Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 101.5: Những biến cố cuối cùng của Lungmen (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101.5: Những biến cố cuối cùng của Lungmen (2)


Nếu ai thích thì có thể tự vào game trải nghiệm hoặc lên Wiki Arknights tìm 7-20 đọc cũng được.

Will xoa xoa tay trong khi có chút ngượng khi báo cáo.

“Điều quan trọng là, Wei, một điều ngươi không được quên, đó chính là lưỡi đao Chi Xiao của ngươi đã uống máu hắn ta.”

Đồng thời nghe được một câu nói từ những người trong cuộc.

Felix đứng ngay gần đó lập tức phủ quyết ý kiến của Will.

Giữa thời tiết đó, tại một nơi đổ nát, hai người đàn ông cùng hai đứa trẻ đứng đối diện nhau.

đang vang vọng giữa cơn mưa.

Nhiều giờ sau.

Tác giả:

“Tal!” Cô bé Ch’en gào to muốn chạy tới, nhưng một cánh tay của cô đã bị Wei Yenwu giữ chặt.

Chỉ cần một mệnh lệnh, họ sẽ ngay lập tức lao đến xé xác tên Đại công tước. Nhưng nếu vị chủ nhân không có động tác gì, họ cũng chỉ có thể đứng yên ở đó.

Chương 101.5: Những biến cố cuối cùng của Lungmen (2)

Những thành viên của Bloody Lines đã thừa nhận họ chính là những người đã đặt bom dưới lòng ngoại thành, nhưng đó là bạn đạp để đạt đến chiến thắng, và cũng không gây hại gì đến thành phố ngoại trừ làm trục trặc hệ thống di chuyển ngầm.

“Tù binh chiến tranh?” Nghe đến hai chữ này, Wei Yenwu rốt cuộc nổi lên một chút hứng thú, ông phất tay cho Ảnh vệ hạ kiếm xuống rồi hỏi tiếp.

Dường như hắn không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để làm Wei Yenwu tổn thương.

Âm thanh đập bàn dữ dội vang lên không lâu sau đó, cùng với một chiếc bàn làm việc bị quăng khỏi cửa kính tầng 47 rơi xuống đất bể tan tành.

Nhưng dù sao thì, trận chiến Lungmen đã thật sự kết thúc.

Lưu ý: Vài chương trước mình đánh sai tên, mọi người thông cảm cho mình nha.

Kaschey đổi thành Kashchey

Đây là thời khắc để bắt đầu gửi gắm những hy vọng về tương lai cho một thế hệ tiếp theo.

Cuối cùng, khi ông cử các Ám vệ của mình đi điều tra toàn bộ hệ thống cống ngầm của thành phố.

“Talulah!” Ở một bên, cô bé Ch’en vẫn vô vọng gọi tên, nhưng chẳng nhận lại phản ứng nào.

Hàng loạt những câu hỏi được đặt ra khi Wei Yenwu ngơ ngác nhận lấy bộ đàm từ một Ảnh vệ và ra lệnh cho lực lượng cảnh vệ đi áp tải người.

Mọi người nhớ đón xem nhé.

Ông có thể nghe rõ ràng tiếng cười đê tiện của hắn vang lên đâu đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

thất bại ở ngoại thành hoàn toàn bị bỏ lại, điều khoản hợp đồng nghi rõ công việc của chúng tôi là bảo vệ ngoại thành Lungmen, quản lý tù binh chiến tranh không nằm trong phạm vi quản hạt của chúng tôi.”

“Wei, ngươi thật sự sợ ta đúng không?”

“Ngươi không có tư cách để nói hai chữ hòa bình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những đường gân hiện rõ trên tay ông, một phần vì nghẹn khuất trước sự bất lực của mình nhìn kẻ thù rời đi, một phần vì không muốn đánh mất luôn ‘người con’ còn lại.

Lúc này, cơn mưa cũng đã tạnh, cùng với sự biến mất hoàn toàn của quân đội Ursus khỏi Lungmen.

“Tốt thôi! Ta cho ngươi sự lựa chọn của mình.” Kashchey một tay cầm ô, một tay còn lại giang ra. “Chọn đi, g·i·ế·t ta và lấy lại cháu gái của

Nhận thấy Wei Yenwu dường như đã chấp nhận, Kashchey nở nụ cười của kẻ chiến thắng. Hắn nắm tay đứa trẻ ‘của mình’ xoay người rời đi.

“Ngươi đang âm mưu điều gì Kashchey?!!!” Ông hét lên.

