Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 79: Vùng Vẫy Trong Tuyệt Vọng, Tiếng Gầm Của Mãnh Thú.
Hơn bất kỳ ai, đội LA đang rất cần quãng nghỉ giữa hai hiệp để lấy lại sức, ổn định tinh thần cũng như chờ đợi phương án chiến thuật đến từ HLV. Mỗi trận đấu trước đây, Ông Hùng và Anh Vũ kẻ tung người hứng, người chỉ chỉ trích, phê bình cầu thủ. Người lại đứng sau lưng động viên khích lệ tinh thần chiến đấu.
Hai con người với phong cách ứng xử trái ngược, ngay lúc này không giấu được cảm xúc của chính mình, họ cũng đang rất buồn và tuyệt vọng với trận đấu quyết định của mùa giải.
Ông Hùng đã cạn lời, đành bỏ vào trong phòng y tế đi thăm tình trạng vết thương của Bùi Tuấn. Người trợ lý ở lại với các cầu thủ, trong tình huống này nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
Thầy và trò nhìn nhau, đối diện với ánh mắt chờ đợi của các cầu thủ. Anh Vũ cắn răng thở dài.
“Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, lát nữa vẫn còn một hiệp nữa.”
Có người thấy lạ bèn hỏi.
“Thưa thầy… chúng ta không phân tích chiến thuật như mọi khi ạ?”
“Đúng đó thầy, hiệp hai phải đá như thế nào?”
Anh Vũ bước qua bên trái, rồi lại đi qua bên phải, định mang tấm bảng ra để phân tích, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Ông kêu các cầu thủ ngồi xuống nghỉ, hai bàn tay xoa xoa đầu gối, đắn đo hồi lâu mới dám nói ra suy nghĩ của mình.
“Chiến thuật… tôi nghĩ không cần thiết nữa… đội bóng rơi vào tình huống này, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi đã không chuẩn bị đủ tốt. Tôi không có cách nào giúp cho đội bóng lật ngược tình thế cả.”
Các cầu thủ mặt mùi đờ đẫn, họ không tin vào tai những lời mà trợ lý Anh Vũ vừa nói.
“Thầy đang nói gì vậy? Chúng em chưa tốt chỗ nào, xin thầy hãy nói đi ạ, trong hiệp hai, chúng em sẽ sửa đổi.”
“Dạ đúng đó thầy, lên hạng hai có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống cầu thủ. Chúng em sẽ làm hết sức, không bỏ cuộc giữa chừng đâu.”
“Xin thầy hãy đưa ra phương án chiến thuật đi ạ.”
Trước vô số câu hỏi dồn dập, Anh Vũ chua chát đáp lại rằng.
“Tôi không thể, tôi không có cách nào hết. tôi không thể nói các cậu hãy chiến thắng trong các pha tranh chấp, Hàng phòng ngự của chúng ta không chiến rất tệ, chúng ta không được chuẩn bị để làm điều này. Tôi không ngờ được lại có một đội chơi bóng dài hay như vậy. Tôi đã quá chủ quan không cho cung cấp những bài giảng về cách chống bóng bổng, chống tình huống cố định. ”
“Tôi biết mọi người đã rất cố gắng để đến được đây, mọi người đang khao khát được lên đá ở giải hạng hai, lương thưởng, chế độ đãi ngộ cầu thủ tốt hơn…Tôi biết rõ điều đó, và tôi cũng mong chúng ta có thể cùng nhau lên đá ở giải hạng nhì… Nhưng tôi… tôi đã mắc sai lầm không thể cứu vãn… tôi không biết phải làm thế nào để giúp mọi người tránh khỏi thất bại ngày hôm nay.”
“Tôi xin lỗi!”
Một câu nói dứt khoát của thầy thốt ra khiến bao người suy sụp, nội bộ đội đội L.A im ắng một cách bất thường giữa sân vận động Hòa Xuân. Đội bóng đang thua đậm, HLV không có phương án nào để triển khai trong hiệp hai. Đội trưởng Bùi Tuấn bị thương nặng, không thể thi đấu tiếp.
