Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 39: Kế Hoạch Mới.
Cả ngày hôm đấy, Xuân Mai không ở nhà, nó biết chị Bảo Trâm sẽ qua nhà tìm nó, hoặc chí ít sẽ hỏi han vài câu vì sao hôm qua nó lại bỏ về.
Chấm dứt hay tiếp tục mối quan hệ này? Xuân Mai đứng giữa lằn ranh, tiếp tục thì chưa sẵn sàng, mà buông tay thì lại không đành lòng. Nhưng cứ duy trì như hiện tại thì cũng chẳng hay ho, để người ta chờ đợi đến bao giờ?
Một Tháng nữa, qua loạt trận giao hữu, nó sẽ phải đưa ra quyết định. Trong thời gian này nó sẽ tránh mặt không gặp chị Bảo Trâm. Khi không thấy mặt của nó, không phải thương hại một đứa nhóc, biết đâu chị sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Những lúc buồn, Xuân Mai lại tìm tới bóng đá như một sự giải thoát tạm thời. Nó trở lại sân cỏ PNG để xem người ta đá bóng, nhận tiện chào hỏi luôn anh Tiến và mấy người quen.
Nghe tin Xuân Mai thắng hạng nhất, anh Tiến không bất ngờ lắm.
"Năm nào đội bóng Thành Phố cũng giành hạng nhất, quan trọng là sau giải đấu có nhận được thông báo lên triệu tập không mới là quan trọng. Lên đấy cọ xát một thời gian, thấy trình độ ở trên như thế nào, có theo kịp không?"
Xuân Mai cười đáp.
"Thời gian đầu lên đó cũng hơi ngợp một chút, giờ thì không ngại thành viên nào trong Ngũ Hổ Tướng cả. có thể chơi sòng phẳng được."
Đức Tiến trầm trồ. "Kể cả Nam Anh sao? quái vật ở hàng phòng ngự?"
Xuân Mai chột dạ.
"Anh nhắc em mới nhớ, quả thực còn có đội phó là khó vượt qua nhất, đấu 1 vs 1 không ai vượt qua được, giống như bị anh ta nhìn thấu ý đồ vậy đó. lúc đấu tập thì em phải chọn cách sút xa để không phải đối đầu trực tiếp."
Anh Tiến vỗ vai Xuân Mai.
"trong bóng đá sẽ tồn tại một số người mà ta không thể vượt qua. Em có thể ngang trình được Ngũ Hổ Tướng hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của anh. cứ như vậy, đội bóng có thể đá ở giải quốc gia đấy. ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp sắp thành hiện thực rồi."
Xuân Mai cười buồn.
"Anh từng nói, chừng nào chưa được đá giải hạng nhất, ngày đó vẫn phải nỗ lực rèn luyện. Giờ em vẫn muốn nâng cao trình độ, nhưng cả đội đang trong thời gian nghỉ, phải gần một nữa mới tới đợt tập trung."
Đức Tiến tặc lưỡi, không ngờ Xuân Mai lại cuồng bóng đá đến thế, bên trên cho nó thời gian nghỉ ngơi, nó lại không chịu nghỉ ngơi, vẫn muốn luyện tập nhiều hơn nữa.
"Cái này thì anh không giúp được rồi, trình độ của em đã vượt xa những người ở sân PNG, giờ mà thi đấu ở đây hoàn toàn không tiến bộ lên được, ngược lại còn bị thụt lùi chứ chẳng đùa. Đến cấp tỉnh còn không ngán Ngũ Hổ Tướng, vậy thì phải ra ngoài tỉnh thôi."
Xuân Mai vội hỏi.
"Ra ngoài tỉnh ư?"
Đức Tiến cầm chai nước, làm một hớp rồi gật gù.
