Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 157: “ It’s My Time”! Nồ Nố “ It’s Mai’s Time”!

Chương 157: “ It’s My Time”! Nồ Nố “ It’s Mai’s Time”!


Denison rời sân, nhưng đội chủ nhà được hưởng một quả đá phạt. Khoảng cách khoảng 27 mét, hơi lệch về bên phải, một vị trí không quá thuận lợi nhưng đủ để tạo ra mối đe dọa.

Hoàng Luân, đội trưởng của TP.HCM, đứng trước bóng. Là một tiền vệ công có khả năng treo bóng rất tốt, những cú đá phạt của anh thường tạo ra cơ hội cho đồng đội bên trong vòng cấm. Anh đã sẵn sàng thực hiện, nhưng đúng lúc này, Xuân Mai bước tới.

“Để tôi đá quả này được không?”

Hoàng Luan nhíu mày. Đây là một tình huống quan trọng, có thể giúp đội rút ngắn tỉ số. Anh hiểu tâm lý của Xuân Mai, nhưng đây không phải lúc để cảm tính.

“Cậu chắc chứ?”

“tôi muốn chuộc lỗi.”

Xuân Mai nói, ánh mắt kiên định.

“Hai lần bị vượt qua, tôi đã làm ảnh hưởng đến cả đội. Bây giờ, hãy để tôi sửa sai.”

Hoàng Lâm im lặng trong giây lát. Anh nghe rõ tiếng la ó từ khán đài trong suốt hiệp hai, những lời chỉ trích nhắm vào Xuân Mai. Cả những bình luận trên mạng xã hội nữa—chúng lan truyền nhanh hơn bất cứ điều gì. Anh biết áp lực mà Xuân Mai đang chịu.

Nhưng đây là bóng đá chuyên nghiệp. Sự đồng cảm không thể đặt lên trên lợi ích của đội bóng.

Anh quay ra đường biên, nhìn về phía HLV Phạm Đức Minh. Ông đang quan sát tình huống, suy nghĩ vài giây trước khi nhẹ nhàng gật đầu.

Hoàng Luân thở dài, rồi đưa bóng cho Xuân Mai.

“Làm tốt vào.”

Khán đài bắt đầu xôn xao.

Ai từng theo dõi đội tuyển U19 Việt Nam đấu với Australia đều nhớ đến khoảnh khắc Xuân Mai tung cú sút phạt làm tung lưới đối thủ. Nhưng có người nói đó chỉ là may mắn.

Bây giờ, họ sẽ được chứng kiến, liệu cú sút năm đó là khoảnh khắc ngẫu nhiên, hay là thực lực thực sự.

Xuân Mai lùi lại vài bước, hít một hơi thật sâu. Cậu nhắm vào góc cao khung thành, nơi thủ môn khó với tới nhất.

Chân phải của Xuân Mai không chỉ dùng để chuyền bóng chính xác mà còn có thể tạo ra những cú sút xoáy đầy hiểm hóc. Lần này, cậu không muốn treo bóng vào trong như mọi người mong đợi—cậu muốn dứt điểm thẳng.

Tiếng còi vang lên.

Xuân Mai lao tới, vung chân phải. Bóng rời khỏi mặt đất, đi theo một quỹ đạo hoàn hảo, vừa đủ lực, vừa đủ độ xoáy để vượt qua hàng rào phòng ngự.

Thủ môn Vũng Tàu giật mình, vội vàng di chuyển, nhưng đã quá muộn. Anh ta không nghĩ rằng có một cầu thủ sẽ dám sút thẳng từ cự ly xa như vậy. Bóng bay vào góc c·hết khung thành, đập mép trong cột dọc rồi ghim thẳng vào lưới.

Sân vận động bùng nổ tiếng reo hò.

Xuân Mai siết chặt nắm đấm, cảm giác như một tảng đá vừa được nhấc khỏi vai. Cậu đứng đó vài giây tận hưởng cảm giác ghi Bàn thắng đầu tiên của cậu trong mùa giải.

