Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 147: Quái Kiệt Nổi Danh. Ó Biển Tung Cánh.

Chương 147: Quái Kiệt Nổi Danh. Ó Biển Tung Cánh.


HLV Vũng Tàu đứng bên đường biên, tay siết chặt tấm bảng chiến thuật, cảm giác nóng bừng dưới áp lực mà PVF-CAND đang tạo ra. Trước trận đấu, ông đã lường trước sự khó khăn khi đối đầu với đội bóng này, nhưng không ngờ họ lại có thể áp đảo một cách toàn diện đến vậy. Giờ thì ông đã hiểu tại sao TP.HCM lại thua tan tác 0-5. Đây không đơn thuần là chênh lệch về thực lực mà là khoảng cách giữa một đội bóng già dơ, kỷ luật và một tập thể vẫn còn nhiều bất ổn.

So tài về hệ thống chiến thuật thì Vũng Tàu hoàn toàn không có cửa. Nếu cứ chơi như hiệp một, họ chỉ có nước nhận thêm bàn thua. Lúc này, lựa chọn duy nhất là đặt cược vào màn trình diễn cá nhân. Và người được kỳ vọng nhất chính là Duy Khương.

Cậu ta đã khởi động ngoài sân, sẵn sàng bước vào cuộc chiến ngay đầu hiệp hai. HLV biết rõ đây không phải thời điểm để do dự nữa.

Trong phòng thay đồ, khi tiếng còi kết thúc hiệp một vừa dứt, ông nhanh chóng trải bảng chiến thuật ra, giọng nói to và dứt khoát để át đi bầu không khí căng thẳng.

“Chúng ta chuyển sang 5-2-3!”

Sơ đồ mới được vạch ra ngay trước mắt các cầu thủ. Hàng thủ sẽ được gia cố thêm một người, tập trung phong tỏa các mũi nhọn bên phía PVF, đặc biệt là ToBi. Hai tiền vệ trung tâm không có nhiệm vụ kiểm soát bóng mà chỉ cần đánh chặn và t·ranh c·hấp thật quyết liệt. Khi có cơ hội, bóng sẽ lập tức được đưa lên tuyến trên bằng những đường chuyền dài.

“Chúng ta không thể so kè với họ ở khu trung tuyến. Hãy chơi đơn giản! Phòng ngự chắc chắn, chờ thời cơ phản công. Hai tiền đạo cánh di chuyển rộng, sẵn sàng đón bóng và lao lên tốc độ.”

Các cầu thủ gật đầu, ai cũng hiểu trận đấu này không còn chỗ cho sự do dự hay sợ hãi nữa. Nếu không thể làm gì đó ngay từ đầu hiệp hai, Vũng Tàu có nguy cơ bị hủy diệt ngay trên sân nhà.

“Hãy duy trì cách chơi này, tình hình không thay đổi, chúng ta sẽ dâng đội hình lên cao. chơi tất tay với bọn họ.”

Vũng Tàu sẽ vùng lên trong hiệp hai, phía PVF cũng có sự thay đổi đội hình sang 4-4-2, phần nào đó dè chừng những đòn phản công của chủ nhà.

Khang bước vào sân trong tiếng reo hò vang dội từ khán đài. Cổ động viên hô vang tên cậu, truyền vào không khí một cảm giác kỳ vọng mãnh liệt. Cậu không ngờ rằng mình lại nhận được sự chào đón lớn đến thế. Phải thừa nhận, những lời cổ vũ này có tác động cực lớn đến tâm lý cầu thủ. Sự phấn khích lan tỏa khắp cơ thể Khang, từng bước chạy trên thảm cỏ bỗng trở nên nhẹ bẫng. Khi tinh thần bay cao, cậu ta luôn chơi bóng một cách đầy ngẫu hứng.

Ngay trong pha chạm bóng đầu tiên, đồng đội đã tin tưởng chuyền bóng cho Khang. Cậu đón bóng bên hành lang cánh, nhanh chóng đẩy bóng lên phía trước, kéo giãn đội hình đối phương. Đối diện Khang lúc này là Hồng Dũng, trung vệ kỳ cựu của PVF-CAND, một bậc thầy trong việc khóa chặt những cầu thủ t·ấn c·ông trẻ trâu thích thể hiện.