"Đúng thế, Em có xưng bá ở trong tỉnh, nhưng ra ngoài chưa chắc không có người giỏi hơn em. Huống chi tỉnh L.A còn chưa đủ tư cách đá giải hạng Quốc gia, mặt bằng chất lượng cầu thủ vẫn còn non lắm. Em hãy ra ngoài tỉnh, tìm kiếm một giải phong trào nào đó để trau dồi kỹ năng trong lúc chờ đợi đi."
"Nhưng em biết tìm ở đâu bây giờ?"
Đức tiến đáp.
"Thì tìm trên mạng đó, thiếu gì?"
Vừa nói, Đức Tiến vừa lấy điện thoại trong ba lô, mở Facebook lướt qua vài hội nhóm bóng đá.
"Có một giải phong trào cho hãng Vinamilk tài trợ diễn ra ở đầu tuần sau, đá ở Kiên Giang, có hứng thú thì đăng ký tham gia."
Xuân Mai hào hứng đáp ngay
"Dạ, nhưng đăng ký thế nào anh? một mình cũng thi đấu được ạ?"
"Dĩ nhiên là không? có nhiều người muốn tham gia đá bóng nhưng không đủ team, họ tự tập hợp với nhau để hợp tác đi săn giải thưởng. Dưới bài đăng có nhiều bình luận kêu đang thiếu người, anh điền tên chú vào nhé."
Xuân Mai mừng rơn ríu rít đưa số điện thoại và tên cho anh Tiến comment.
Lát sau có người gọi điện cho Xuân Mai để xác minh, Như vậy là đã xong, họ hẹn vài ngày nữa, đủ team sẽ gặp mặt.
"Cảm ơn anh Tiến nhiều nha."
Đức Tiến cười khẩy.
"Ai bảo chú là đệ tử ruột của anh, để anh giới thiệu chú vào nhóm. trên này có nhiều người yêu bóng đá, có cả cầu thủ chuyên nghiệp, nếu có quen biết, tạo được quan hệ thì càng tốt cho sự phát triển sau này."
Trao đổi xong xuôi, hai anh em đi uống bia nói chuyện một chút về bóng đá cấp tỉnh. Rồi ai về nhà nấy, anh Tiến có gia đình rồi nên không ở lại nói chuyện lâu được. Xuân Mai về nhà khi trời đã tối mịt, quả nhiên nghe Út Thảo kể lại hồi sáng chị Trâm có ghé qua nhà, đợi Xuân Mai đến tận trưa không thấy về nhà, má của nó mới nói với chị.
"Xuân Mai có việc gì đó phải đi mấy ngày, cháu cứ về thành phố trước, khi nào nó về bác sẽ nhắn lại."
“Cô có biết em ấy có chuyện gì không, hôm qua mọi người đang ăn uống vui vẻ, tự nhiên em ấy lại bỏ về. Cháu muốn đưa em về mà em không chịu?”
Mẹ Xuân Mai đắn đo một lúc rồi nói.
“Thực ra, con trai của cô đang tránh mặt cháu đấy. “
“Tránh mặt cháu ư?”
Bà mẹ gật đầu, Bảo Trâm cũng trưởng thành, nói một thì hiểu mười. BÀ cũng thật thà đem tình huống của hai đứa ra bàn luận dưới góc nhìn của người mẹ.
“Cháu quý thằng Xuân mai thì bác cũng mừng lắm, nhưng với điều kiện của cháu thì hoàn toàn tìm được một mối môn đăng hộ đối. Thằng Mai nó bỏ về là do nó tự ti về bản thân. Bây giờ nó chưa đủ chín chắn đâu cháu à. Với Lại cháu cũng nên cân nhắc một chút, chuyện lâu dài của trai gái không phải chuyện đùa, Lấy nhau về mới phát sinh ra nhiều thứ. Cháu và con trai bác quen nhau chưa lâu, đừng nên quá vội vàng.”
Bảo Trâm lắng nghe chăm chú, suy diễn một chút liền hiểu ra vấn đề.