Đội trưởng Hoàng Luân là người đầu tiên chạy đến bên Xuân Mai, vỗ vai cậu thật mạnh.

“Ai cũng có lúc mắc sai lầm, quan trọng là cách mình đứng dậy. Đừng tự trách bản thân nữa, giữ vững tinh thần mà đá tiếp!”

Những cầu thủ khác cũng tiến tới, lần lượt đập tay với Xuân Mai. Không còn những ánh mắt trách móc hay thất vọng—thay vào đó là sự khích lệ, sự công nhận. Bàn thắng vừa rồi không chỉ rút ngắn tỷ số mà còn kéo lại tinh thần toàn đội.

Trận đấu vẫn còn, cơ hội vẫn còn.

Xuân Mai nhìn lên bảng điện tử. TP.HCM vẫn bị dẫn trước, nhưng cậu không còn cảm thấy gánh nặng như trước nữa.

Khán giả TP.HCM vẫn hoài nghi về khả năng lội ngược dòng của đội nhà. Dù Xuân Mai vừa ghi bàn, nhưng mất đi trung phong như Denison khiến hàng công trở nên kém sắc bén. Thi đấu thiếu người lại càng khiến tình hình khó khăn hơn. Chưa kể, Vũng Tàu vẫn có Duy Khương—một mối đe dọa không thể xem thường.

Một số người trên khán đài lắc đầu, tặc lưỡi:

"Gỡ thêm một trái nữa chắc khó lắm."

"Thiếu người rồi, lấy gì mà t·ấn c·ông?"

Tuy nhiên, vẫn có những cổ động viên lạc quan hơn.

"Bóng đá mà, ai biết trước được điều gì? biết trước thì tôi đã thành tỉ phú rồi!"

"Chỉ cần một khoảnh khắc bùng nổ là mọi thứ có thể thay đổi."

Tiếng bàn luận râm ran khắp khán đài, không khí căng thẳng nhưng vẫn đầy chờ đợi. Trận đấu đã bước vào giai đoạn cuối, và tất cả đều biết chỉ cần một khoảnh khắc xuất thần, cục diện có thể xoay chuyển.

không còn Denison trên sân, Vũng Tàu hoàn toàn yên tâm dâng cao đội hình, dồn ép TP.HCM đến nghẹt thở. Đội chủ nhà cảm nhận rõ sức ép đè nặng khi những quả tạt bóng liên tục được đưa vào vòng cấm, đầy hiểm hóc và khó lường.

Duy Khương vẫn là ngòi nổ nguy hiểm nhất. Cậu ta không chỉ tìm cách xuyên phá hàng thủ mà còn cố gắng thể hiện sự áp đảo cá nhân. Những pha đi bóng lắt léo, những tình huống xử lý đầy ngẫu hứng của cậu ta khiến khán giả nhiều lần phải ồ lên kinh ngạc.

NGười khác có thể hơi ngại khi bị Duy Khương biến thành trò hề trong sân, nhưng xuân Mai thì không, vì đã là n·ạn n·hân của hai pha bóng dẫn đến bàn thua rồi. có thêm nữa cũng chẳng sao? Quan trọng là cậu muốn cọ xát với cầu thủ dị biệt chơi theo bản năng, để xem khoảng cách giữa hai người là bao xa.

Duy Khương không còn duy trì được sự sắc bén như đầu trận. Thể lực của cậu ta đủ để chơi trọn vẹn một hiệp với cường độ cao, nhưng chính chấp niệm “làm nhục cánh phải” của TP.HCM đã khiến cậu phải trả giá. Những pha đi bóng của Duy Khương vẫn đầy kỹ thuật, nhưng sự hiệu quả giảm sút đáng kể.

