Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Loạt Trận Giao Hữu.

Chương 51: Loạt Trận Giao Hữu.


Đội bóng đã tập chung hơn một tuần lễ, thành viên cũ và thành viên mới đã có thời gian sinh hoạt và luyện tập cùng nhau, bước đầu tạo được sự liên kết nhất định. Chỉ vài hôm nữa là lên đường đi đá giao hữu liên tỉnh, sự xuất hiện của Xuân Mai khiến một số cầu thủ cảm thấy bất ngờ, vì ai cũng tưởng rằng nó đã bỏ bóng đá.

Những thành viên cũ trong đội bóng của Thành Phố có đôi lời hỏi thăm, và thắc mắc vì sao lại lên tập chung muộn như vậy. Xuân Mai lấy lý do có công việc cá nhân nên không ai hỏi gì thêm, họ đều vui mừng khi có Xuân Mai góp mặt trong loạt trận sắp tới. Vì nó là một cầu thủ rất chất lượng trong đội.

Xuân Mai có màn chào hỏi xã giao với các cầu thủ mới từ trong huyện, họ đều đã gặp mặt nhau ở đại hội thể thao vào tháng trước. Ít nhiều cũng có v·a c·hạm trên sân, và để lại ấn tượng tương đối sâu đậm.

Chính Xuân Mai là người đã năm lần bảy lượt ngăn cản Anh Khoa trong trận bán kết. Và nó cũng là nguy nhất đá thành công quả 11 mét trong loạt trận chung kết. Thủ Môn đội Long Đình là Gia Nghĩa không thể quên được gương mặt của Xuân Mai, nên rất hào hứng muốn thử tài lần nữa.

n oán cá nhân tạm gác sang một bên, muốn thi tài thì Xuân Mai hoàn toàn vui vẻ mà tiếp đón.

Trong số các cầu thủ có mặt ở sân tập chỉ có Hoàng Long là có hơi giận dỗi Xuân Mai.

“Ngày trước, Đã hẹn nhau là cùng luyện tập theo giáo trình của nước ngoài, sao ông lại không tới?”

“Tôi nghĩ ông đang bận hẹn hò với người ta nên không tiện làm phiền.”

“Gì chứ… chuyện nào ra chuyện nấy. Thời gian qua tôi vẫn tự luyện tập rất chăm chỉ đó nha. Nếu như ông không có tiến bộ so với một tháng trước thì có thể đã bị tôi bỏ xa rồi đó.”

Xuân Mai cười mỉm

“Thời gian qua tôi cũng tự luyện tập. Hiện tại tôi chơi hay hơn chứ không có chuyện đá tệ hơn đâu.”

Nói miệng thì ai cũng nói được, khi vào sân tập, Xuân Mai vẫn chứng tỏ mình không hề ba hoa khoác lác. Biểu hiện trên sân ở mức ổn định, nó không phô diễn kỹ năng thượng thừa, đổi lại cách xử lý và phong thái ở trên sân có cảm giác rất chắc chắn. Điều này đều là nhờ quãng thời gian qua đi đá giải, gặp nhiều người nên nó đã học được cách biết mình biết ta, biết điều tiết nhịp độ chơi bóng, khi nào cần nhanh khi nào cần chậm.

Một điểm cộng nữa là khi đá giải, nó đá được thử sức ở nhiều vị trí khác nhau, nên khi xếp ở tuyến nào thì nó cũng có thể chơi được. Chính sự đa năng này nên ông Hùng mới dễ dàng tha thứ cho việc lên tập chung muộn. Sau khi Hoàng Long, Thành Chung rời đi thì Xuân Mai chính là h·ạt n·hân chính cho đội bóng mà ông đang muốn xây dựng.

Tập luyện với đội bóng đã tốn nhiều thể lực, về nhà hàng lại bị bác trai lôi đi tham gia trò đấu vật, đấm bốc tại một câu lạc bộ thể hình. Chỗ này là do một người anh em chí cốt của bác mở ra, trước cũng là dân anh chị, sau hoàn lương, người mở quán người mở phòng Gym.

Bác trai dẫn Xuân Mai ra đây luyện tập là phụ, còn ra tám chuyện, chè chén với người bạn là chính.

Thầy chồng và Xuân Mai đi tập thể d·ụ·c thể thao thì chẳng ai cấm cản. Hai người đi tập về thì cũng là lúc nhà hàng đóng cửa dọn cơm tối.

Chừng nào Xuân Mai còn ở nhà của hai bác thì cứ sinh hoạt theo lịch như vậy, sáng ở nhà phụ việc bán hàng, chiều tập bóng cùng đội, tối ra phòng Gym với bác trai. Sức lực coi như bị vắt kiệt, lên giường là ngủ luôn.