“Đội truyền Thông L.A đã thua chỉ sau một hiệp đấu”
Viễn cảnh tươi đẹp về chuyến nghỉ dưỡng, gấp đôi chế độ đãi ngộ, một cuộc sống tốt đẹp hơn, đã vỡ tan. Có người không chấp nhận được sự thật vẫn liên tục vây lấy anh Vũ, mong thầy sớm nghĩ ra đối sách gì đó.
“Thầy Vũ… thầy cứ nói đại một chiến thuật, biết đâu lại thành công thì sao?”
“Chúng ta dồn toàn độ đội hình sang, quyết ăn thua với đội Thanh Hóa một phen thì thế nào.”
Anh Vũ lắc đầu.
“Không ổn đâu, làm vậy mọi người sẽ trúng đòn phản công. Bọn họ chơi bóng dài rất tốt, chúng ta sẽ thủng lưới thêm, họ chơi bóng kinh nghiệm và có đủ thể lực để trừng phạt sai lầm của chúng ta. Dù không muốn nói ra điều này, nhưng sự thật là chúng ta đã thua. Hiệp thứ 2, sẽ chỉ mang ý nghĩa thủ tục mà thôi.”
Các cầu thủ, dần chấp nhận sự thật phũ phàng.
“Thủ tục thì thủ tục, nhưng vẫn phải có bài vở gì chứ. Chúng ta sẽ thi đấu giống hiệp một phải không thầy.”
Anh Vũ cười buồn đáp lại.
“Chúng ta lần đầu lên đá giải quốc gia, đi được đến đây cũng đã là một bước tiến lớn với bóng đá của tỉnh. Tuy cái kết chưa trọn vẹn, nhưng cũng coi như là một kỷ niệm đẹp. Tôi muốn mọi người đều được trải nghiệm sân đấu này. Những cầu thủ dự bị, hãy vào sân đi. Bùi Tuấn không thi đấu tiếp nên tấm băng đội trưởng…”
“Xuân Mai… em làm đội trưởng… em có thể chơi ở đâu cũng được.”
“Mọi người cũng vậy. hãy vào sân và thể hiện tốt nhất những gì mình có.”
Sắc mặt người nào cũng nặng nề như đưa đám, Xuân Mai đi theo Anh Vũ vào kho đồ lấy tấm băng đội trưởng, sau đó Anh Vũ ghé qua phòng y tế xem tình hình của Bùi Tuấn. Chân của Bùi Tuấn đã được sát trùng và tiến hành băng bó.
Mặt mũi ướt át, chẳng biết do đau đớn thể xác, hay đau đớn tinh thần khi đội bóng lại thua sớm như vậy. Ông Hùng và ông Vũ ở cạnh nói mấy lời động viên.
“Không sao đâu Tuấn, em đã làm rất tốt rồi.”
“Em xin lỗi hai thầy… vì không thể thi đấu được nữa, em không thể giúp đội bóng thăng hạng…”
Bùi Tuấn rung rung nước mắt, ông Hùng bước đến vỗ vai an ủi nhẹ nhàng.
“Không sao, vết thương ngoài da, không nặng, đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.”
Xuân Mai cầm tấm băng đội trưởng, khi đi ngang qua phòng y tế, trong lòng bỗng nổi lên một nỗi thương cảm. Có lẽ đó là tình đồng đội, tình anh em trong đội bóng. Đội trưởng đã vì trận đấu mà dính phải chấn thương, có thể kỹ thuật không phải xuất trúng, nhưng tinh thần rất đáng để học hỏi.
Lên chơi ở giải hạng hai có ý nghĩa lớn với đội L.A, đối với Xuân Mai đó còn là một bước tiến lớn trên con đường tới giải hạng nhất. Nó không muốn phải chờ thêm một năm, nhưng làm thế nào để lật ngược tình thế đây?
Xuân Mai kém về bóng dài, mải nhìn trái bóng trên cao mà không để ý di chuyển của các cầu thủ. Khả năng tranh chấp trên không của nó cũng chưa tốt. Thế nên màn trình diễn của nó trong hiệp một gói gọn trong hai chữ
“Thảm Hại!”
