Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 58: Luyện Tập Nghiêm Túc.
Chương 58: Luyện Tập Nghiêm Túc.
Bùi Tuấn là đội trưởng được ông Hùng tín nhiệm, nhưng đối với trợ lý HLV Anh Vũ thì thực lực mới là quan trọng. Ông không quan tâm các thành viên trong đội là con ông cháu cha, hứ hễ vào sân mọi chuyện đều nghe theo sự chỉ đạo của ông.
Anh Vũ có một màn thị uy với cầu thủ bằng cách cho toàn đội chạy 10 vòng quanh sân vận động. Trong lúc cả đám mệt lử thở không ra hơi, ngồi duỗi cẳng thì ông lại dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình phân tích điểm mạnh và điểm yếu của từng cầu thủ.
Nghiêm khắc là vậy, các cầu thủ đối với phân tích đánh giá của Anh Vũ đều cảm thấy hợp lý, không có sai. Điển hình là điểm yếu của Gia Nghĩa và Anh Khoa, hai người này từ khi được khai sáng đã chơi bóng hiệu quả hơn hẳn. Nhất là sau sự ra đi của Thành Chung và Hoàng Long, Anh Khoa lại đang trở thành một trụ cột quan trọng của đội bóng. Có thể chơi dạt cánh hoặc đá tiền đạo trung tâm.
Công Minh là cầu thủ tiếp theo được thay đổi vai trò, chơi ở vị trí số 10 từ vị trí tiền đạo bị kéo xuống tiền vệ. Cậu ta có đủ sự tinh quái và kỹ thuật và thích chơi tự do, rất phù hợp làm kẻ gây rối trận hình đối phương. Khi cần thiết có thể tạo nên sự đột biến ở trên sân.
Ngọc Cương vẫn chắc suất tiền đạo cánh trái, còn vị trí tiền đạo trung tâm của Bùi Tuấn lại bị lung lay mỗi khi Anh Khoa được kéo vào, người bị dạt cánh phải lại là Bùi Tuấn. VỀ mặt kỹ thuật thì hai cựu thành viên trong Ngũ Hổ Tướng khó lòng phát triển vượt bậc trong tương lai. Chỉ mong họ có thể giữ được phong độ này trong thời gian thi đấu đã là quá ổn rồi.
Nhất Là Bùi Tuấn mang băng đội trưởng nên bị trợ lý HLV sấy nhiều ở trên sân tập vì, với vai trò này đòi hỏi Bùi Tuấn phải có một tầm vóc cao hơn, về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nếu như không nể nang ông Hùng thì Anh Vũ đã đem băng đội trưởng cho Anh Khoa rồi.
Hàng Tiền vệ cũng có sự thay đổi. Văn Tân và Thành Chung được thay thế bằng hai cầu thủ khác trên là Trọng và Hiếu, cựu thành viên trong đội thành phố, được ông Hùng giữ lại. Họ từng là dự bị cho đội hình chính nên không có gì lại khi bị Anh Vũ nhắc nhở rất nhiều. Cũng là người bị phạt nhiều nhất về thái độ cũng như kỹ thuật chơi bóng.
Hàng Hậu vệ Lưu, Quang, Vũ đã chơi với nhau khá lâu nên có sự gắn kết nhất định. Không cần họ tạo đột biến trên sân chỉ cần giữ được thể lực và sự tập trung khi thi đấu là được.
Ai ai cũng được trợ lý HLV nhắc nhở, góp ý. Chỉ riêng Xuân Mai lại chỉ nhận về một ánh nhìn thờ ơ. Anh Vũ xếp Xuân Mai chơi ở vị trí đáy hàng tiền vệ, vị trí cũ mà Thành Chung để lại. Điều này khiến cho ông Hùng cảm thấy lấn cấn nhất là sau biểu hiện ấn tượng ở loạt trận giao hữu, ông đã coi Xuân Mai là hạt nhân của đội.