Cơ thể Xuân Mai vẫn đang ở trong thời kỳ phát triển, mỗi ngày qua đi cơ thể sẽ lại thích nghi với cường độ vận động nhiều. Cộng thêm việc ăn uống theo chế độ khoa học của chị Trâm nên nó càng ngày càng khỏe hơn. Mỗi khi ra sân tập đều tràn trề năng lượng.


Ông Hùng Cho Toàn đội nghỉ xả hơi một ngày rồi, lên đường đi đá giao hữu với Lục Tỉnh.

Họ thuê Xe khách 30 chỗ ngồi, cho 25 cầu thủ, bác tài và ông Hùng là 27 người, ba người còn lại là nhân sự của Liên Đoàn Bóng Đá Phía Nam được cửa tới để tiến hành khảo sát đánh giá chất lượng của đội bóng.

Một đội bóng muốn được lên đá ở giải Quốc gia, thì phải vượt qua được một mức tiêu chuẩn nhất định, tiêu chuẩn ở đây gồm có cơ sở hạ tầng, hệ thống tổ chức, quản lý, vận hành đội bóng. Sân bóng đã được cấp ngân sách để nâng cấp, một sân bóng đẹp, khán đài có mai che. Vừa nhìn là người của Liên Đoàn Bóng đá gật đầu ngay. Nghe nói Mấy khoản giấy còn đã được Quốc, nhà tài trợ tác động ngầm nên dễ dàng được thông qua.

Việc đánh giá chất lượng đội bóng cũng đóng một phần quan trọng, vì đội bóng tham dự giải quốc gia không được quá yếu so với các đội đang chơi ở hạng đấu đó. Vậy nên mới phát sinh mấy trận đấu mang tính thủ tục như vậy.

Đối thủ đầu tiên đội bóng nằm ở tỉnh kế bên, đội Kiên Giang, thời gian di chuyển chỉ mất hơn tiếng rưỡi. Đội bóng đã có mặt ở Sở Văn Hóa, Thể Thao và Du lịch của tỉnh bạn.

Các cầu thủ rất háo hức được đá ngay cho nóng, nhưng ông Hùng thông báo là ngày mai mới thi đấu, mọi người có khoảng thời gian nghỉ ngơi, làm quen với sân, cũng như đi chơi loanh quanh cho biết đây biết đó. Người trừ tiền ăn uống ngủ nghỉ cho ông chu cấp, những khoản tiền phát sinh thì mọi người phải tự bỏ tiền túi.

Đá giao hữu, đâu phải cứ đá xong là về ngay. Mấy cán bộ còn nói chuyện, thảo luận một số vấn đề trong tổ chức, chuyện cơ quan nhà nước, cũng như chuyện bên lề của các vị lãnh đạo. Cuộc gặp gỡ kéo dài vài giờ đồng hồ, rồi còn lôi nhau ra nhà hàng ăn uống.

Nhờ đặt lịch trước nên nhà khách của tỉnh có vài phòng trống cho cầu thủ tạm nghỉ một đêm.

Sang ngày kế tiếp, mọi người kéo nhau ra sân bóng. Hiện trạng của sân thì tương đồng với sân của L.A trước khi được nâng cấp, cỏ mọc tùm lum, chỗ có chỗ không. Người dân thi thoảng cũng vào đây để luyện tập thể d·ụ·c thể thao. Nhìn chung tương đối sạch sẽ.

Đội Kiên Giang tập chung từ sớm, mỗi đội chia một phần sân ra khởi động làm nóng. Đội Trưởng Thành Chung mang áo đấu ra phát cho mọi người, trang phục áo vàng quần trắng, phía sau có in tên và con số ngẫu nhiên từ 1 đến 25. Sau đó cả hai đội tập chung lại và nghe một số thông báo từ cấp trên, đồng thời giới thiệu vài vị khách quan trọng từ Liên Đoàn Bóng Đá tới theo dõi . Một trong số họ sẽ làm trọng tài điều khiển trận đấu.

Trận đấu giao hữu nên không giới hạn quyền thay người. Và đặc biệt là trận đấu sẽ kéo dài 90 phút thay vì 60 phút. Thời gian nghỉ giữa hiệp là 20 phút.

Quản lý của hai đội có vài phút hội ý riêng với đội bóng của mình, trước khi trận đấu bắt đầu

Hai đội trưởng cầm cờ hiệu trao cho nhau, tiến hành tung đồng xu để xác nhận quyền giao bóng. Đội L.A được quyền giao bóng trước.