Hồng Dũng không vội lao vào mà ra hiệu cho đồng đội bọc lót. Khang mới vào sân, chắc chắn sẽ cố gắng tạo dấu ấn. Hồng Dũng muốn tận dụng điều đó để kiểm tra xem cậu ta có thực sự xứng đáng với những lời khen ngợi hay không. Trong suốt sự nghiệp của mình, anh đã từng khiến không ít tài năng trẻ mất tinh thần chỉ sau một pha bóng.

Hồng Dũng hạ thấp trọng tâm, ánh mắt sắc bén quan sát từng động tác của đối thủ. Cậu ta sẽ rê bóng hay chuyền? Hoặc liều lĩnh đột phá? Một thoáng mất tập trung thôi cũng có thể khiến Khang mất bóng ngay lập tức.

Hồng Dũng không ngờ rằng cầu thủ trước mặt mình lại là một trường hợp đặc biệt. Cách xử lý và khống chế bóng của Khang hoàn toàn không theo quy tắc thông thường, đậm chất "Ma đạo". Những cầu thủ kinh nghiệm như Hồng Dũng thường có thể đoán được ý đồ đối thủ, nhưng lần này anh ta lại bị cuốn theo những động tác đầy ma mị của Khang.

Chỉ một chút chủ quan, một thoáng bất cẩn, và Hồng Dũng đã trở thành n·ạn n·hân. Khang vờn bóng qua lại, như trêu chọc đối thủ trước khi bất ngờ tung ra một pha xỏ háng gọn gàng. Hồng Dũng b·ị đ·ánh bại trong ánh mắt sửng sốt của đồng đội, còn khán đài thì bùng nổ với những tràng reo hò đầy phấn khích.

Khang không dừng lại. Cậu ta tiếp tục dẫn bóng, đối đầu với hai hậu vệ khác của PVF-CAND, kẻ trước người sau quyết tâm ngăn chặn. Nhưng với kỹ năng xử lý không gian hẹp, cậu ta vẫn giữ bóng chắc trong chân, liên tục xoay trở khiến khán giả phải bật dậy hú hét. Một cú ngoặt bóng, một pha đảo chân điệu nghệ, Khang tiến sát vòng cấm, đối diện với khung thành.

Cú dứt điểm cuối cùng được tung ra, nhưng không đủ khó để đánh bại gã thủ thành tóc vàng mắt xanh Moselier. Anh ta bay người đẩy bóng bằng những đầu ngón tay, khiến cơ hội bị c·hôn v·ùi trong tiếc nuối.

Dù không thể ghi bàn, nhưng pha bóng này đã cho thấy một điều: vòng cấm của PVF-CAND không phải là bất khả x·âm p·hạm.

PVF bắt đầu dè chừng với cái tên Duy Khương. Không phải tự nhiên mà truyền thông ca ngợi cầu thủ này. Hồng Dũng, với bề dày kinh nghiệm và từng thi đấu cho tuyển quốc gia, lại bị một kẻ vô danh qua mặt—đó là một cú sốc. Nhưng anh ta đủ bản lĩnh để “nuốt” cảm giác ấy, không để cái tôi lấn át. Thay vì cố chấp hơn thua, Hồng Dũng quyết định phối hợp cùng đồng đội để “triệt hạ” mối nguy hại này.

Tuy nhiên, mọi sự cẩn trọng đều trở nên vô nghĩa khi Khang tiếp tục thể hiện sự khác biệt. Lần chạm bóng kế tiếp, cậu ta còn đánh bại đối thủ dễ dàng hơn lần đầu.

Xuất phát từ một đường chuyền dài từ tuyến dưới, Khang đỡ bóng trong tư thế "bị bóng đuổi"—bóng chạm vào gót chân đúng lúc cậu ta đang bứt tốc, tạo thành một pha xử lý bất quy tắc nhưng lại cực kỳ hiệu quả. Hồng Dũng phản ứng chậm hơn hẳn hai nhịp, hoàn toàn bất lực trong việc theo kèm.

