Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 152: Lột Xác.
Hào quang từ những bàn thắng liên tiếp giúp cái tên Duy Khương lan rộng không chỉ trong nội bộ câu lạc bộ mà còn ra cả giải hạng Nhất. Mỗi trận đấu trôi qua, lượng fan hâm mộ của cậu ngày một đông, đặc biệt là các fan girl cuồng nhiệt. Các fanpage bóng đá trong nước tràn ngập hình ảnh Duy Khương trong màu áo Vũng Tàu, những video highlight ghi bàn của cậu ta nhận được hàng nghìn lượt chia sẻ.
Áp lực từ sân cỏ dường như chẳng bao giờ đè nặng lên vai Duy Khương. Trong khi các đồng đội miệt mài tập luyện, cậu ta chọn cách "giữ phong độ" bằng những buổi hẹn hò, những chuyến du lịch ngắn ngày, và những đêm tiệc náo nhiệt.
Không có sự khổ luyện như nhiều cầu thủ khác, nhưng Duy Khương vẫn giữ được sự hưng phấn và cảm giác bóng nhờ vào chính phong cách sống phóng khoáng của mình. Với cậu, bóng đá không chỉ là công việc mà còn là sân khấu để tỏa sáng, và mỗi trận đấu là một màn trình diễn nơi cậu là nhân vật chính.
Duy Khương của hiện tại đã hoàn toàn lột xác so với đầu mùa. Từ một cầu thủ trẻ ít ai chú ý, giờ đây cậu ta bước ra sân với dáng vẻ của một ngôi sao. Chiếc xe cũ kỹ ngày nào đã được thay thế bằng một con xế hộp đắt tiền, bộ đồ thể thao giản dị giờ đây đổi thành những bộ cánh sành điệu, hợp thời, và mỗi khi lướt qua, mùi nước hoa đắt tiền phảng phất để lại dấu ấn khó quên.
Cuộc sống của Khương không còn chỉ xoay quanh sân cỏ. Sau những trận đấu, thay vì về phòng nghỉ ngơi, cậu ta chọn cách tận hưởng danh tiếng mới của mình. Có đêm, cậu tới quán bar, nhấp vài ly mạnh cho đến khi đầu óc chếnh choáng, rồi tiện tay rước một cô em xinh đẹp nào đó về phòng. Có hôm lại thả mình trên chiếc mô tô phân khối lớn, lao vun v·út qua những con đường ven biển, tận hưởng cảm giác tốc độ và sự tự do.
Lối sống phóng túng của đồng đội, không qua mắt được Quang Lâm – đội phó dày dạn kinh nghiệm của Vũng Tàu. Một buổi chiều, Lâm gọi riêng Khang ra ngoài, giọng điềm đạm nhưng đầy ý nhắc nhở:
"Bây giờ chú mày nổi tiếng rồi, làm gì cũng phải giữ hình ảnh. Fame đến nhanh mà đi cũng nhanh lắm. Cẩn thận kẻo vấp ngã."
Khang chỉ cười, vỗ vai đàn anh, ánh mắt lấp lánh tự tin.
"Em biết rồi, việc nào ra việc nấy, chơi hết mình vào sân cũng sẽ hết mình. vẫn đá hay là được, đúng không?"
Từ sau lần mai mối cho mấy phú bà, thái độ của Duy Khang đối với Quang Lâm có dấu hiệu xa cách. Trước đây, mỗi khi rảnh rỗi, cậu ta thường ghé qua tìm đàn anh hỏi kèo bóng đá, bàn chuyện sân cỏ hay thậm chí là những phi vụ cá cược nho nhỏ. Nhưng bây giờ, Khang ít xuất hiện hơn, thậm chí còn cố ý giữ khoảng cách.
Lâm cũng chẳng khó để nhận ra sự thay đổi này. Đặc biệt là sau cái đêm hắn dắt mối cho Khương với "phú bà" kia—một người đàn bà có tiếng trong giới bất động sản, ăn chơi, giàu có và chịu chi. Ban đầu, Khang còn hơi lưỡng lự khi dây dưa với người ta. Về sau bà ta hứa hẹn sau một "tour 3 ngày – 2 đêm" ở Đà Lạt sẽ thưởng cho một miếng đất làm quà, Một người có thành ý như vậy, Khang sao có thể từ chối.
Sau chuyến đi đó, phú bà như phát nghiện tình nhân trẻ, liên tục tìm đến cậu ta với những lời mời mọc đầy cám dỗ. Sự bao nuôi của bà ta lộ liễu đến mức ai trong đội cũng biết, nhưng không ai nói ra. Quan trọng hơn, Khang giờ đây không còn thiếu tiền nữa, vậy thì còn cần gì đến cá độ? Những trận kèo bóng, những buổi bàn bạc với Quang Lâm dần trở thành chuyện của quá khứ.
Hiếm lắm hai anh em mới có dịp ngồi cafe với nhau sau buổi tập.
Quang Lâm ngồi đối diện Duy Khương, tay khuấy nhẹ ly cà phê đen, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn em đang dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, vẻ ung dung đến khó chịu. Khương ăn mặc sành điệu, nước hoa thoang thoảng, điện thoại đặt trên bàn liên tục rung lên tin nhắn.