“Chú đã suy nghĩ kỹ chưa? Sao lại xếp Xuân Mai chơi ở đó? chắc là chú chưa xem nó thi đấu nên không lường được hết khả năng của nó đâu. Xếp nó đá ở đáy hàng tiền vệ là một sự lãng phí.”
Trợ lý HLV chậm rãi giải thích.
“Nếu em đẩy nó đá ở hàng công vậy thì ai chơi ở hàng tiền vệ? Hàng công đang thừa người, còn hàng tiền vệ đội bóng đã mất đi hai trụ cột, giờ chỉ còn cậu ta phù hợp. Đội bóng bây giờ đâu giống với hồi anh mang đi đá giao hữu. Em đã phải điều chỉnh lối chơi của một vài cầu thủ để cân bằng lại đội hình. ”
Nghe Anh Vũ giải thích ông Hùng đã hiểu ra, Một đối bóng muốn đi đường dài cần phải đạt được sự cân bằng. Xuân Mai lên đá tấn công, điều đó tốt cho nó phô diễn kỹ năng cá nhân, nhưng không lấy gì đảm bảo trận nào cũng có thể ghi bàn. Cầu thủ trẻ, tinh thần lên cao thì đá hay, tinh thần kém liền xuống phong độ.
Hàng tiền vệ đang trong thiếu người, nhân tố thay thế thì kém hơn người cũ, khu vực này thực sự là một điểm yếu chí mạng. Bị bóp nghẹt tuyến giữa, đội bóng sẽ bị mất liên kết khó thi triển được lối chơi cho ra hồn. Thất bại là chuyện sớm muộn.
“Chính vì biết cậu ta chơi bóng giỏi, nên mới để cậu ta chơi ở đó. Có thể coi là công thủ lưỡng toàn. Dầu mùa giải ta cứ để cậu ta chơi ở đó, giảm bớt sự hưng phấn. Sau này có đủ nhân sự khỏa lấp hàng tiền vệ, rồi đẩy cậu ta lên cũng chưa muộn.”
Ông Hùng thở dài.
“Tôi cũng đã bàn với ban lãnh đạo để họ chi tiền mua thêm người. Nhưng họ không đầu tư vào lúc này, cũng bởi đội bóng ta chưa có thành tích gì lớn. Vậy nên trước mắt chỉ có từng ấy con người mà thôi. Việc huấn luyện anh giao hết cho chú, khi nào nghỉ hưu mới có thể toàn tâm toàn ý với đội bóng được.”
“Anh Hùng yên tâm. Việc huấn luyện thể chất nói chung là chuyên môn của em rồi.. Em sẽ cố gắng cải thiện cho cầu thủ về mặt thể lực thi đấu, chắc chắn sẽ không để thua kém bất kỳ đối thủ nào trong giải “
Nói sao thì làm vậy, các bài tập của vị trọ lý HLV này thiên về thể lực, hết chạy cự ly 100 mét lại chuyển sang chạy bền, mỗi người 7-8 vòng sân vận động. Ai bị phạt còn phải chạy thêm. Khổ sở nhất phải kể đến bài tập bật có từ đầu sân bên này sang sân bên kia, khiến cho ai nấy bị ám ảnh cả tuần lễ.
Sau khi những màn chửi rủa, than vãn qua đi. Cơ thể các cầu thủ đã thích ứng được với cường độ các bài tập. Thể lực của họ tăng lên đáng kể so với những ngày đầu. Để thay đổi không khí, thi thoảng Anh Vũ còn cho đội bóng chi chuyển tới trường ĐH Nông Nghiệp, đá bóng giao lưu với đội bóng của trường, đồng thời tạo điều kiện cho mấy cầu thủ gặp gỡ các nữ sinh. Chứ tập hoài ở sân vận động, chỉ toàn đực rựa với nhau mọi người dễ chán nản.
Cứ thấy mấy bạn nữ sinh viên trong trường tập thể d·ụ·c là mọi người lại lên tinh thần luyện tập tích cực hẳn lên. Đồng thời việc này cũng làm tăng sự gắn kết giữa Anh Vũ và đội bóng. Khoảng cách giữa hai bên xích lại gần nhau, và mọi người không còn ác cảm với ông và những bài tập nặng nề trên sân nữa.
