé cưng hôm nay trông rất đẹp trai!"
Cậu không biết làm sao mà cô ta chụp được những bức ảnh đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy chúng xuất hiện trên mạng xã hội, Khang chỉ muốn phát điên.
Một tối, không chịu nổi nữa, cậu giật lấy điện thoại của Hồng Baby, nghiến răng hỏi:
“Tại sao cô cứ liên tục đăng hình tôi lên mạng? Cô có biết anh là cầu thủ không? phải giữ hình tượng chứ.”
Hồng Baby giật lại điện thoại, ôm vào ngực, mắt mở to đầy vẻ vô tội:
“Em chỉ muốn thể hiện tình cảm thôi mà. Người ta yêu nhau thì đăng ảnh lên, có gì sai đâu?”
“Không được đăng nữa, cái nào có mặt tôi thì xóa đi.”