“Đồ rắn già khống nạn!!!!”

Những giọt nước ào xuống dữ dội, bọt nước bắn lên tạo thành màn sương mù mịt khiến cả thành phố chìm trong bầu không khí mù mịt mờ ảo.

Kết quả trả về là chỉ có một ít chất nổ Originium được cài đặt ở dưới đó và thậm chí còn chẳng được che giấu, số lượng đó còn chẳng thể làm thành phố lung lay chứ nói gì đến phá hủy.

“Nếu là về việc quân Ursus rút lui, ta không muốn nghe, hay ngươi muốn nói về thiệt hại của ngoại thành và hỏi về thỏa thuận trong hợp đồng? Yên tâm, dù chẳng ra gì nhưng ta cũng sẽ không nuốt lời và lấy lại những gì các ngươi đáng được nhận, về mặt tài sản, 3 quận nhỏ đó thuộc quyền quản lý của các ngươi, miễn không động chạm đến luật lệ của Yan và Lungmen. Giờ thì biến đi!”

“...”Wei Yenwu im lặng một chút, rồi ông mới quyết định.

“Wei, người bạn già của ta, ta biết quá rõ ngươi. Con người ai cũng có những lựa chọn phải không? Những công dân quý giá của bạn, những người chiến đấu đến c·h·ế·t vì Lungmen sẽ nghĩ gì khi tính mạng của họ đang bị đặt lên bàn cân, chung với một đứa trẻ mà họ có khi còn chưa từng nghe tên. Còn ta, ta không có lý do gì để làm tổn thương con bé.”

“10? Hay 20 tên? Nếu chỉ có thể hãy mang chúng đến cho đội trưởng đội cảnh vệ, nói với hắn rằng ta ra lệnh giam giữ chúng lại để giải quyết sau.”

“Chúng ta đều như nhau thôi. Và đứng rút thanh kiếm đó ra, ngươi biết hậu quả.”

.......................

....

“200? Gần 200 tù binh??? Làm thế quái nào? Chuyện quái gì đã xảy ra tại ngoại thành vậy? Không phải là tên Kashchey cho nổ bom để thị uy Lungmen à?”

Tối ngày hôm đó là âm thanh của một vị giám đốc nào đó quỳ dưới đất nhận khiển trách, một chiếc bàn làm việc đắt tiền được thêm vào danh sách phục hồi cùng với một tấm kính cửa sổ.

Lần này, Kashchey dừng lại thật, nhưng không hề quay lưng lại mà chỉ nói.

“...”

Ui, tưởng chương ngắn mà cũng dài ra phết nhỉ? Nhưng thôi, dù sao thì trận chiến Lungmen cũng đã kết thúc.

“Ồ? Tại sao? Ngươi và những tên đao phủ hùng mạnh của ngươi đã biến cuộc sống của ta thành địa ngục. Tất nhiên ta sẵn sàng trả con bé ấy lại cho ngươi ... Nhưng chiếc còng trên người nó sẽ xé nát Lungmen làm đôi. Ngươi có thể thấy những gì ta đã làm với một phần phía đông thành phố của ngươi.”

Wei Yenwu lập tức che lấy người cô bé Ch’en, đưa tay cầm lấy cán thanh Chi Xiao và xoay người lại.

“Hãy nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của con bé đó đi. Nếu muốn, ta có thể trả con bé lại cho ngươi, Wei.” Nhìn thấy sự nao núng của Wei Yenwu, gã đàn ông đối diện họ mở lời châm chọc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chính vì sơ suất của ta mà ngươi mới có thể đặt chân vào thành phố này, và không có lý do gì để ngươi rời đi một lần nữa.”

Chương 101.5:

Lungmen đang hứng chịu một cơn mưa tầm tã.

“Dù không phải Twilight nhưng chắc chắn nếu nghe điều này, cậu ta sẽ nói: “Nếu Ursus thật sự có một thứ gì đó có thể xẻ đôi một thành phố, sao chúng không dùng nó vào trận chiến với Higashi hay cuộc chiến giành lãnh thổ với Kazimierz mới đây ấy? Bộ Lungmen quantrọng hơn 2 nơi đó à?” Đó chính xác là những gì chúng ta sẽ được nghe.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẫn chất giọng mỉa mai, Kashchey tiếp tục hướng ánh nhìn của hắn về phía hàng tá ảnh vệ đứng xung quanh.

Những ảnh vệ đồng loạt nhìn về phía chủ nhân của họ, nhưng ông chỉ lắc đầu.