Khang xộc thẳng vào vòng cấm, trước mặt là hai hậu vệ, nhưng cậu ta vẫn đi bóng qua được. Góc sút hẹp, nhưng Khang quyết định tung cú dứt điểm. Moselier—thủ thành tài năng của PVF—dù bị bất ngờ vẫn kịp dùng chân cản phá nhịp đầu.

Bóng bật ra.

Không bỏ lỡ cơ hội, Khang ngay lập tức vung chân dứt điểm lần hai. Lần này, Moselier không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn bóng bay thẳng vào lưới.

1-3!

Khán đài bùng nổ. Duy Khương chạy ra biên ăn mừng dưới tiếng reo hò vang dội.

Trên khán đài, tiếng reo hò dội xuống như sóng biển, từng đợt từng đợt cuốn lấy sân vận động. Khán giả đứng bật dậy, giơ cao cánh tay, la hét đến khản giọng. Họ không thể tin vào những gì vừa chứng kiến—một màn solo đẳng cấp, một bàn thắng đầy cảm xúc của Duy Khương.

Giữa bầu không khí cuồng nhiệt ấy, những lời tán dương vang lên không ngớt:

"Hay quá! Đúng là thiên tài!"

"Đỉnh cao thế này sao còn đá ở hạng Nhất?"

"Muốn sinh con cho anh Khương quá!"

"Làm rể nhà tui đi Khương ơi!"

Những tiếng hét vừa chân thật, vừa phấn khích, vừa có chút… lầy lội khiến không khí càng trở nên sôi động. Duy Khương chạy dọc đường biên, dang rộng hai tay, hướng về phía khán giả như muốn ôm trọn sự cuồng nhiệt này. Đồng đội lao đến ôm chầm lấy cậu, vỗ mạnh vào lưng, những nụ cười bùng nổ trên gương mặt họ.

Bên ngoài đường pitch, HLV Vũng Tàu đã nhổm người khỏi băng ghế từ lúc nào.

Là một người có thâm niên dẫn dắt đội bóng, ông hiếm khi bộc lộ cảm xúc mạnh trên sân. Thế nhưng ngay lúc này, ông cảm thấy chính mình cũng bị cuốn theo từng bước chạy của cậu học trò.

PVF không thể để điều này tiếp diễn. Một cầu thủ trẻ vừa liên tiếp vượt qua ba người của họ, điều đó chẳng khác nào một cái tát vào danh dự đội bóng. Các cầu thủ áo trắng nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng, chẳng cần nói cũng hiểu: phải lập lại trật tự ngay lập tức.

Và họ làm điều đó theo cách nhanh nhất có thể.

Ngay sau khi Vũng Tàu vừa ăn mừng bàn rút ngắn tỷ số, PVF lập tức tổ chức một pha phản công chớp nhoáng. Bóng được đẩy ra cánh phải, nơi Tấn Dũng đã chờ sẵn.

Không một giây chần chừ, cậu đẩy bóng dài rồi bứt tốc, bỏ lại hậu vệ theo kèm chỉ sau hai nhịp chạm bóng. Một cú ngoặt bóng gọn gàng, thêm một người nữa bị loại bỏ khỏi cuộc chơi. Cả khán đài đứng bật dậy, bởi họ vừa chứng kiến Duy Khương làm điều tương tự không lâu trước đó.

Giờ đây, Tấn Dũng đang tái hiện nó, nhưng ở chiều ngược lại.

Bóng được treo vào trong.

ToBi đã sẵn sàng!

Tiền đạo số 9 của PVF lao vào vòng cấm với tốc độ và sức mạnh kinh hoàng. Những bước chạy như một con mãnh thú, sẵn sàng nghiền nát mọi chướng ngại vật. Hậu vệ Vũng Tàu cố gắng áp sát nhưng bị cậu ta gạt phăng chỉ bằng một cú vung tay đầy sức nặng.

ToBi bật cao, cơ thể như vươn khỏi mặt đất.