Nếu nó vẫn chơi ở tiền vệ trung tâm, chắc chắn không đóng góp gì được cho trận đấu. Trong hiệp hai, nó sẽ lên tham gia tấn công. Đối phương có thể sẽ tổ chức phản công và ghi bàn. Tình thế hiện tại không còn phương án nào tốt hơn, phải cố gắng ghi thật nhiều bàn thắng nhất có thể.
Bước một mình tới chỗ đồng đội, Xuân Mai ngẩng đầu nhìn trời xanh, cúi đầu nhìn mặt cỏ trên sân rồi lại phóng mắt lên khán đài.
Nó hít thở thật sâu, trước khi quyết định chơi một mẻ lớn. Đồng đội chỉ thấy nó trở lại một mình thì bèn hỏi.
“Xuân Mai… thầy Vũ, Thầy Hùng đâu? Hiệp hai sắp bắt đầu rồi đấy.”
Xuân Mai ngoài đầu nhìn mãi không thấy HLV và trợ lý, nó thật thà đáp.
“Họ đang ở phòng y tế với anh Tuấn. chắc là vết thương khá nặng.”
“Thầy không bảo gì về chiến thuật à?”
“Dạ không? không thấy thầy nói gì, để em chạy vào hỏi xem.”
“Thôi khỏi đi, nếu có thì thầy đã nói từ lúc nãy rồi. Giờ đội bóng chúng ta, mạnh ai nấy đá. À quên… chú em là đội trưởng có đề xuất gì không?”
Xuân Mai nhìn đồng đội, mọi người cũng đang nhìn nó với ánh mắt kỳ vọng. Chẳng biết từ khi nào, đội trưởng dự bị của L.A đã chiếm được niềm tin của mọi người. Xuân Mai nuốt xuống một ngụm rồi nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Các anh… mọi người… có muốn cùng em đánh liều một phen không?”
Nhìn Xuân Mai làm ra vẻ thần thần bí bí, mọi người bắt đầu tò mò mà xúm lại vây quanh nó thành một vòng tròn. Xuân Mai thật thà nói ra ý tưởng táo bạo của mình. Nghe xong thì há hốc mồm.
“Có thật không? làm vậy khác nào tự sát.”
“Nhưng mà làm gì còn cách nào nữa đâu, thua thì cũng thua rồi chỉ đành liều một phen thôi. Cứ làm theo ý Xuân Mai đi.”
“Nghe được đó, ít ra cũng phải ăn thua đủ một trận ra trò chứ. Thua trận cũng phải ngẩng cao đầu ra về.”
Mọi người đều đồng ý với Xuân Mai, phải có chút hi vọng, dù chỉ là mong manh, mới có thể vào sân thi đấu. Dù biết khả năng toang rất cao nhưng còn hơn là ngồi im chờ đợi số mệnh đã an bài. Thủ môn hiệp thứ hai được thay bằng Gia Nghĩa, hai tiền vệ được vào sân thay cho hai hậu vệ.
Sau khi hiệp 1 kết thúc với tỉ số 4-1, nghiêng về đại diện phía Bắc, nhiều khán giả đã ra về, trong đó có hai tuyển trạch viên. Họ muốn săn vài cầu thủ chất lượng nhưng sau hiệp 1 liền bỏ đi, không còn mặn mà nữa với bất kỳ nhân tố nào trên sân nữa.
Đội hình trong hiệp hai mà L.A sử dụng là 2-5-3, họ chỉ thi đấu với hai trung vệ, những người còn lại đều sẽ tràn sang phần sân của đội Xi Măng Thanh Hóa. Phần sân của L.A rất trống trải, nếu bị XM Thanh Hóa phản công, khả năng thủng lưới rất cao.
Người trong cuộc hay người ngoài cuộc đều nhìn ra vấn đề, L.A dám bày ra thế trận liều lĩnh này, coi như đã bị ép vào bước đường cùng.
“Nhất Bảng B mà chơi thứ bóng đá ngây thơ vậy sao, đúng là không thể hiểu nổi.”
“Lát nữa phản công, ghi thêm hai bàn cho bọn nó tỉnh mộng đi.”