“Là cháu sơ ý, không nghĩ tới cảm xúc của Xuân Mai. Cô nói đúng, cháu và Xuân Mai cần thêm một chút thời gian.”
Bảo Trâm tâm sự mỏng với mẹ Xuân Mai một hồi, rồi xin phép trở về thành phố, và khôn quên hẹn mọi người lên đó chơi một chuyến, cho biết nhà biết cửa. Dù Không nên cơm cháo gì, nhưng cô vẫn muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhà của Xuân Mai, chứ không phủi tay như chưa biết chuyện gì.
Xuân Mai nghe mẹ thuật lại câu chuyện thì cảm thấy hơi chạnh lòng khi khiến chị ấy lo lắng.
Nhưng đây là sự lựa chọn của nó. Hai người xúc tiến quá nhanh, nó cần thời gian để trấn tĩnh để nhìn lại tình cảm của mình. Bà mẹ lân la hỏi thăm.
"Rồi đó, giờ con tính sao? lên thành phố hay ở dưới này?"
Xuân Mai thầm nghĩ, lên Thành Phố thì chắc chắn sẽ có lúc gặp mặt chị Trâm. Ở dưới này thì có thể chị sẽ đến chơi đột xuất. Muốn tránh, vậy thì nó sẽ tránh đi thật xa.
"Chắc con lại đi xa một chuyến, chắc đi hơn 1 tháng đó má. qua đợt tập trung đội bóng của tỉnh, con sẽ về."
"Vừa về lại đi nữa, lần này đi đâu, nói rõ ràng coi, chứ như lần trước đi biền biệt, làm má lo quá."
Xuân Mai gượng cười.
"Con có điện thoại rồi đó má, có chuyện gì thì bảo con Út gọi cho con là được."
Bà Mẹ chột dạ.
"Ừ, quên mất, từ ngày con Trâm nó mua điện thoại cho con Út, suốt ngày nó không rời tay, vậy mà má không nhớ chớ. Bộ con tính tránh mặt người ta đến khi nào."
"Dạ, con tính qua đợt tập trung sẽ gặp chị ấy, cưới hay không cũng cần phải nói rõ cho chị ấy. bọn con quen nhau có gần tháng thôi mà. Người thành phố bạo gan lắm, không tế nhị, giữ ý tứ như mình đâu. Biết đâu chị ấy sẽ tìm được người khác tốt hơn."
bà mẹ thở dài, đứa con trai của mình tự ti quá rồi, chỉ có nước lấy vợ ngoài chợ may ra nó mới thấy môn đăng hộ đối. Những thứ cần nói, sáng nay hai mẹ con đã nói cả rồi. Xuân Mai tự có lựa chọn của nó, bà cũng không muốn xen vào.
Hôm sau Xuân Mai dọn đồ đi sớm, Út Thảo cắm mặt vào điện thoại mới, ba của nó thì đang ngủ khò khờ vì tối qua xem đá bóng muộn. mẹ làm bữa sáng xong tiễn con trai ra khỏi ngõ thì cũng lững thững quay về.
Hoàng Long có hẹn Xuân Mai đi tập bóng, nhưng nó sẽ không đi. Nó xuất thân từ tầng lớp lao động không quen với thói quen sinh hoạt của người giàu. Hai người cũng đầu thể nói chuyện về bóng đá có ngày. Chưa kể cậu ta đang hẹn hò với Tuyết Mai. Bảo Trâm qua đó mà biết Xuân Mai lên thành phố mà không vào nhà chị ấy hẳn sẽ buồn lắm.
Thay vì lên Thành Phố, Xuân Mai bắt xe sang tỉnh Kiên Giang, Mặt bằng cầu thủ Bóng đá ở Kiên Giang tốt ở Long Thành. Vì vậy đây là một môi trường cọ xát vô cùng tốt. trên địa bàn cớ nhiều giải đấu phong trào do các nhãn hàng muốn quảng bá thương hiệu, một giải đá bóng sẽ thu hút được nhiều sự chú ý. trước thì có nhà mạng di động, giờ đến lượt hãng sữa Vinamilk, Milo..