Đầu gối của cậu ta vung lên đón bóng trong khoảnh khắc hoàn hảo.

Bóng găm thẳng vào lưới!

Hat-trick hoàn tất!

Sự cuồng nhiệt trên khán đài đột ngột bị dập tắt.

Các cầu thủ Vũng Tàu đứng sững lại, chưa kịp tận hưởng niềm vui thì đã phải đón nhận một cú sốc khác. HLV đội chủ nhà ôm đầu, trong khi các cầu thủ PVF lao vào nhau ăn mừng cuồng nhiệt.

Họ đã khẳng định đẳng cấp của mình – và họ làm điều đó theo cách tàn nhẫn nhất.

Bàn thắng của ToBi như một nhát dao chí mạng, cắt đứt mọi sự hưng phấn mà Vũng Tàu vừa kịp nhen nhóm.

Các cầu thủ chủ nhà đứng chôn chân trên sân, ánh mắt thất thần, hơi thở nặng nề. Họ đã nghĩ rằng mình có thể trở lại, nhưng thực tế quá tàn nhẫn. Một khoảnh khắc vui mừng ngắn ngủi liền bị nhấn chìm bởi bàn thắng quá nhanh, quá lạnh lùng của PVF.

Nhưng giữa bầu không khí u ám ấy, chỉ có một người không bận tâm.

Khang.

Cậu ta không quan tâm đến thế trận, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc chung của đội. Với Khang, trận đấu chỉ đơn giản là một trò chơi – một cuộc thử thách giữa cậu và những kẻ ngáng đường. Và trò chơi chưa kết thúc.

Lần chạm bóng tiếp theo, Khang tiếp tục rê bóng, nhưng lần này, Hồng Dũng không còn giữ sự mềm mỏng nữa.

Sau hai lần bị vượt qua dễ dàng, trung vệ kỳ cựu của tuyển quốc gia đã mất kiên nhẫn. Không còn những pha áp sát nhẹ nhàng hay chờ đợi sơ hở nữa. Hồng Dũng xông vào, dùng cả người lẫn bóng để chặn đứng đối phương.

Cú v·a c·hạm mạnh đến mức Khang bị hất văng xuống sân, lăn một vòng. Tiếng còi vang lên.

Một quả đá phạt cho Vũng Tàu, vị trí lý tưởng để treo bóng vào vòng cấm.

đội phó Quang Lâm bước lên thực hiện cú đá phạt.

Trước khi trọng tài ra hiệu, Khang lặng lẽ di chuyển vào khu vực 16m50, thu hút ánh nhìn từ ít nhất hai hậu vệ PVF. Dù vừa bị phạm lỗi, cậu ta vẫn là cái tên khiến đối phương phải dè chừng.

Bóng được treo vào vòng cấm. Những cái bóng áo xanh nhảy lên, xô đẩy, t·ranh c·hấp trong một pha bóng hỗn loạn.

Một cú sút!

Bóng đập vào chân ai đó, đổi hướng!

Lưới rung lên!

Vũng Tàu có bàn rút ngắn tỷ số!

Tiếng hò reo vang lên khắp sân. Các cầu thủ áo xanh vội vã ôm lấy nhau, như tìm lại được tia hy vọng vừa bị dập tắt không lâu trước đó.

Sau khi chứng kiến những gì Duy Khương có thể làm, HLV của PVF-CAND nhanh chóng đưa ra chỉ đạo: “Bóp nghẹt” cầu thủ này.

Hai cầu thủ áo trắng luôn theo sát, như những cái bóng dai dẳng, khóa c·hết mọi khoảng trống xung quanh Khang. Không cần thiết phải tranh c·ướp ngay lập tức, họ chỉ cần cô lập cậu ta, cắt đứt nguồn cung bóng, khiến cậu mất kiên nhẫn.

Và họ đã làm tốt.

Gần 10 phút trôi qua, Khang không có nổi một lần chạm bóng thuận lợi. Cảm giác sôi sục trên khán đài dần nguội đi, Vũng Tàu cũng chật vật trong những pha triển khai t·ấn c·ông.