Xuân Mai ngoái đầu nhìn lại phần sân quá hớ hênh của đội mình, ánh mắt nhìn thủ môn Gia Nghĩa với vẻ lo lắng. Thủ Môn cũng hoang mang lắm nhưng để mọi người yên tâm, cậu ta ngón tay lên ủng hộ từ phía xa. Ngụ ý rằng
“Yên tâm dưới này có tôi lo rồi, cậu cứ làm việc của mình đi.”
S·ú·n·g đã giương nòng, Xuân Mai chủ động giữ bóng trong chân, di chuyển, dùng khả năng quan sát dòng chảy của mình để tìm kẽ hở trong trận hình của đối thủ. Bọn họ để hai tiền đạo dâng cao chờ phản công, phía sân nhà vừa vặn có 8 người. Lấy 8 đấu với 8, khe hở nhất định là phải có.
Đội L.A luân chuyển bóng theo chiều ngang, Xuân Mai ở trung tâm, đồng đội bị áp sát thì sẽ truyền qua cho nó, phần còn lại thì phải dựa vào kỹ năng cá nhân thượng thừa của Xuân Mai.
Trên Hàng công có chút thay đổi, Công Minh có sự tinh quái khôn khéo nên sẽ đá ở trung tâm hàng công, ở gần với Xuân Mai để tiến Hành gây náo loạn trận hình của XM Thanh Hóa. Anh Khoa đá dạt biên, vị trí sở trường khi còn đá ở giải cấp tỉnh. Tốc độ leo biên sẽ có chỗ dùng tới. Ngoài ra thể lực và sự hung hãn của anh sẽ tạo áp lực tâm lý khiến đối phương đưa bóng sang cánh đối diện nơi mà Ngọc Cương thi đấu có phần ôn hòa hơn.
Xuân Mai đã lường trước việc này nên, cậu ta thường xuyên hoạt động lệch sang trái để tiến hành thu hồi bóng.
Chuyền tới chuyển lui, đối phương không có lộ ra nhiều sơ hở, buộc lòng Xuân Mai phải dẫn bóng lên xâm nhập vòng cấm. Hai ba cầu thủ XM Thanh Hóa lập tức lao ra ngăn chặn. Là một người chơi công thủ khá toàn diện, Xuân Mai biết làm thế nào để qua được sự truy cản của đối phương. Sự linh hoạt của cái cổ chân lái trái bóng theo một hướng hoàn toàn bất ngờ, thành công thoát khỏi sự đeo bám,sau đó dùng tốc độ để tiến lên phía trước.
Một pha tả xung hữu đột vào vòng cấm địa thu hút được khá nhiều sự quan tâm của đối thủ. Ba bốn hậu vệ xúm vào tranh đoạt, Xuân Mai đánh gót cho Ngọc Cương ở biên, để cậu ta thực hiện một quả treo bóng vào trong cho Công Minh. Cậu ta chọn vị trí tốt chỉ tiếc là thể hình thua thiệt để hậu vệ đối phương phá bóng ra ngoài vòng cấm.
Xuân Mai lập tức rút ngược trở ra, Cùng đồng đội tiến hành tranh đoạt trái bóng. Công Minh cũng lùi theo Xuân Mai tạo thành một vòng tròn chia cắt cầu thủ XM Thanh Hóa với đồng đội. Đối thủ không giỏi chơi bóng ngắn, Xuân Mai không chút chậm trễ, nhịp đầu tiên áp sát để đánh lạc hướng, nhip thứ hai, Công Minh lao vào đoạt bóng trong chân đối thủ. Cậu ta dẫn bóng lùi ra xa để thoát khỏi tầm truy cản của đội bạn.
Bóng được đưa về cho Xuân Mai, toàn đội lại tổ chức một lần vây công mới.
Đội XM Thanh Hóa, phòng ngự đều ở các khu vực, rất khó để khai thác khoảng trống, vậy nên phải tìm cách thu hút ít ít nhất hai cầu thủ đối phương di chuyển thì L.A mới có chỗ để khoan vào. Người có thể gây sự chú ý là Xuân Mai hoặc Công Minh.
Lần này Công Minh đóng vai chim mồi, rê bóng dụ địch. Xuân Mai đóng vai trò làm người kết thúc. Đội XM Thanh Hóa vẫn rất tự tin trong khâu phòng ngự, ho cho rằng L.A không thể làm nên trò trống gì.
