Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 150: Tẩu Hỏa Nhập Ma.
Xuân Mai đã vượt qua nỗi buồn khi phải ngồi dự bị, quãng nghỉ dài giúp giúp cậu tìm lại được cảm giác thèm khát chơi bóng—một cảm giác mà cậu đã đánh mất từ lâu.
Từ sau giải U19, danh tiếng của Xuân Mai khiến suất đá chính gần như là điều hiển nhiên. Không phải lo lắng về vị trí của mình, cậu dần quên mất cảm giác phải nỗ lực hết mình để giành lấy cơ hội. Động lực phấn đấu cũng theo đó mà suy giảm.
Nhưng bây giờ thì khác. Phải cạnh tranh suất đá chính, phải chứng minh giá trị của bản thân, cậu mới nhận ra rằng mình vẫn còn yêu bóng đá nhiều đến thế. Một nguồn năng lượng quen thuộc đang trào dâng trong cậu.
Về đến phòng, Xuân Mai nhặt trái bóng lên, tâng vài nhịp, cảm nhận từng cú chạm. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cậu thực sự tận hưởng cảm giác được chơi bóng. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.
Đang tâng bóng trong phòng, Xuân Mai chợt giật mình khi đèn vụt tắt. Cả dãy trọ mất điện, nhưng mấy ngọn đèn cao áp ngoài đường vẫn rọi sáng. Ánh sáng từ nhiều phía hắt vào phòng qua cửa sổ, tạo ra những chiếc bóng dài trên tường.
Cậu sững người. Trên tường không chỉ có một, mà tận ba chiếc bóng đang phản chiếu lại từng động tác tâng bóng của mình. Ba chiếc bóng ấy di chuyển theo từng nhịp chân cậu, giống hệt như thể chúng cũng đang chơi bóng cùng cậu.
Xuân Mai dừng lại, cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trong đầu—một cảm giác rất quen thuộc. Giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy "dòng chảy" trên sân bóng.
Dòng chảy giúp cậu đọc được hành động của người khác, từ đó "khóa" phản ứng của đối thủ. Nhờ vậy, cậu có thể đoán trước và chặn đứng những pha xử lý của họ. Nhưng từ trước đến nay, cậu chỉ quan sát dòng chảy của người khác, chưa bao giờ thử nhìn dòng chảy của chính mình.
Quan sát này không đơn thuần là xem lại video ghi hình trận đấu, mà là cảm nhận trực tiếp trong lúc thi đấu.
Bây giờ, nhìn ba chiếc bóng trên tường, Xuân Mai chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo—Nếu như mình có thể nhìn thấy chính mình đang chơi bóng, liệu mình có thể đọc được dòng chảy của bản thân không?
Xuân Mai thử quan sát mấy chiếc bóng trên tường, nhưng kết quả chẳng có gì đặc biệt. Bóng đen chỉ là hình phẳng, không có chiều sâu, nên cậu không thể nhìn thấy bất kỳ dòng chảy nào.
Cậu chợt nghĩ: "Nếu có một tấm gương thì tốt biết mấy!"
Hình ảnh phản chiếu trong gương có chiều sâu, có thể giúp cậu nhìn thấy từng chuyển động của bản thân một cách rõ ràng hơn. Ngay lập tức, Xuân Mai nhớ ra trong mấy phòng gym thường có những tấm gương lớn. Ý tưởng lóe lên trong đầu khiến cậu hào hứng đến mức muốn thử nghiệm ngay lập tức.
Không chần chừ thêm, cậu rời phòng, đi thẳng đến phòng gym gần khu trọ. Gương mặt cậu lộ rõ vẻ phấn khích, như thể mình vừa tìm ra một bí mật quan trọng.
Trong phòng gym sáng đèn, Xuân Mai đứng trước tấm gương lớn, trái bóng lăn nhẹ dưới chân. Vài người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, thậm chí có người khúc khích cười, xì xào bàn tán:
"Mang bóng vào phòng gym làm gì?"
"Thằng này bị điên à? Định tập thể lực hay tập làm ảo thuật?"
Tiếng cười râm ran, nhưng Xuân Mai phớt lờ tất cả. Cậu không đến đây để nghe người khác nói gì—cậu đến đây để kiểm chứng ý tưởng của mình.
Cậu bắt đầu tâng bóng, giữ nó lơ lửng trên mu bàn chân, rồi dần dần chuyển sang khống chế bằng lòng bàn chân. Nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra một vấn đề lớn: nếu cứ nhìn bóng, thì làm sao có thể quan sát hình phản chiếu trong gương?
Cậu thử liếc mắt nhìn gương, nhưng chỉ một thoáng mất tập trung, bóng lập tức rơi xuống sàn.