HLV của Vũng Tàu lập tức điều chỉnh, yêu cầu các cầu thủ dâng cao đội hình, cầm bóng nhiều hơn, chuyền ngắn, kéo giãn hàng thủ PVF. Họ hiểu rằng, chỉ cần tạo ra một khoảng trống dù nhỏ nhất, Duy Khương sẽ biết cách tận dụng nó.

Và rồi, khoảnh khắc đó đến. Lần đầu tiên sau gần 10 phút, bóng tìm đến chân Khang, trong tình thế “bốn bề thọ địch”.

Bốn hậu vệ PVF đã bủa vây xung quanh, không để lại một khe hở nào.

Thế nhưng, thay vì tìm cách thoát ra, Khang chọn cách đâm thẳng vào chỗ c·hết.

Bóng bắt đầu nhảy múa trên đôi chân cậu – từng cú tâng nhẹ, không theo quy tắc nào cả. Khang dùng cơ thể làm mồi nhử, xoay người, lách qua từng đối thủ trong một không gian tưởng chừng đã bị bịt kín.

Một! Hai! Ba!

Ba hậu vệ PVF bị loại bỏ trong một nhịp chạm bóng.

Người cuối cùng – Moselier. Thủ môn tóc vàng mắt xanh của PVF đã quá quen với những pha đối mặt này. Nhưng lần này, anh đã bị mê hoặc. Chỉ một tích tắc chần chừ, một cú nhấc bóng nhẹ của Khang đã khiến anh trở thành khán giả bất đắc dĩ.

Bàn thắng thứ hai cho Khang! Tỷ số rút ngắn xuống 3-4!

Cả khán đài như bùng nổ, tiếng hò hét vang lên như sấm dậy. Khang giơ hai tay lên trời, hướng về phía đám đông đang gào thét tên mình.

Tỷ số 4-3. Khoảng cách một bàn quá mong manh, khiến không khí trên sân như bị hun nóng đến cực điểm. Từng đợt sóng người dậy lên trên khán đài, cuồng nhiệt, sôi sục, háo hức chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra.

PVF-CAND chưa từng để thua mùa này, chứ đừng nói đến việc bị lội ngược dòng. Một bàn thắng nữa của đội chủ nhà sẽ biến họ thành trò cười. Họ không cho phép điều đó. Thay vì lùi về bảo toàn tỷ số, họ quyết định đánh sập hy vọng ngay tại đây, bằng một đòn kết liễu.

Bóng đến chân Tiến Dũng. Cậu ta bứt tốc dọc biên phải, lướt qua hậu vệ đối phương như một cơn gió. Một nhịp ngoặt bóng vào trung lộ, không chuyền, không chần chừ, chỉ một cú vung chân đầy quyết đoán.

Bộp!

Bóng găm thẳng vào cột dọc, nảy ra.

Thủ môn Vũng Tàu không kịp phản ứng. Khán giả nín thở, rồi lập tức ồ lên. Tiến Dũng cúi gằm mặt, ôm đầu tiếc nuối, trong khi hàng thủ đội chủ nhà thở phào.

Nhưng ngay khi nhịp tim trên sân chưa kịp ổn định, bước ngoặt thực sự mới bắt đầu.

Bóng đến chân Duy Khương. Cậu đỡ bóng gọn gàng, nhịp nhàng, Nhưng ngay khi Khang chuẩn bị thực hiện pha xử lý của mình, một bóng áo đỏ đã ập đến.

Hồng Dũng Đã hai lần bị qua mặt. Đã hai lần phải hứng chịu ánh mắt chế giễu từ khán đài. Lần này, anh không để điều đó xảy ra.

Khang đã nhìn thấy đối phương đang “cay” mình lắm. Cậu không né tránh, cũng không vội vàng. Khi Hồng Dũng sắp sửa áp sát, cậu giật gót, chích mũi giày nhẹ nhàng tâng bóng qua đầu đối thủ.

Một cú chạm duy nhất.

Một thoáng ngưng đọng.

Rồi cả khán đài vỡ òa trong sự trầm trồ.

Hồng Dũng lại bị qua mặt.