Quang Lâm:
"Khamg, trận tới gặp TP.HCM, cậu nên tập trung lại, bớt tụ tập đi. Họ đang có phong độ tốt, không còn là cái đội lỏng lẻo đầu mùa nữa đâu."
Khang cười khẩy, đưa tay phủi nhẹ áo sơ mi hàng hiệu.
"Anh lo lắng thái quá rồi đó. PVF mạnh như thế còn bị em đè đầu cưỡi cổ, thì dăm ba con gà TP.HCM tuổi gì?"
Khang nhấp một ngụm trà đá, hạ giọng đầy ngạo nghễ
"Đội cũ của anh trai em, phải dạy dỗ một phen chứ.”
Quang Lâm khẽ cau mày:
"Cậu đừng coi thường họ. TP.HCM bây giờ đá chắc chắn leo lên top 3, mình xảy chân trận này, ngôi đầu thuộc về PVF, cuộc đua vô địch sẽ rất cam go."
Duy Khang: bật cười thành tiếng, ánh mắt lóe lên tia thích thú "
“Từ khi nào Anh nghiêm túc quá vậy, anh Lâm. Vô địch hay không vô địch với em không quan trọng, nhưng anh yên tâm, riêng ai chứ TP.HCM em sẽ chơi hết sức.”
Quang Lâm nhìn Khang một lúc lâu, rồi chỉ lặng lẽ thở dài. Cậu ta đang quá tự mãn, quá đắm chìm vào ánh hào quang của chính mình. Chiếc điện thoại trong túi áo rung lên. Nhìn màn hình, khóe môi cậu khẽ nhếch lên trước khi bắt máy.
“Alo, chị yêu à?”
Phú Bà bên kia Cười khúc khích
“ zai cưng của chị sắp tới có trận gặp TP.HCM đúng không? Đọc báo tin tức thấy căng thẳng quá. chắc mấy bữa nay bận rộn lắm nhỉ.”
Duy Khang cười sảng.
“ôi, em có bận gì đâu, cái đám đó làm gì có tuổi với đội Vũng Tàu. Chị cứ chờ xem em sẽ vùi dập bọn nó, làm chúng nó không dám ngẩng đầu lên.”
Phú Bà đáp lại bằng Giọng thích thú.
“Thế à? tối này có rảnh không? Đến nhà chị ăn tối nhé. Chị mới đặt chai rượu vang ở nước ngoài, hàng vừa về đến, có muốn qua khui thử.”
Duy Khang Nhướng mày, giọng trầm xuống đầy ẩn ý
“Rượu ngon, người đẹp, sao em có thể từ chối được đây? Tắm rửa sạch sẽ đi, em qua liền.”
Phú Bà cười lớn qua điện thoại, còn Duy Khương thì vội từ biệt Quang Lâm, ra ngoài kia ngồi lên con chiến mã của mình. Chiếc xe phân khối lớn, nổ rầm rầm như mãnh thú, Chủ nhân vít tay ga, chiếc xe lao đi trên con đường ven biển, để lại một vệt bụi mờ phía sau.
Quang Lâm nhìn theo qua chiếc cửa sổ, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Đàn em mà mình dẫn dắt đầu mùa nay còn có sức ảnh hưởng hơn bản thân anh nữa. Bên ngoài có nữ đại gia bao nuôi, ở đội bóng có HLV nâng đỡ, cưng chiều hết mực.
Như hôm vừa rồi, khi Lâm có đến trao đổi với HLV về sinh hoạt của đội bóng. có đề cập đến Duy Khương.
“Thầy, em nghĩ thầy nên để ý đến Khương nhiều hơn. Gần đây cậu ta sinh hoạt không điều độ, nhậu nhẹt, tiệc tùng, còn dính dáng đến mấy phú bà nữa.”
HLV hơi nhướng mày, đặt cây bút xuống bàn, khoanh tay trước ngực.
HLV: “Cậu lo lắng quá rồi, Lâm. Khương không phải mẫu cầu thủ cứ đến sân tập chăm chỉ là đá hay. Cậu ta là nghệ sĩ sân cỏ. Cái loại người này không cần kỷ luật quá mức, mà cần cảm hứng.”
Quang Lâm: “Nhưng…”
HLV: (Ngắt lời) “Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì. Nhưng hãy nhìn vào những gì Khương làm được trên sân. Cậu ta vẫn ghi bàn đều đặn, vẫn là nhân tố chủ chốt. Một chút ăn chơi cũng chẳng sao, mọi người cũng đều như vậy mà, miễn là khi vào trận, cậu ta thể hiện đúng đẳng cấp của mình.”
Quang Lâm siết chặt nắm tay, không nói gì thêm. Anh hiểu thầy đã có quyết định của riêng mình. Nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác bất an—một dự cảm không lành về tương lai của Duy Khương, đang thăng tiến quá nhanh, sợ rằng cái giá phải đánh đổi không hề nhỏ.
Nhờ thầy HLV không được, Quang Lâm tìm đến chung cư gặp Hồng Baby, định bụng sẽ bảo cô nàng để ý chăm sóc Duy Khương một chút.