Xuân Mai, sau những lần bị vượt qua, đã dần thích nghi. Mỗi lần Duy Khương tìm cách đột phá, Xuân Mai dù không trực tiếp đoạt bóng trong chân nhưng “Phân Tâm” giúp cậu đoán được vị trí mà đối phương đang hướng tới, từ đó liên tục v·a c·hạm nhau. không nhất thiết phải đoạt bóng ngay, nhưng đủ để phá hỏng nhịp t·ấn c·ông của đối phương.

Khung thành TP.HCM liên tục chao đảo. Thủ môn và hậu vệ phải làm việc hết công suất để cản phá những pha dứt điểm từ mọi góc độ. Đôi khi, bóng chỉ cần đi chệch hướng một chút là đã có thể trở thành bàn thắng. sự may mắn dường như giúp đội chủ nhà chưa phải nhận thêm bàn thua.

Việc liên tục đối đầu với Xuân Mai khiến Duy Khương tiêu hao thể lực đáng kể. Cậu ta không còn duy trì được sự chính xác trong các pha dứt điểm, những cú sút dần thiếu lực và độ hiểm hóc. Duy Khương vẫn là một cầu thủ xuất sắc, nhưng bản chất phong cách chơi của cậu thiên về biểu diễn hơn là hiệu suất ghi bàn. Trong những phút cuối trận, khi thể lực giảm sút,Sự n·hạy c·ảm trong từng pha bóng cũng đi xuống.

Xuân Mai trong một lần v·a c·hạm đã thành công đoạt được bóng trong lúc Duy Khương đang chìm đắm trong vũ điệu của riêng mình.

Vũng Tàu không còn đặt trọn hy vọng vào Duy Khương mà chuyển sang tìm kiếm cơ hội từ các tình huống cố định. Một quả phạt góc suýt chút nữa đã định đoạt trận đấu, nhưng thủ môn TP.HCM kịp thời đấm bóng ra ngoài ngay trước khi nó vượt qua vạch vôi.

Bóng bật ra tuyến hai, nơi Xuân Mai đã chờ sẵn. Cậu lao vào t·ranh c·hấp và giành quyền kiểm soát, ngay lập tức mở ra một pha phản công. Lần này, không còn Denison ở phía trên để làm điểm đến cho những đường chuyền, Xuân Mai quyết định tự mình cầm bóng đột phá.

Cậu rẽ vào trung lộ thay vì bám biên, tăng tốc vượt qua tiền vệ đối phương. Đồng đội vẫn chưa kịp theo sau, nhưng Xuân Mai đã có phương án. Cậu ngoặt bóng, loại bỏ trung vệ cuối cùng của Vũng Tàu rồi dứt điểm bằng chân trái.

Bóng đi căng, vượt qua tầm với của thủ môn, găm thẳng vào lưới. Tỷ số được cân bằng!

Cầu trường như bùng nổ. Xuân Mai một lần nữa chứng tỏ khả năng tỏa sáng vào những phút cuối trận. Cậu ta không chỉ trụ vững sau cả trận bị vắt kiệt sức, mà còn đủ thể lực và tỉnh táo để tung ra cú dứt điểm quyết định. TP.HCM chính thức gỡ hòa!

bị gỡ hòa ở những phút cuối, HLV Vũng Tàu không giấu được vẻ thất vọng. Đội của ông đã nắm lợi thế khi Denison rời sân, nhưng thay vì chơi an toàn và bảo toàn tỷ số, họ lại tiếp tục dâng cao tìm kiếm bàn thắng thứ hai.

Nếu đội bóng chủ động lùi sâu, tổ chức phòng ngự chặt chẽ ngay sau khi Denison rời sân, có lẽ họ đã có thể giữ vững chiến thắng. Nhưng sự chủ quan sa đã khiến họ bộc lộ sơ hở và TP.HCM vẫn có những nhân tố tận dụng tốt cơ hội để phản đòn.

Chương 157: “ It’s My Time”! Nồ Nố “ It’s Mai’s Time”!