Xuân Mai nhắn tin cho người đã liên Hệ với mình hôm qua. điểm hẹn nằm ở một nhà nghỉ bình dân ở khu vực ngoại thành. Nó bắt chuyến xe ôm đi đường khoảng 20 phút thì tới điểm hẹn.
Ngoại thành đất rộng người thưa, quanh khu nhà nghỉ cỏ dại mọc um tùm hai bên đường, mấy lô đất được người ta khoanh vùng đăng biển rao bán, giá thuê trọ ở cũng rẻ hơn trong thành phố.
Phía trước nhà nghỉ có một quán nước, hai ba thanh niên cởi trần, nằm võng nhâm nhi chén chè, cắn hướng dương, thi thoảng lại châm một điếu thuốc. Thấy Xuân Mai vừa đi xe ôm tới đây, một thanh niên lập tức đi tới hỏi.
"Hây, chú em vừa nhắn tin cho anh đấy phải không?"
Xuân Mai lễ phép đáp.
"Vâng, anh đang cần tìm người cho đủ quân số thi đấu phải không?"
Thấy trước mặt đúng là người mà mình đang đợi, người thanh niên kia chỉ gật đầu xác nhận, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, anh ta mời Xuân Mai qua chỗ mấy người kia, tranh thủ hỏi vài vấn đề như tên tuổi, quê quán, có thường xuyên đá bóng hay không?
Xuân Mai thành thật trả lời ngoại trừ việc mình ở Long Thành ở L.A. Càng không nhắc tới mình là thành viên trong đội bóng của tỉnh. Dù gì cũng là người lạ, phải đề phòng người khác, biết nó không phải dân ở đây rất dễ bị người ta chèn ép.
“Anh tên Tài, thằng có hình xăm trên tay là Phương, tóc vàng là Thiện, còn người đội mũ nằm ngủ trên võng là Thanh Bình.”
Anh Tài chỉ tay một lượt, dừng ở đâu thì giới thiệu tên người đó, khi nhắc đến người nằm trên võng, cố ý nhấn mạnh và cho cả tên đệm đi trước, chứng tỏ đó là người đặc biệt hơn trong những người có mặt ở đây.
“Bọn anh tìm đủ người rồi, cứ đến ngày thi đấu là vào chiến thôi.”
Xuân Mai ngạc nhiên.
“Ủa, vậy cả đội không luyện tập với nhau trước sao?”
Anh Tài cười khẩy.
“Lần đầu làm chuyện ấy à? Đây Giải phong trào thôi mà, mọi việc đã có mấy người tụi anh gồng gánh, chú chỉ việc đứng vào đội hình, hết giải, ngoài phần quà tinh thần của nhà tài trợ, bọn anh cũng sẽ chia tiền thưởng cho chú. Việc nhẹ, lương cao… quá sướng còn gì.”
Xuân Mai cười khổ.
“Nghe anh nói cứ như đội của mình sẽ giành hạng nhất vậy đó, Các anh chắc đá ở nhiều giải trước đây phải không ạ? “
Anh Tài vội khoác vai, nhìn trước ngó sau như thể ai đó nghe thấy lời mình nói, anh thì thầm vào tai Xuân Mai giống như hai người thân thiết đã lâu ngày.
“Chỗ anh em với nhau, anh nói thật, cứ có giải là bọn anh tham gia, giống như nghệ sĩ vậy đó, chạy xô hết chỗ này đến chỗ khác. Mỗi tháng ít nhất cũng đá 5 giải, nhiều hơn thì đá 7 giải, bọn anh đến đây được hai ba hôm đá xong cái giải rồi lại đi chỗ khác ngay ấy mà.”
Xuân Mai ngơ ngác. Ủa, các anh thích đá bóng như vậy sao không đi đá chuyên nghiệp.”