Công Minh vượt qua được hai người thì phải ói bóng ra, đội Thanh Hóa giành được quả bóng liền chuyền về cho thủ môn. Ngay lập tức họ phất bóng sang phần sân đối phương cho hai tiền đạo.
Tình huống trên sân lúc này đã chuyển sang là 2 đấu 2. Hai hậu vệ đấu với hai tiền đạo, họ không thắng trong pha tranh chấp, mà tiến hành khép góc dứt điểm, bằng mọi giá phải ngăn tiền đạo áp sát khung thành, ép họ dứt điểm từ xa.
Tiền đạo XM Thanh Hóa dứt điểm bằng đầu rất hay, đệm bóng cũng rất chuẩn, nhưng pha bóng này cự ly dứt điểm tương đối xa cầu môn, thủ môn gia Nghĩa đã chụp được quả bóng. Giúp L.A thoát thua bàn thứ năm.
XM Thanh Hóa chơi phòng ngự phản công, điều này đã được dự đoán trước và L.A sẵn sàng đánh đổi để đối lấy những cơ hội phản công. Xuân Mai lùi về nhận bóng từ tuyến dưới rồi tiếp tục kết hợp với đồng đội duy trì quá trình vây hãm. Cậu ta đã thử phối hợp với Anh Khoa cánh phải, rồi Ngọc Cương cánh trái, tất cả đều không hiệu quả.
Hàng phòng ngự của XM rất chắc chắn, còn Đội L.A lại đang cần một bàn thắng để củng cố niềm tin.
Sau ba bốn lần thất bại, Xuân Mai không phối hợp nữa mà quyết định xử lý cá nhân. Bởi đối phương cho rằng đội trưởng Xuân Mai sẽ tìm cách đi bóng vào vòng cấm địa, nên khá bất ngờ trước cú sút ngoài vòng cấm của cậu ta. Tận dụng khoảng không gian, thời gian ít ỏi để tung ra một cú dứt điểm.
May mắn thay, bóng đi vào góc cao, bàn thắng đến với đội L.A. Gánh nặng tâm lý của Xuân Mai được giải tỏa phần nào, cậu thở phào một hơi. Đồng đội bước tới chúc mừng một cách nhẹ nhàng, bởi khoảng cách hiện tại vẫn còn khá lớn.
Nhận thấy Xuân Mai là một mối nguy hiểm, XM Thanh Hóa bắt đầu cử thêm một người chăm sóc, mà không hề biết rằng chỉ cử một người là không đủ để ngăn chặn cậu ta. Phía sau Xuân Mai còn có 4 đồng đội làm điểm thoát bóng tạm thời, vậy nên quyền làm chủ trái bóng vẫn thuộc về đội L.A.
Thanh Hóa cử người theo Xuân Mai, hàng công sẽ bớt một gánh nặng. Kẻ hở lộ ra, Xuân Mai tỉa bóng vào trong tới vị trí của anh Khoa, cậu ta dũng mãnh lao vào khu cấm địa. Trước sự truy cản gắt gao của hậu vệ, buộc lòng phải ói bóng ra. Đột nhiên Công Minh từ đâu chui ra dứt điểm vào góc gần, ghi thêm bàn thắng tiếp theo rút ngắn tỉ số xuống còn 4-3.
Đội L.A như từ cõi c·h·ế·t trở về. Công Minh không nhịn được mà lao ra biên ăn mừng. Các đồng đội lập tức túm cổ kéo cậu ta về vị trí, sẵn sàng chiến đấu tiếp.
Từ sự tuyệt vọng, L.A bất ngờ lấy lại được tinh thần sau hai bàn thắng liên tiếp.
Đội MC bình luận cũng tỉnh ngủ vì ngỡ rằng, trận đấu đã an bài. Diễn biến trên sân bất ngờ xảy ra đột biến. làm cho không khí trên khán đài sục sôi.
Tiếng ồn ào náo nhiệt truyền vào trong khu ý tế. ông Hùng và Anh Vũ hớt hải đi ra, họ đã nghe thấy tiếng huyên náo hai lần, lần hai mạnh mẽ hơn lần trước. Chắc chắn trên sân đã phát sinh chuyện gì đó.