Họ bước vào trận với sơ đồ quen thuộc 4-3-3, hàng công gồm Công Minh, Bùi Tuấn, Anh Khoa, tiền vệ gồm Văn Đoàn, Đắc Hữu Văn Tân . Hàng Hậu vệ là Lưu, Quang, Vũ. Thủ Môn Gia Nghĩa được chọn thay cho Đức Thọ. Đây chưa phải là đội hình ưng ý nhất của ông Hùng, ông đưa ra để thăm dò thực lực của đối thủ rồi ở hiệp Hai mới tùy cơ mà ứng biến.

Trận đấu kéo dài 90 phút, các cầu thủ chưa chắc đã đủ thể lực chơi đủ thời lượng. Nên ông giữ sức cho các quân bài quan trọng.

Phía đối diện, đội Kiên Giang ra sân với sơ đồ 4-4-3, họ chủ động lựa chọn một thế trận đôi công cởi mở.

Đây là lần đầu đá giao hữu với những đối thủ ở ngoài tỉnh, Hai bên chơi bóng khá thận trọng, những đường chuyền ngắn về phần sân của đội nhà chiếm phần lớn thời lượng của trận đấu.

Được tham gia vào đội bóng của Tỉnh đều là người biết chơi bóng, mặt bằng chất lượng cầu thủ ở cả hai bên là như nhau. Xen lẫn đó là một số cá nhân vượt trội hơn một chút so với phần còn lại. Trận này Công Minh và Anh Khoa xuất phát cùng lúc trên hàng tiền đạo, lối chơi của cả hai tương đồng nhau, thiên về tốc độ và sự liều lĩnh, khiến cho thế trận nghiêng về đội của L.A.

Họ tạo ra được nhiều cơ hội, nhưng chưa thể ghi bàn vào lưới đội Kiên Giang, chuyện này xuất phát từ yếu tố con người. Công Minh và Anh Khoa đều liều lĩnh thích chơi cá nhân. Trong trận đấu mang tính giao hữu, Họ thích thể hiện mình hơn việc phối hợp với tiền đạo trung Tâm là Bùi Tuấn. Thế nên cậu ta rất đói bóng, mỗi khi có cũng khó xử lý cá nhân. Hàng Công thi đấu rời rạc, mạnh ai nấy đá.

Đội Kiên Giang là chủ nhà, đương nhiên không muốn thủng lưới sớm, cứ thấy hàng công của đội khách có bóng là tập chung nhân lực đoạt lại ngay. Trên phương diện t·ấn c·ông, Tuyến trên của họ lại phối hợp ăn ý hơn. Bị người ta tới địa bàn của mình khiêu chiến, lại còn có tham vọng chơi ở giải Quốc Gia. Trong tư tưởng của nhiều người, L.A được xếp ở cửa trên. Vậy nên đội Kiên Giang đã tự động đoàn kết lại để chống lại “kẻ thù” chung. Họ không nằm yên chịu trận mà vẫn tổ chức được những đợt phản công sang phía đội khách.

Hàng thủ và đặc biệt là thủ môn Gia Nghĩa chơi vô cùng tập chung, những cú dứt điểm của đội Kiên Giang không làm khó được cậu ta.

Thế trận giằng co kéo dài đến 30 phút, chưa có đội nào ghi bàn, thể lực của Công Minh bắt đầu đi xuống, Anh Khoa ở cánh còn lại khỏe và bền hơn nên miễn cưỡng đá được hết hiệp 1.

Khi còn ở cấp tỉnh, trận đấu chỉ diễn ra 60 phút, mỗi hiệp 30 phút. Giờ đã thêm 15 phút mỗi hiệp, một số cầu thủ chưa thích ứng được ngay. Càng về cuối hiệp thì nhịp độ diễn ra càng chậm.

May mắn là trận đấu giao hữu này không giới hạn số lượng thay đổi cầu thủ. Nên một loạt sự thay đổi được diễn ra ở cả hai đội. Các cầu thủ bị thay ra không kêu ca phàn nàn, ngược lại có thể thở phào một hơi, chạy liên tục 45 phút khiến ai nấy mệt bở hơi tai, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, yên lặng ngồi ngoài quan sát trận đấu.

Vì thay mới gần như toàn bộ nhân sự trong đội, nên chẳng thể phân tích được chiến thuật của nhau, các cầu thủ tự đá với nhau dựa trên sự gắn kết hiểu ý nội bộ.

Ông Hùng có tự tin vào hiệp hai vì, các thành viên chủ chốt đã vào sân thi đấu. Hoàng Long, Thành Chung, Ngọc Cương, Thanh Duy và Xuân Mai chơi ở vị trí quen thuộc khi còn thi đấu ở tỉnh.