Nghe thấy hai từ chuyên nghiệp, ba người đồng loạt nhìn về phía Thành Bình đang nằm ngủ trên võng, rồi lại làm lơ như không có chuyện gì, anh Thiện thì bật điện thoại lên chơi bài online. Anh Phương thì ngồi vắt chân nhắn tin với gái, nhìn đồng đội bày ra bộ dạng bất cần đời như vậy, Anh Tài không khỏi chán nản, anh kéo Xuân Mai lại nói nhỏ.
“Làm cầu thủ chuyên nghiệp, mỗi tháng kiếm được có mấy xu đâu. Trừ khi lên đá hạng nhất còn đủ ăn chứ lèo tèo ở hạng dưới không bằng bọn anh đi đá giải. Một giải phong trào được 30 đến 50 triệu tùy ban tổ chức, một tháng đá 5 giải thì nhân lên cũng hơn trăm củ rồi. hơn nữa lại được tự do, đi đây đi đó không bị ai quản thúc.”
“Nhưng nếu chẳng may không đạt giải nhất thì sao?”
“Thì chẳng sao cả, coi như đá cho vui thôi. Nói ra chắc em không tin, từ lúc đi săn giải tới giờ, bọn anh chưa có thua trận nào đâu. Bóng đá mỗi đội có 11 người, dựa vào sức bọn anh cũng dư sức, đây là công việc kiếm cơm của tụi này mà, vậy nên anh nói trước đừng có ngạc nhiên đấy.”
Chuyến đi này của Xuân Mai có mục đích là học hỏi, trau dồi kinh nghiệm thi đấu. Nhưng nghe anh Tài nói một hồi nó lại thấy lo ngại mình sẽ không thu được gì nhiều ở một giải đấu phong trào có kỹ thuật chuyên môn không cao, có khi còn không bằng những người chơi bóng ở PNG. Nhưng dù sao cũng đã nhận lời tham gia giải đấu này, Xuân Mai sẽ tham gia, coi như theo dõi những người ở tỉnh này chơi bóng như thế nào.
Chẳng rõ mấy anh thu nhập một tháng bao nhiêu mà bốn người lại thuê đúng một phòng trong nhà nghỉ, người nằm trên giường, người nằm dưới nền. Thấy Xuân Mai đi xe ôm, đồng nghĩa với việc có thể ở xa nơi này, anh Tài có lời mời để nó ngủ nghỉ tại đây cùng anh em, toàn đực rựa với nhau nên Xuân Mai không phải ngại gì cả, trên người nó cũng chẳng có gì quý giá mà sợ người ta c·ướp.
Những người lao động chân tay rất dễ đồng cảm với nhau, chí ít Xuân Mai cũng cảm thấy thoải mái hơn sơ với ở khu nghỉ dưỡng Long Hải, chẳng phải giữ ý tứ gì cả.
Trong bốn người thì Thanh Bình có vẻ ít nói nhất, Thiện thì có máu c·ờ· ·b·ạ·c nên tiền kiếm được đều đa số bị anh ta đốt hết trong một ngày, lô đề và đánh bài online. Phương có máu dê gái, hai ba hôm lại phải gạ em nào đó. Ở những nơi họ từng thi đấu qua, anh ta đều có một cô, dĩ nhiên các đối không phải con gái nhà lành, ăn chơi điệu đà lắm nên cứ gặp nhau và l·àm t·ình xong thì lại vòi anh ta ít tiền sắm quần áo, đồ trang điểm. Có lần người ta đòi đổi điện thoại, Phương cũng bằng lòng vì đối với gã không nên keo kiệt, phải sống hết mình và hết tiền để hưởng thụ.