Đối diện họ, trên một mỏm đá cao hơn, Đại công tước Kashchey cầm tay một đứa trẻ đứng trong cơn mưa mù, chẳng thể nhìn thấy

“...nhưng phần lớn quân đội ngoại thành đề đầu hàng khi chỉ huy của bọn chúng bị đánh bại bởi đội trưởng Twilight, số lượng...có thể lên đến gần 200 người. Nhiều người của chúng tôi đã hoàn toàn kiệt sức sau tối qua...Nên tôi muốn mượn sức lực lượng cảnh vệ để vận chuyển chúng đi và đề phòng nếu có bạo động xảy ra.”

Chương sau sẽ là về những ngày yên bình hậu chiến và chuẩn bị cho một chuyến hành trình mới (đọc tại Qidian-VP.com)

Đằng sau, kẻ đột ngột xuất hiện đang giơ tay đầu hàng, xung quanh hắn ta toàn là những lưỡi kiếm sắc lẹm kề ngay cổ bởi những Ảnh vệ.

bình.”

“Tal!” Cô bé Ch’en tuyệt vọng hét lên mong rằng người chị của mình có thể nghe thấy, nhưng những bước chân của hai người họ không hề chậm lại, và Wei Yenwu bên cạnh vẫn đang giữ chặt lấy cô.

“Wei, đây là cách ngươi chọn để chống lại ta, là cách ngươi buộc ta cùng quân đội của mình phải rời khỏi Lungmen. Nhưng bây giờ, vai trò của ta đã thay đổi, ta là khách, cũng là một kẻ đầu độc.” (Câu này tác cũng không hiểu lắm.)

“Không, không, điều đó là không cần thiết. Cuộc sống của ta sẽ không phải do ngươi tước đi.

.....

“Chúc mừng! Wei, ngươi thật sự đã g·i·ế·t một con rồng, bởi một thanh kiếm được tạo ra để g·i·ế·t rồng. Và hãy nhớ lại đi, những ai mà thanh kiếm đó đã chỉ vào? Người của ngươi? Bạn bè ngươi? Hay chính gia đình của ngươi? Ha! Một thanh kiếm g·i·ế·t rồng? Thật kỳ lại khi người dân của Yan đã rèn ra một thanh kiếm sẽ chống lại chính đồng loại của họ.”

Khi đã tra khảo tù binh và nghe được những gì đã xảy ra trong khi ông còn đang tập trung vào những nước đi của Kashchey.

“Hiện tại tâm trạng ta đang cực kỳ tồi tệ, đi tìm người khác đi.” Wei Yenwu ra lệnh trục khách, nhưng Will vẫn cố chấp đứng yên đó nói to.

“Không, không, không, Wei! Ngươi mới chính là người đã g·i·ế·t hắn ta. Ta không có trách nhiệm trong việc này. Bi kịch của các người có thể đến từ âm mưu của ai đó trong hội đồng hoàng gia Victoria, hoặc chính từ cơn thịnh nộ của Lung. Cho dù ta chính là người tiết lộ tin tức...nhưng cuối cùng, điều đó không hề quan trọng.”

Nghe anh tự giới thiệu thân phận, Wei Yenwu cũng nhận ra người này từng nằm trong báo cáo giám sát mà Lin Grey từng gửi đến, tuy nhiên, vì đã ăn quá nhiều cú lửa của Kashchey, ông vẫn không hạ thấp cảnh giác.

Đó là những gì cuối cùng còn vọng về, chỉ còn lại hai bóng người dần khuất sau cơn mưa.

Đáng tiếc, không có ai ở đây để trả lời cho câu hỏi đó.

“Bloody Lines thưa ngài, tôi là Willam Barson, phó chỉ huy của đội trưởng Twilight và hiện tại đang là người nắm quyền tạm thời của cả đoàn. Tôi có chuyện cần trình báo gấp.” Dù chỉ di chuyển một chút thôi là đầu ngay lập tức lìa khỏi cổ, Will vẫn có thể giữ bình tĩnh để tự giới thiệu.

Sau khi nghe lời nói của Felix, Wei Yenwu cũng bắt đầu cảm thấy nó hợp lý, nhưng vẫn bán tín bán nghi.

“Kashchey! Ngươi chính là người đã g·i·ế·t Edward!” Bất lực trước những lời khiêu khích của Kashchey, Wei Yenwu chỉ có thể chất vấn hắn.

ngươi, nhưng kết quả là thành phố mà các người xây dựng lên sẽ biến mất. Hoặc để chúng ta rời đi, và mọi thứ sẽ kết thúc trong hòa

Đến đây, giọng điệu của Kashchey tràn ngập sự hân hoan, như mừng cho người bạn già vừa đạt được thành tựu lớn lao nào đấy.