Lúc chạy ra đến sân thì thấy bảng tỉ số đã là 4-3. Hai người mắt chữ O. mồm chữ A, ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Di chuyển đến khu vực nhìn thấy các cầu thủ ngồi ở ghế dự bị đang đứng lên, hò hét cổ vũ rất nhiệt.
Ông Hùng tháo kính dụi dụi mấy lại rồi lại đeo lên.
“Có phải tôi đang mơ không?”
Một cầu thủ chạy tới mừng rỡ đáp.
“Không phải mơ đâu thầy ạ, chúng ta vừa ghi được hai bàn thắng, chỉ còn một bàn nữa thôi là gỡ hòa rồi ạ.”
Trợ lý anh Vũ thất thần, nhìn một bên sân đông nghịt, một bên sân thì vắng tanh chỉ có một hai người. Các cầu thủ còn lại đang dồn sang phần sân của XM Thanh Hóa.
“Chuyện này là sao?”
“Dạ, mọi người đã quyết định chơi lớn một phen, tấn công tổng lực để kiếm bàn thắng đấy ạ.”
“Điên rồ, cái sơ đồ này mà bị phản công thì thủng lưới là cái chắc.”
Không rõ Anh Vũ hôm nay ra sân bước chân nào ra khỏi cửa mà liên tiếp gặp vận xui, đội bóng bị thua, học trò bị thương. Vừa ra xem thi đấu thì phải chứng kiến một đợt phản công của XM Thanh Hóa. Ông vừa mở miệng nói sẽ bị thủng lưới thì y như rằng đối phương ghi bàn thắng thư 5, gia tăng cách biệt lên hai bàn.
Toàn đội lại ôm đầu tiếc nuối.
Tuy thủng lưới nhưng tinh thần các cầu thủ không hề suy sụp, ngược lại còn cổ vũ đồng đội trong sân cuồng nhiệt hơn nữa. Bên phía MC cũng hô hào đội cổ vũ ở khán đài làm tăng không khí nóng bỏng cho trận đấu.
Sau một thế trận tẻ nhạt với bài phất bóng dài đơn điệu thì diễn biến hiệp hai có nhiều điều để nói hơn.
Mọi người đều cổ vũ cho L.A vậy thì tại sao HLV và trợ lý, những người đồng hành cùng đội lại né tránh trong phòng y tế chứ. Anh Vũ cảm thấy hổ thẹn với lòng vì đã vô tình làm mất ý chí chiến đấu, có lẽ do có tuổi, kinh qua bao nhiêu chuyện đời khiến ông quên mất rằng, tuổi trẻ luôn tạo nên những điều phi thường.
Anh Vũ xắn tay áo, siết chặt bàn tay, cùng đám học trò… cổ vũ cho đội nhà. Lát sau, Bùi Tuấn nhờ nhân viên y tế đưa mình ra xem, tay cầm cái nạng, nhưng thấy đồng đội vẫn thi đấu lăn xả, vết thương ở chân đã bớt đau rất nhiều.
“Lên… lên đi.”
Bây giờ dù XM Thanh Hóa có phản công ghi bàn cũng không quan trọng, Xuân Mai và đồng đội đã quyết chí chơi tấn công đến khi nào hết trận thì thôi.
Xuân Mai châm ngòi, Công Minh và Anh Khoa liên tiếp công kích, thất bại thì đã có đồng đội ở tuyến sau tiếp ứng, liên tục bơm bóng cho hai người. Và cả hai đã không phụ sự kỳ vọng, công Minh ghi thêm một bàn, Anh Khoa ghi thêm một bàn, Mỗi người có một cú đúp trong trận đấu này trước Khi bị XM Thanh Hóa khóa chặt hoàn toàn.
L. A vẫn còn một ngòi nổ, im hơi lặng tiếng từ đầu trận. Ngọc Cương đang chịu ít áp lực nhất, tuy rất ngại va chạm và dị ứng với những pha vào bóng quyết liệt. Nhưng chứng kiến đồng đội đang thi đấu lăn xả trên sân, anh cũng đánh cược một lần, tự mình xông vào vòng cấm và bị đốn ngã.