Anh Tài thì dễ gần hơn nhưng anh nói rất nhiều về người khác chứ không nói gì về bản thân mình. anh không dây dưa quá nhiều với Thiện và Phương vì tin chắc sẽ có ngày hai tên kia đem phiền phức tới mình, cụ thể là hai gã đã nợ Tài 10 triệu đồng, số tiền này khó mà đòi lại được.
vì việc kiếm cơm lâu dài, Tài bỏ qua một bên những chuyện đó. Thanh Bình thì đứng đắn hơn một chút nhưng lại ít nói chuyện với ba người còn lại, thành ra anh Tài là người thích nói chuyện được giao nhiệm vụ “chiêu binh” gom đủ đội hình đi đá giải. Anh rất thích nói chuyện với người lạ, nhất là những người tham gia vào đội để cùng thi đấu.
Gần như mỗi giải sẽ tuyển mới một lần nên anh làm quen được nhiều người, cũng không thấy nhàm chán.
Xuân Mai nhìn quanh phòng, ngoài mấy bộ quần áo ra thì chẳng còn gì khác.
“Bảo đi đá bóng mà các anh không có đem theo quả bóng nào sao? Ít ra cũng phải luyện tập để duy trì phong độ chứ.”
Anh Tài cười mỉa. “Một thằng thì suốt ngày nhắm đá vào háng con gái, một đứa thì cắm đầu vào điện thoại, cũng không hiểu vì sao bọn nó không tập mà vẫn đá được cơ. Mới đầu anh cũng thấy nghi ngờ năng lực mấy người này, nhưng qua vài trận thấy ổn ổn nên mặc kệ. Hỏi thì bọn nó cũng bảo đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho đá giải. Thế em ở nhà hay đá bóng lắm à?”
Xuân Mai ậm ừ.
“À vâng, cũng thường xuyên anh ạ.”
“Anh nói từ đầu rồi, mọi người vào cho đủ quân số thôi, việc còn lại đã có bọn anh gồng gánh, không phải nghĩ nhiều. Tất nhiên vì thế mà tiền giải bọn anh sẽ lấy nhiều hơn. Nếu em muốn đá thì ra ngoài bãi cỏ, chơi tạm với bọn nhóc cũng được.”
Xuân Mai cười khổ, chuyến này đi xa để nâng cao năng lực bản thân, thế quái nào lại đi mấy chục cây số chỉ để nhìn một đám trẻ con chơi bóng ở ngoài khu đất trống. Nhưng nhìn thấy bóng còn hơn nhìn bộ dạng rũ rượi buông thả của mấy anh kia.
Theo dõi đám trẻ xa lạ chơi đùa, nó lại nhớ tới bản thân của vài năm trước, bạn bè trong xóm giờ đây mỗi người một ngả, chẳng biết khi nào mới có thể thoải mái vui đùa như chúng lúc này.
Tâm trạng đang tan chậm đột nhiên khi nhìn chúng chơi đùa Xuân Mai dường như ngộ ra điều gì đó, suy nghĩ ấy lướt qua thật nhanh rồi biến mất. “Đó là thứ gì?” Càng cố nghĩ xem cái gì vừa lóe lên trong đầu của mình thì ý tưởng đó lại càng chạy thật xa, cách tốt nhất là đưa bản thân tua ngược về trạng thái của mấy giây trước đó. khi vào đúng trạng thái và tâm lý, thứ đó lại xuất hiện lần nữa. Lần này Xuân Mai đã tóm được.
Khi thằng bé ở ngoài kia chuẩn bị sút bóng, nó cố tình thực hiện thật chậm để trêu chọc người bạn của mình, tư thế giữa tay và chân dường như có một mối liên hệ
. Giống như khi con người bước chân nọ tay kia, hay khi đi qua cầu treo, hai tay lại dang rộng ra mục đích cuối cùng chính là giữ thăng bằng, đây là hành động theo bản năng và phản xạ tự nhiên, nó tự xảy ra mà chẳng cần “ta” phải ra lệnh cho nó.