Rào!!! Rào!!!!!

“Ồ vậy ư?” Với sự tự tin tuyệt đối, Kashchey tiếp tục bước đi.

Không biết bao lâu sau cuộc chiến.

........

“...Ta sẽ tự tay g·i·ế·t ngươi, một ngày nào đó.”

Lưu ý, chương này bao gồm phần lớn nội dung của cốt truyện map 7-20, chỉ thay đổi một chút ở phần lời thoại nhân vật và thêm vào một chút nội dung không làm thay đổi những gì chap cần truyền tải.

“...Dừng lại! Không!...Đừng làm thế.” Wei Yenwu gầm gừ giận giữ.

“Nhân tiện, bằng cách điều động toàn bộ lực lượng của mình, hoặc sử dụng lũ phá rối đó, người thật sự có thể cứu con bé trước khi ta còng tay nó. Thay vào đó, ngươi lại chọn tìm cách mai phục ta, tấn công ta, hủy diệt ta....và những gì ta sẽ làm tiếp theo.”

Will cười nhẹ “ha ha” trong khi hỏi xin mượn người, trong khi bên kia, Wei Yenwu vừa thật sự giật mình.

“Xin lỗi, nhưng tôi đã đi tìm ngài Lin Grey lẫn ngài Hisomaru, hai người họ đều bảo tôi đến tìm ngài. Họ nói chỉ có người đứng đầu mới có đủ thẩm quyền quyết định chuyện này.

“?” Will không hiểu vì sao Wei Yenwu lại tức giận với họ, chắc vì đặt bom dưới thành phố là quá tay, nhưng ít nhất họ vẫn thắng trận.

Gần 200 tù binh đúng là một con số hơi bị lớn trong khi Bl chỉ còn khoảng mười mấy người có thể hoạt động, họ hoàn toàn không đủ khả năng để xử lý công việc này.

Cuối cùng, Wei Yenwu chỉ có thể thừa nhận rằng mình đã quá ám ảnh và đề phòng với Kashchey, chỉ để hắn qua mặt một lần nữa.

“Những quả bom có thể xẻ Lungmen ra làm đôi? Thưa ngài, chúng tôi đã mất tận gần 5 ngày để đặt bom trong 1 khu vực nhỏ, và chúng cũng chỉ đủ để gây chấn động nhẹ lên mặt đất, tôi không biết chúng chuẩn bị từ khi nào nhưng chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi mà đặt bom dưới lòng thành phố mà không bị phát hiện thật sự khó. Trừ khi chỉ có một quả duy nhất và được vận chuyển cực kỳ yên lặng.” Will phát biểu khi được hỏi về việc này.

được gì từ hắn, kể cả biểu cảm của cô bé đối diện, tất cả những gì có thể thấy là một chút ánh đỏ lấp lánh từ chiếc dù hắn đang cầm.

“Ngươi là...người của nhóm lính đánh thuê...”

...

Chẳng còn điều gì có thể xảy ra nữa.

Wei và Ch’en, hai chú cháu đang nắm tay nhau ngắm nhìn bình minh dần hiện lên sau quang cảnh hoang phế của một thành phố đổ nát.

“Ngươi đi quá xa rồi Kashchey.”

“Rét! Crét!” Tiếng nghiến răng có thể nghe rõ giữa cơn mưa ào ạt.

“Mẹ kiếp...” Wei Yenwu cũng chẳng có biện pháp gì, ông chỉ có thể nghiến răng trong khi kẻ thù không đội trời chung đối diện tiếp tục khiêu khích.

Rào!!!!!

“Xin thứ lỗi, nhưng dường như tôi xuất hiện không đúng lúc lắm nhỉ?”

“Không phải những điều đó thưa ngài, chúng tôi muốn nói về việc chuyển giao quyền quản lý tù binh. Sau khi quân Ursus rút đi, những kẻ

Gương mặt của Wei Yenwu hơi cúi xuống, không thể thấy rõ biểu cảm của ông, nhưng những tiếng rít nhẹ của thanh kiếm dần ra khỏi vỏ

Đúng lúc này, có tiếng nói cất lên đằng sau hai người.

: )

......

“Thưa ngài...số lượng tù binh vẫn chưa được tính toán cụ thể...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101.5: Những biến cố cuối cùng của Lungmen (2)