Vết thương cũ từ vụ tai nạn xe đã ám ảnh Ngọc Cương cho tới bây giờ, anh bị đốn ngã trong vòng cấm và phần bị tổn thương lại bị đánh thức một lần nữa. Anh không thể thi đấu tiếp nhưng đã mang về một quả phạt đền cho L.A. Nếu tận dụng tốt. Có thể sẽ đưa đội L.A lên dẫn trước 6-5.
Ngọc Cương được thay ra, các cầu thủ khác đều đã bị bào mòn thể lực, khó lòng duy trì thế trận vây hãm.
Xuân Mai đứng ra thực hiện cú phạt đền định mệnh của trận đấu. Thể Trạng của nó vẫn còn duy trì được cho tới hết trận. Thủ môn đội XM Thanh Hóa thủng lưới liên tục đã bị tâm lý đè nặng. Xuân Mai dễ dàng đưa bóng vào lưới. Đưa L.A thoát khỏi cảnh rượt đuổi tỉ số.
Gánh nặng của toàn đội đã hoàn toàn được trút bỏ. Họ chưa dám ăn mừng vì thể lực đã bị hao mòn, còn thời gian thi đấu còn tến tận 10 phút.
Sau pha bóng này, đội XM Thanh Hóa là người phải tìm cách gỡ hòa. Họ vùng lên một cách mạnh mẽ. Đôi chân các cầu thủ L.A không còn đủ khỏe để theo đuổi và tranh chấp nữa. Xuân Mai kêu gọi mọi người trở về sân nhà, phòng thủ để bào toàn tỉ số.
XM Thanh Hóa liên tục dội bom vào vòng cấm đội L.A, họ có khả năng không chiến tốt, nhưng để vượt qua được hàng phòng ngự số đông không phải chuyện đơn giản ở cuối trận. Những cú chuyền bóng không chính xác, cầu thủ bật nhảy chưa đủ tầm. khiến cho việc ghi bàn khó khăn hơn rất nhiều so với khoảng thời gian đầu trận đấu.
Nỗ lực của họ được đền đáp bằng một bàn thắng.
Tỉ số lại trở về trạng thái cân bằng.
Cả hai đội đều đã mệt mỏi, có người đứng không vững, phải gục xuống hít thở vài hơi. Vì để lên đá ở giải hạng hai, vì miếng cơm manh áo. Họ lại kiên cường đứng lên, ráng trụ thêm vài phút cuối cùng. Chỉ cần Hòa, hai đội sẽ nghỉ ngơi thi đấu hiệp phụ. Cả hai bên đều không hẹn mà cùng có ý kiến này, ngoại trừ một người.
Xuân Mai không muốn kéo dài màn tra tấn thể lực này thêm nữa. Nó cũng đã rất mệt mỏi sau một hiệp đấu hoạt động hết công suất. Nó không muốn công lao của toàn đội trong hiệp hai bị uổng phí. Trong khi đồng đội còn đang lê từng bước chân nặng nhọc. Xuân Mai đã bắt đầu chạy, trước mặt là quả bóng, Đồng đội ở phía sau, một mình nó lao sang phần sân bên kia.
Đội XM Thanh Hóa đã đuối sức, nhưng vẫn phải cố gắng chạy theo ngăn cản, phá bóng, kéo người phạm lỗi cũng được. Miễn sao ngăn chặn được số 8 của đội L.A.
Xuân Mai thở dốc, nghe tiếng con tim mình đập mạnh, phát ra những tiếng thình thịch. Trong số các cầu thủ hạng ba quốc gia, có lẽ không ai luyện tập thể lực nhiều như Xuân Mai. Tốc độ không nhanh, nhưng cậu ta vẫn lướt về phía trước, đánh bại từng đối thủ thắng tiến đến khung thành.
Phía bên ngoài truyền tới tiếng reo hò cổ vũ, tiếp thêm chút sức mạnh cho những nỗ lực không biết mệt mỏi của Xuân Mai.