Đội L.A giấu bài sang hiệp hai mới đưa chủ lực vào, còn đội Kiên Giang thì đã tung hảo thủ ra chơi chắc chắn ở hiệp 1. Thế nên hiện tại, chất lượng cầu thủ của hai bên có chênh lệch nhất định.

Đối mặt với những quả tạt của Thanh Duy, đội Kiên Giang bất ngờ rơi vào thế bị động. Với chiều cao lý tưởng của mình, Hoàng Long phán đoán điểm rơi, chạy chỗ và ghi một bàn thắng bằng đầu, khai thông thế bế tắc. Gánh nặng tâm lý đã được cởi bỏ và chuyển sang cho đội chủ nhà.

Đội Kiên Giang lập tức dồn đội hình lên để tìm bàn gỡ. Nhưng chưa xâm nhập được vòng cấm đã vấp phải hai cục đá ở hàng Tiền vệ, đội trưởng Thành Chung và Xuân Mai thu hồi bóng rất nhanh, họ lập tức chuyển lên cánh trái cho Ngọc Cương, thực hiện một pha phản công nhanh. Và với sự tinh quái của mình, anh dễ dàng ghi được thêm bàn thắng thứ hai cho đội L.A.

Điều này đã động chạm đến lòng tự trọng của đội Kiên Giang, họ lần nữa lao lên tìm bàn gỡ. Khí thế vô cùng quyết tâm.

Thành Chung đã bắt đầu phải căng sức ra ứng phó, còn Xuân Mai, từ khi học được kỹ năng quan sát dòng chảy, khả năng phòng ngự của nó đã nâng lên một tầm cao mới. Dễ dàng bẻ gãy được pha lên bóng của tiền đạo đối phương.

Nó cầm bóng di chuyển sang cánh trái của Ngọc Cương, thu hút cầu thủ Kiên Giang sang phía của mình. Ngọc Cương và Hoàng Long xâm nhập khu vực 1/3 cuối sân, chờ đợi một đường chuyền của Xuân Mai, nhưng nó lại bất ngờ tạt bóng sang cánh phải.

Không chỉ đối phương mà cả đồng đội cũng bất ngờ khó hiểu với quyết định này. Khi định thần lại thì đã thấy Thanh Duy ở trong tư thế trống trải, có dư thời gian và khoảng trống để thực hiện một pha nã đại bác tầm xa. Ghi bàn thắng thứ ba cho L.A

Mười phút ghi liền ba bàn thắng, nhất là bàn thứ 3 của Thanh Duy đã hoàn toàn đánh sập ý chí của đội Kiên Giang. Nếu như họ lao lên t·ấn c·ông tìm bàn gỡ, rất có thể sẽ thủng lưới thêm một hoặc hai bàn nữa.

Ông Hùng ở phía ngoài sân gọi Thành Chung ra đường biên, nhắc nhở mọi người chơi chậm lại. Đội Kiên Giang trong lúc đang hoang mang thì được đối phương lại chủ động chơi chậm. Họ bèn t·ấn c·ông một cách chậm rãi và dè chừng.

Nửa cuối hiệp hai, bóng lăn nhiều ở phía đội L.A, dù rất cố gắng nhưng đội Kiên Giang không tìm được bàn gỡ nào.

Trận đấu kết thúc với tỉ số 0-3. Đội L.A có một chiến thắng dễ dàng. Kết quả này không bất ngờ. Đội L.A đang ở trên con đường tiến lên đá giải quốc gia, chất lượng của họ phải cao hơn đội Kiên Giang, thắng lợi là điều đã được dự đoán từ trước.

Sau trận đấu, ông Hùng có làm việc với cán bộ bên đội Kiên Giang, sau đó toàn đội L.A trở về tỉnh nhà trong buổi chiều hôm ấy. Và dĩ nhiên có tổ chức một buổi liên hoan nhẹ, mừng cho chiến thắng đầu tiên.

Cả đội sẽ được nghỉ một ngày, rồi quay lại luyện tập 1 ngày trước khi đi đá trận tiếp theo. Nếu không có gì thay đổi thì cứ bốn ngày sẽ đá một trận. Lịch trình và quy tắc thi đấu đều giống như hôm nay.

Các cầu thủ mới đầu còn tỏ ra hào hứng, nhưng khi đá tận 90 phút họ đã hiểu thi đấu chuyên nghiệp không phải chuyện đơn giản. Mấy trận Đá giao hữu này không giới hạn quyền thay người, nhưng khi vào giải thì sẽ có người phải đá 90 phút, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó thở rồi.

Chương 51: Loạt Trận Giao Hữu.