Quang Lâm ngồi đối diện Hồng Baby, ly nước cam trên bàn vẫn còn nguyên chưa uống. Cô nàng tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, đôi môi đánh son đỏ mọng hơi nhếch lên đầy thờ ơ.
“Người yêu của cô ngày càng sa đọa, tiệc tùng, thậm chí còn dính vào những mối quan hệ bên ngoài. Mà thái độ của cô trông bình thản quá nhì?”
Hồng Baby bật cười, giọng có chút giễu cợt:
“Anh tưởng em còn kiểm soát được anh ta sao?Sau khi biết chuyện em không có bầu, anh ta không giận giữ mà vẫn chu cấp tiền sinh hoạt. Quá tử tế rồi, em còn đòi hỏi gì nữa”
Quang Lâm ngạc nhiên
“Cô nói gì? cô không có thai à?”
Hồng Baby Nhún vai:
“Ừ, không dấu được nữa? Định dùng cách này để trói, nhưng Anh ta lạ lắm, không có giống trước đây? toàn tránh mặt em thôi.”
Quang Lâm đảo mắt suy nghĩ. Khang vẫn coi Hồng Baby là người yêu của anh trai không dám đụng vào.
“Lạ nhỉ, chắc do cô quá thờ ơ rồi, hoặc có lẽ bên ngoài Khương có mối ngon hơn, dạo gần đây tôi thấy Khương hay gặp gỡ mấy người phụ nữ lớn tuổi, trông tình tứ lắm. Nếu cô không hành động ngay rất có thể sẽ mất cậu ta thật đó..”
Hồng Baby chống cằm, ánh mắt chán chường:
“Thảo nào không có hứng thú hóa ra bị mấy con mụ già vắt kiệt sức rồi. Không được, tôi phải đi tìm anh ta. Anh có biết hai người bọn họ ở đâu không? Tôi muốn đi đ·ánh g·hen.”
Quang Lâm chỉ mong như vậy, lập tức lấy ra địa chỉ phú bà. Hồng Baby thay đồ rồi thuê taxi đưa tới đó.
Trong căn nhà sang trọng của Phú bà.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Phú Bà khoác trên người bộ váy hàng hiệu, tóc búi cao làm lộ da thịt ở cổ và trước ngực trắng nõn nà. bà vui vẻ rót rượu cho Duy Khương. Anh ta thoải mái dựa lưng vào ghế, cười cợt trước những lời nũng nịu của bà ta.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, Phú bà đi ra đón, trò chuyện một hồi lâu không thấy quay lại, Khang tò mò bước ra thì phát hiện một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cổng. Hồng Baby đứng đó, ánh mắt sắc lẹm, đôi môi run lên vì tức giận.
“Khương! Anh cặp kè với bà ta thật sao?”
Duy Khương liếc nhìn cô một cái, không bận tâm.
“Đúng rồi đó, cô đến đây làm gì?”
Phú Bà nhếch mép cười.
“Ô hay, con bé này là ai vậy? Một trong đám bồ cũ của cưng à?”
Hồng Baby Nghiến răng;
“Tôi nói bà nghe này, bà già rồi đừng có đổ đốn, thiên hạ người ta cười cho.”
Phú bà vung tay tát mạnh một cái rồi chửi.
“Con ranh này, mày đến nhà tao để dạy đời đó hả. Có tin tao gọi người đánh què giò mày không? láo lếu.”
Hồng Baby Nhìn Khương cầu cứu.
Duy Khương bật cười, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cô.
“Nghe thấy gì chưa? về đi, đừng có ở đây làm mất hứng.”
Hồng Baby siết chặt bàn tay, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn.
“Anh có biết mình đang làm gì không? Anh đang tự hủy hoại bản thân đấy! Tôi không quan tâm anh đối xử với tôi thế nào, nhưng tôi không để anh dính vào mụ đàn bà này.”
Phú Bà bật cười khinh bỉ, đứng dậy, giơ tay tát thẳng vào mặt Hồng Baby một cái giòn tan.
“Cái thứ rẻ rách ăn bám như mày mà cũng đòi lên mặt làm mình làm mẩy à? Cô chỉ là một con ký sinh trùng, sống bám vào đàn ông mà không biết xấu hổ! Khương đã chán ngấy loại con gái như cô rồi, hiểu chưa?”
Hồng Baby ôm má, ánh mắt đầy căm hận nhưng không thể phản kháng.
Phú Bà Hất cằm thách thức:
“Nghe cho rõ đây, cưng à. Khương giờ là của chị rồi, khôn hồn thì biến ra khỏi cuộc sống của anh ta. Để tao mà nhìn thấy mày lần nữa thì tao cho mày răng môi lẫn lộn.”
Duy Khương nhìn cảnh tượng trước mắt mà không hề có ý định can thiệp. Anh ta chỉ cười nhạt, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Hồng Baby đứng c·hết trân vài giây, rồi quay lưng rời đi. Cô không còn gì để nói nữa. Nhưng trong lòng, một nỗi hận âm ỉ bắt đầu bùng lên