Càng tiến sát cầu môn, không gian xung quanh như đang chậm dần theo từng bước chân. Một giọt mồ hôi chậm rãi rơi xuống, phản chiếu ánh nhìn kiên định trong đôi mắt của Xuân Mai. Nó Vung chân vuốt quả bóng về phía góc xa, Thủ môn đội XM Thanh Hóa đổ người vươn mấy ngón tay hết cỡ, nhưng thật không may, trái bóng vẫn vượt qua được rào cản cuối cùng.
Lưới rung lên. Đội L.A ghi bàn thắng quyết định vào những phút cuối của hiệp hai. Thời gian vẫn còn nhưng đội XM Thanh Hóa biết rằng bản thân không còn đủ thể lực để tìm kiếm chiến thắng nữa. Họ gục xuống sân thở hổn hển, đưa ánh mắt bất lực nhìn con quái vật trước mắt họ.
Xuân Mai khuỵu hai chân xuống mặt sân, ngẩng đầu nhìn trời xanh, dang cánh tay đón nhận chiến thắng cuối cùng.
“Ba má… Chị Trâm…Mọi người… con đã làm được rồi.”
Xuân Mai siết chặt nắm đấm, lần nữa đứng lên, xoay người hướng về phía sân nhà, khẩu hình miệng mở to, còn nói cái gì thì không được rõ lắm. Ngũ Quan của các cầu thủ đã không còn giữ được sự minh mẫn.
Đồng đội như được tiếp thêm sức mạnh, vùng dậy chạy sang phần sân của XM Thanh Hóa. Họ ôm lấy Xuân Mai người anh hùng đã đưa đội bóng trở về từ cõi c·h·ế·t.
Trọng tài thổi hồi còi kết thúc trận đấu. Khép lại một trận đấu điên rồ nhất mà ông từng chứng kiến ở giải hạng ba. Câu thủ của L.A, HLV tràn vào sân chung vui cùng với đồng đội, cảnh tượng không khác nào vừa vô địch giải đấu nào đó lớn lắm.
Dù đây chỉ là trận tranh hạng 3-4, giành vé thăng hạng. Nhưng hãy nhìn cách hai đội quyết tâm thi đấu tới sức cùng lực kiệt mới biết nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Một trận đấu điên rồ, phi thường, không thể tin nổi. Rất nhiều mỹ từ được 2 MC sử dụng để miêu tả chiến thắng của L.A.
Mới cách đây có nửa tiếng thôi, họ còn nói L.A chưa đủ trình độ để lên đá hạng hai, non kinh nghiệm, thiếu phương án chiến thuật các thứ. Nay lại bất ngờ lật ngược tình thế, chẳng khác nào vả vào mặt của M.C.
Cũng khó trách, ai mà ngờ được, L.A bị dẫn trước 4-1 trong hiệp đầu và thi đấu rất bạc nhược, bất lực trong việc tìm phương án đối chọi XM Thanh Hóa. Vào Hiệp hai họ lội ngược dòng với tỉ số 7-6. Chiến thuật của L.A khá là dị hợm và liều lĩnh, họ chơi một thứ bóng đá nguyên thủy, không khoa học gì hết mà dùng tinh thần để thi đấu.
Cả hai đội đã thi đấu cống hiến. L.A chiến thắng vì khát khao chiến đấu của họ mạnh mẽ hơn, Và họ chứng minh được vì sao họ là đội nhất bảng B.
“Tôi không biết chung kết nhánh thắng sẽ hấp dẫn như thế nào, nhưng tôi chắc chắn trận đấu giữa L.A và XM Thanh Hóa là trận đấu hấp dẫn nhất trong mùa giải năm nay.”
Đó là lời khẳng định đanh thép của MC, mặc dù anh này khá lươn lẹo nhưng câu nói vừa rồi rất đáng tin, và hợp ý của những người tới theo dõi. Họ phải thừa nhận và nể phục những nỗ lực của L.A
Chiến thắng hoàn toàn xứng đáng.
Đội bóng túm lấy Xuân Mai, tung hô cậu ta lên trời, chiến thắng ngày hôm nay có công lớn của nó. Sẽ còn nhiều điều để bàn luận, nhưng trước mắt hãy cùng với L.A ăn mừng, tận hưởng niềm vui chiến thắng đã.