Thi đấu bóng đá ở cường độ cao, hầu hết con người sẽ dồn tâm trí vào trái bóng và tính huống ở trên sân, những hành động và tư thế đều giống như một loại bản năng, hay một cỗ máy lập trình sẵn. Nếu như hiểu và nắm bắt được quy luật đó có thể giúp ta phán đoán được hành động tiếp theo của người kia. Giống như đọc vị được đối phương từ đó đưa ra phản ứng phù hợp.
“Đây phải chăng là bí mật của đội phó Nam Anh? Anh ấy làm trong ngành y, đối với cấu tạo và cách vận hành của cơ thể người, hẳn anh ấy phải am hiểu rõ về những mảng này.”
Lần này Xuân Mai theo dõi trận đấu với một con mắt khác, đó là cố gắng đọc vị hành động của mấy đứa nhóc, bọn nó chơi bóng theo sự ngẫu hứng thích đá thế nào thì đá, căn bản không đoán được ý đồ của chúng, nhưng ở mức độ ngắn hơn, có thể đoán được nó sẽ sút hay chuyền, rê bóng sang trái hay sang phải, và cả những động tác giả nữa, thân trên có thể di chuyển tự do thoải mái để tung hỏa mù, nhưng phần hông trở xuống thì không thể đánh lừa được người khác.
Chuyển động Hông và Vai chính là yếu tố then chốt quyết định. Xuân Mai xem trận bóng cảm thấy rất hào hứng và vô cùng tập trung khiến cho anh Tài lấy làm lạ.
“Này… làm gì mà đứng ngây ra đó vậy.”
“Dạ, không có gì đâu anh ạ, xem tụi nhỏ đá hay quá.”
Anh Tài bĩu môi.
“Đám nhóc loi nhoi này mà hay cái gì, ngày kia, chú em sẽ nhìn thấy được cái gì mới là bóng đá thực sự?”
Xuân Mai ngạc nhiên hỏi.
“Ngày kia đã thi đấu rồi ạ?”
“Ừ, theo tin mới cập nhật thì có 7 đội, chia làm hai nhánh, thể thức đấu loại trực tiếp. Một đội may mắn sẽ vào thẳng vòng trong, ngày mai đi theo anh đi nhận áo đấu.”
Giải phong trào lần này các cầu thủ được nhận một chiếc áo đấu đi kèm với một dây sữa, hình ảnh và tên thương hiệu xuất hiện càng nhiều càng tốt cho chiến dịch quảng cáo của thương hiệu đó, vậy nên ban tổ chức không ngần ngại cấp áo cho cầu thủ tham gia thi đấu, khác biệt ở chỗ, áo chỉ có số ngẫu nhiên và có tên thương hiệu chứ không in tên cầu thủ.
Ban tổ chức không quan tâm thành phần tham gia là ai, ngoại trừ người đội trưởng đến tham gia đăng ký phải cung cấp đầy đủ thông tin, ký vào bản cam kết không gây náo loạn trong lúc sự kiện diễn ra, thi đấu với tinh thần giao lưu cọ xát là chính. Làm trái sẽ có thể bị bồi thường tùy theo thiệt hại gây ra.
Người đội trưởng này chính là Thanh Bình khiến cho Xuân Mai hơi bất ngờ, theo nó nghĩ, anh Tài năng nổ nhất mới chính là người khởi xướng lên việc lập đội bóng đi thi đấu.
Nguyên nhân vì sao thì Anh Tài không tiết lộ vì Xuân Mai đối với họ cũng chỉ là người lạ, cùng đá một hai trận rồi đường ai nấy đi. Các thành viên còn lại trong đội lần lượt có mặt tại nhà nghỉ, có người ở xa, có người ở gần, thậm chí số người comment trên hội nhóm không có mặt buộc lòng Anh Tài phải đi mướn thêm mấy người lao công bốc vác ngoài chợ, thỏa thuận với họ tiền công để đứng vào cho đủ đội hình.
Nhìn qua phải nói một câu đây là một đội bóng “ô hợp”.