Khang nhẹ nhàng vòng qua đằng sau, tiếp bóng, nhưng không bứt tốc bỏ chạy. Cậu giữ bóng ngay dưới chân, hãm lại bằng gầm giày, đứng yên, ngẩng mặt lên, giang hai tay ra trước Hồng Dũng.

Từng cử chỉ như đang nói: "Nữa không? Còn muốn nữa không?"

Hồng Dũng nghiến răng. Máu nóng bốc lên đầu. Anh lao tới một lần nữa.

Nhưng lần này, Khang không rê dắt. Cậu để bóng chậm lại một nhịp, lái nhẹ sang một bên, tạo ra một khoảng trống duy nhất.

Vừa đủ để Hồng Dũng mắc bẫy.

Cú xoạc chân được tung ra, theo bản năng.

Bịch!

Gầm giày đạp thẳng vào chân Khang. Cậu ta chủ động ngã xuống, lăn lộn, ôm chân đầy đau đớn.

Tiếng còi chói tai vang lên.

Trọng tài, chạy tới và không cần suy nghĩ thêm, lập tức rút ra Thẻ đỏ.

Hồng Dũng đứng yên, không phản ứng. Anh không cãi. Không cần nhìn lại tình huống quay chậm. Anh biết mình đã bị dụ.

Đứng lặng vài giây, anh hít một hơi thật sâu, rồi lẳng lặng rời sân.

Pha v·a c·hạm vừa rồi, Khang đã chủ động nên không b·ị t·hương. Đối phương thích dùng v·a c·hạm để dằn mặt nên cậu dùng cách này để đưa họ ra khỏi sân.

Vũng Tàu có lợi thế lớn về nhân sự trong thời gian còn lại của trận đấu. chưa kể còn có một quả phạt. Cả hai kết hợp lại giúp Vũng Tàu vô cùng hào hứng cho tình huống cố định sắp tới.

PVF lùi sâu phòng ngự, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn trước cầu môn. họ chưa từng bị ép sân, nên xử lý tình huống không gọn gàng lắm. Một cầu thủ bên chủ nhà chớp tới cơ đưa bóng vào lưới, chính thức gỡ hòa.

Sau pha bóng này, PVF rút tiền đạo Tobi ra khỏi sân, và thay hậu vệ vào để bảo toàn tỉ số hòa. Vũng Tàu cũng rút Duy Khương ra khỏi sân, cú v·a c·hạm trước đó khiến HLV hơi rén, không muốn mạo hiểm sợ mất cầu thủ hay nhất đội vì c·hấn t·hương.

Dù không còn Duy Khương trên sân, Vũng Tàu vẫn nắm lợi thế hơn người. Đặc biệt, họ vốn có sở trường bung sức ở cuối hiệp hai—thời điểm mà thể lực đối thủ bắt đầu suy giảm.

Trận đấu trở nên căng thẳng tột độ.

PVF lùi sâu, co cụm phòng ngự, cố gắng bảo toàn tỷ số hòa. Nhưng sức ép ngày càng lớn, từng đường bóng của Vũng Tàu đều mang theo sự quyết tâm đến nghẹt thở. Họ không muốn chia điểm. Họ muốn chiến thắng.

Và khoảnh khắc định đoạt đã đến.

Phút bù giờ cuối cùng. Quả phạt góc dành cho Vũng Tàu.

Quang Lâm bước lên thực hiện cú đá. Bóng xoáy sâu vào trong, vượt qua tất cả hậu vệ PVF. Giữa một rừng cầu thủ hỗn loạn, một cái bóng áo xanh bật cao hơn tất cả, dứt điểm dứt khoát.

Lưới đội khách rung lên!

5-4! Màn lội ngược dòng điên rồ ngay trên sân nhà!

Khán đài như vỡ tung. Tiếng hò hét vang vọng khắp các khán đài, CĐV Vũng Tàu nhảy lên ăn mừng trong niềm phấn khích tột độ. PVF gục ngã, Vũng Tàu chính thức leo lên đầu bảng xếp hạng.

Chương 147: Quái Kiệt Nổi Danh. Ó Biển Tung Cánh.