Vấn đề thể lực đã tạm ổn, các cầu thủ miễn cưỡng chơi đủ 90 phút, Anh Vũ bắt đầu mang chiến thuật bóng đá ra giảng dạy và cho đội bóng áp dụng thử vào các buổi tập. Trước đây ông Hùng chỉ toàn cho chơi tấn công tổng lực với sơ đồ 4-3-3. Nay toàn đội thử nghiệm một số đội hình chơi phòng ngự phản công với 4-1-2-1-2 hoặc tiêu cực hơn là 4-5-1. Đề phòng cho những khi đụng độ với đối thủ ở cửa trên.
Đội bóng không chỉ muốn dừng ở giải hạng 3 mà còn muốn thăng lên những hạng đấu cao hơn nữa, vậy nên sự cẩn trọng và chắc chắn sẽ được ưu tiên hàng đầu. Sắp tới, Khi đối đầu với đội mới tham gia giải đấu, các đội bóng kia sẽ muốn đè đầu cưỡi cổ đội L.A. Vậy nên những chiến thuật này là hoàn toàn cần thiết.
Sơ đồ thi đấu thay đổi, một số vị trí trên sân cũng sẽ thay đổi theo. Đa số là ở trên hàng công và hàng tiền vệ. Việc thay đổi vị trí của cầu thủ sẽ giúp toàn đội ứng biến dễ hơn theo từng đối thủ.
....
Một tháng luyện tập nhanh chóng qua đi, các thành viên trong đội nhận được một thẻ ngân hàng từ phía ban lãnh đạo. Sau này tiền lương hàng tháng sẽ được tự động chuyển vào tài khoản. Ai có ý kiến thắc mắc cứ việc tới văn phòng gặp trực tiếp nhân sự ở đó để trao đổi.
Nhân tiện giới thiệu qua một chút, đội bóng khi tham gia thi đấu được đặt tên là đội Truyền Thông L.A, có trụ sở tại một căn hộ 2 tầng. Chỉ có một nhân viên ngồi chực tên là Thủy, các lãnh đạo đều không có mặt, mọi chức vụ được giới thiệu trước đó chỉ dưng lên cho có mà thôi. Đến là cả nhân viên ở nhà ăn cũng vậy, đội bóng chỉ tập vào buổi chiều, tập xong ai về nhà nấy, thế nên không có khẩu phần ăn.
Có nhiều người bất mãn nhưng khó gặp mặt lãnh đạo, hẹn lần này đến lần khác chẳng thấy ai giải quyết. Lâu dần cũng lười đưa ra ý kiến phản hồi, lương thưởng cứ phát đều và đúng hạn là được.
Số tiền không nhiều, nhưng đối với Xuân Mai lại có ý nghĩa rất lớn. Đây là khoản tiền lương đầu tiên mà đội bóng chi trả, tiền lương của một cầu thủ chuyên nghiệp. Nó trích một phần ra mua quà về cho gia đình ở Long Thành, mỗi người một triệu đồng, và dĩ nhiên nó cũng cho chị Trâm 1 số tiền còn lại, vì thời gian qua gia đình chị đã giúp đỡ rất nhiều.
Chị Trâm đưa nó về Long Thành rồi nhân tiện mời cả nhà Xuân Mai lên Thành Phố chơi vài bữa cho biết nhà cửa. Lần thứ ba Bảo Trâm xuống Long Thành, mọi người làm quen đã đủ lâu, xét thấy cũng nên lên đó chào hỏi gia đình người ta một câu nên Má của Xuân Mai đồng ý.
Ba và Út Thảo còn chẳng sướng quá ấy chứ, hai người hận không được lên thành phố chơi từ đời nào rồi mà má của Xuân Mai không cho. Bây giờ có thể đường đường chính chính, hai người ôm nhau nhảy cẫng lên. Không khí háo hức như chuẩn bị đi chợ sắm tết.