Cậu hít sâu, cúi xuống nhặt bóng, tiếp tục thử lại.
“Muốn quan sát dòng chảy của bản thân, mình phải khống chế bóng mà không cần nhìn.”
Đây là một thử thách khó. Khống chế bóng trong thi đấu đã khó, giờ lại còn phải làm trong trạng thái không nhìn bóng mà vẫn giữ được cảm giác.
Lần này, Xuân Mai nhắm mắt vài giây, cảm nhận từng nhịp chạm bóng bằng chân. Khi mở mắt, cậu dán chặt ánh nhìn vào hình phản chiếu trong gương, cố gắng cảm nhận những chuyển động vô hình của chính mình. Nhưng... vẫn chưa thấy gì!
Cậu nhíu mày, cố gắng giữ bóng ổn định trong khoảng 5-10 giây, ép bản thân không được nhìn xuống. Dần dần, trong gương, một thứ gì đó mơ hồ bắt đầu hiện lên—không phải một hình dạng cụ thể, nhưng giống như một làn sóng nhấp nhô theo từng chuyển động của cậu.
Xuân Mai cố gắng giữ bóng ổn định, nhưng chưa kịp nhìn thấy gì thì bóng đã rơi khỏi sự khống chế. Cậu nhanh chóng nhặt lên, thử lại, nhưng kết quả vẫn vậy.
"Chuyện này không thể vội được, cần thời gian luyện tập."
Dạo gần đây, HLV Việt Quân không có ý định sử dụng Xuân Mai, nên quỹ thời gian của cậu cũng trở nên dư dả. Thay vì buồn bã, cậu tận dụng khoảng thời gian này để tập luyện một thứ hoàn toàn mới—khống chế bóng hoàn toàn bằng cảm giác, không cần nhìn xuống.
May mắn, nền tảng kỹ thuật của Xuân Mai rất tốt. Chỉ mất vài ngày, cậu đã có thể tâng bóng, mà không cần nhìn. Cậu bắt đầu thử kiểm tra trước gương lần nữa, nhưng khi nhìn vào hình phản chiếu, cậu vẫn không thể thấy dòng chảy của mình.
Không những vậy, sau vài phút tập trung, một cơn chóng mặt bất chợt ập đến.
"Chẳng lẽ là... Tẩu Hỏa Nhập Ma? Hay mình bị điên rồi?"
Cảm giác choáng váng khiến Xuân Mai phải lùi lại, hít sâu vài hơi. Kết quả này khiến cậu thất vọng, nhưng không đến mức bỏ cuộc.
"Nếu một tấm gương không đủ, vậy thì sao không thử với nhiều tấm gương?"
Vậy là Xuân Mai quyết định nâng mức thử nghiệm lên một tầm cao hơn. Cậu đến Mê Cung Gương ở Công viên Thủy Tinh—nơi được bao quanh bởi vô số tấm gương phản chiếu từ mọi phía.
Bước vào trong mê cung, hình ảnh của chính mình xuất hiện khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, trông như một rừng bóng người đang di chuyển theo từng động tác của cậu.
Cảm giác không ổn lắm.
Cậu bắt đầu đổ mồ hôi, dù không khí trong mê cung khá mát. Người nóng bừng, nhưng cậu vẫn cố gắng quan sát.
Xuân Mai tâng bóng, di chuyển, cố tập trung nhìn vào những hình phản chiếu. Nhưng chỉ sau vài phút, cơn chóng mặt dữ dội lại ập tới, lần này còn mạnh hơn trước. Tất cả những hình ảnh phản chiếu đồng loạt công kích não bộ.
Mọi hình ảnh trước mắt trở nên nhòe đi, chồng chéo lên nhau. Đầu cậu đau nhói, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ mũi—máu mũi.
Xuân Mai khụy xuống, ôm đầu, hơi thở gấp gáp. Lần thử nghiệm này đã đến giới hạn. Cậu gục xuống nên, nhắm mắt để không cho những hình ảnh kia q·uấy n·hiễu tâm trí.
Mất 15 phút, Xuân Mai mới lấy lại thăng bằng. Cậu tựa vào vách kính, hít thở sâu để làm dịu cơn đau nhức trong đầu.
"Mình đã quá cố chấp rồi."
Nhìn vệt máu khô trên tay áo, Xuân Mai hiểu bản thân đã đẩy cơ thể đến giới hạn chỉ để kiểm tra dòng chảy của chính mình—nhưng kết quả vẫn hoàn toàn vô ích. Có thể điều đó là không thể, hoặc cũng có thể cậu đã sai ngay từ cách tiếp cận.